Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 99

Một phần tư cơ hội, nói nhỏ không coi là nhỏ, chỉ là khi quyết định này liên quan đến cả trăm tính mạng, ai cũng không dám đánh cược.

Tất cả mọi người im lặng. Một phút đồng hồ đi qua, nhà tâm lý học mở miệng: “Tôi từ nhỏ vận khí đã không tốt, đánh cược đều phải thua, cho nên quyết định này tôi không hạ được.”

Ông vừa mở miệng, tất cả mọi người suy nghĩ đến vận khí mình ngày xưa. Trên thực tế người có thể đi lên chuyến bay này, đều là tinh anh các giới, vận khí tự nhiên sẽ không quá kém, nhưng có thể là vận khí bọn họ đều đã dùng gần hết, cho nên mới đi lên chuyến bay tử vong lần này.

Có thể sống thật tốt, thì ai cũng không muốn chết.

Hiện giờ bọn họ ở trên trời cao mấy vạn thước Anh, trong máy bay có bom, cửa thoát hiểm lại không thể mở ra, người nào đó trong bọn họ còn có thể là đồng đảng của cơ trưởng, đây quả thực chính là một hình thức địa ngục chạy trốn.

Hơn phân nửa số người đều đánh trống lui binh, còn lại vài người không mở miệng nói chuyện, trên mặt cũng tràn đầy vẻ do dự.

Người đàn ông trung niên quay đầu lại nhìn mọi người, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại ở trên người Sầm Bách Hạc: “Sầm gia đời đời làm thiện, luôn nhận hết trời cao phù hộ, ngay cả quả bom này cũng là Sầm tiên sinh phát hiện. Quyết định này, để cho cậu ra đi.”

Sầm Bách Hạc không nói gì.

Người đàn ông trung niên lại nhìn về phía những người khác: “Chư vị có ý kiến gì?”

Loại thời điểm này, không phải xem ai càng có tiền tài quyền thế, ai bối cảnh càng lớn, mà là xem vận khí ai càng tốt, ai tích đức càng nhiều. Sầm gia mấy năm nay làm việc thiện, trong lòng mọi người đều biết, lại thêm vận khí Sầm Bách Hạc luôn tốt bất ngờ, làm đâu kiếm lời đó, ngay cả thân thể bệnh tật kia, năm nay cũng khá hơn nhiều, nghe nói là được một vị đại sư trợ giúp, bệnh khí liền tiêu hết.

Trước mặt khó khăn cực lớn, rất nhiều người sẽ theo bản năng tránh đi lựa chọn và trách nhiệm, cho nên quyết định của người đàn ông trung niên, lại không có bất cứ ai phản đối.

“Sầm tiên sinh, ” người đàn ông trung niên đưa kéo cho Sầm Bách Hạc, Sầm Bách Hạc nhìn công cụ trong tay, đây là kéo may quần áo à?

“Trên máy bay không thích hợp dùng công cụ, kéo này rất sắc bén, tạm đi tạm đi, ” người đàn ông trung niên lau nồ hôi trên trán, nhếch môi cười. Ở loại thời điểm này còn có thể cười được, tố chất tâm lý cũng tốt đến tận trời.

Sầm Bách Hạc nắm kéo, nhìn thời gian trên bom hẹn giờ từng giây từng phút đi qua, nhìn mấy sợi dây này có chút không hạ thủ được.

Trong phim truyền hình thường xuyên diễn loại tình tiết này, trong mấy sợi chọn một sợi linh tinh, nhưng mà những sợi đó màu sắc đều khác nhau, tốt xấu còn có thể dựa vào sở thích mà chọn, mấy sợi dây nơi này, tất cả đều là màu vàng đất, không có bất luận chỗ đặc biệt gì.

Hắn hít sâu vào một hơi, kéo duỗi về phía một sợi trong đó.

“Sầm tiên sinh! Chờ một chút, ” một người đàn ông béo sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh hoàng bất an, “Bây giờ còn dư lại một chút thời gian, không bằng cậu suy xét thêm một chút, chậm rãi suy nghĩ không cần gấp. Đến, hít sâu một hơi.”

Sầm Bách Hạc cúi đầu nhìn đồ vật trước mặt, nhớ tới lời Tiền Tiền đã từng nói.

Tiền Tiền nói hắn sinh ra chính là người cực quý, mây tía trên người không chỉ có thể phù hộ chính mình, thậm chí còn có thể phù hộ người khác. Hắn nắm chặt kéo trong tay, lúc sắp quyết định, bỗng nhiên bên tai tựa như vang lên tiếng rồng ngâm.

Hai tiếng, hắn lại nghe thấy hai tiếng rồng ngâm.

Sầm Bách Hạc chậm rãi phun ra một hơi, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đè kéo xuống.

Cách.

Trong thời gian ngắn ngủn không đến một giây, mọi người trên phi cơ rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là một giây dài như một năm, thậm chí có không ít người đã không kìm lòng nổi nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà một giây đi qua, hai giây đi qua, thậm chí năm giây đi qua, tiếng nổ mạnh đều không có vang lên.

“Đây… Đây là thành công ư?” Có người hỏi ra tiếng.

“Thành công?”

“Thành công!”

Đám đại nhân vật vốn còn có thể miễn cưỡng duy trì phong độ, lúc này hình tượng gì cũng không quan tâm, có người cười to, có người vui quá mà khóc, còn có người xông lên ôm lấy Sầm Bách Hạc. Đã không có ai để ý Sầm Bách Hạc có phải là tính cách lạnh nhạt hay không, có phải không dễ ở chung hay không, ở trong mắt bọn họ, Sầm Bách Hạc chính là chúa cứu thế tản ra ánh sáng vàng!

Sầm Bách Hạc cảm giác được có người ôm lấy thắt lưng hắn, có người cầm tay hắn, còn có người đang kêu tên hắn, toàn bộ trong khoang máy bay tiếng khóc tiếng cười tiếng vỗ tay nối thành một mảnh, đều là vui sướng sống sót sau tai nạn.

Chỉ có cơ trưởng bị trói trên ghế kêu to không có khả năng, quả bom này của gã kỳ thật còn cài bẫy rập, chính là cắt một sợi căn bản không có cách nào ngăn cản bom nổ, chỉ gia tốc thời gian bom hẹn giờ trôi qua, đến lúc đó đám thiên chi kiêu tử này chỉ có thể mắt mở trừng trừng chờ đợi cái chết, chỉ suy nghĩ một chút đến trường hợp này cũng có thể khiến tâm tình gã sung sướng.

Chỉ là vì cái gì lại ngăn cản bom nổ thành công?

Điều đó không có khả năng!

“Sầm tiên sinh, cậu cắt hai sợi à?!” Người đàn ông trung niên vốn muốn cẩn thận cất lấy quả bom, chờ sau khi máy bay đáp xuống, liền giao cho cảnh sát chờ ở sân bay, hắn thật không ngờ chính là, Sầm Bách Hạc cắt không phải một sợi, mà là hai sợi.

“Ai nha, quản nó một sợi hay hai sợi, bom không nổ chính là chuyện tốt!” Một vị lão thái thái trừng mắt nhìn hắn một cái, “Có cái gì đâu mà chuyện bé xé ra to.” Lời này nói xong, bà liền cọ đến bên cạnh Sầm Bách Hạc, giống như điên cuồng mê muội, lôi kéo tay hắn lắc lắc vài cái.

“Cọ vận may, cọ vận may, hôm nay tôi về nhà không rửa tay!”

“Đúng đúng đúng, chúng ta đều đến cọ một phen!” Mọi người bị vây trong cơn mừng như điên, kỳ thật không có bao nhiêu lý trí đáng nói, giờ phút này Sầm Bách Hạc ở trong mắt bọn họ, đã không phải là Sầm ngũ gia, mà là một cái máy gia tăng vận may di động, đụng vào là có thể trường mệnh trăm tuổi, bách tà bất xâm.

Sầm Bách Hạc chưa từng trải qua trường hợp thế này, nếu là dĩ vãng hắn bị người ta vây quanh như vậy, đã sớm giận tái mặt xoay người rời khỏi, chỉ là giờ này khắc này, nhìn những gương mặt hoặc già nua hoặc trẻ tuổi đó, hắn lại không cảm thấy phiền chán, ngược lại trên mặt lộ ra một nụ cười.

Muốn sờ liền sờ đi, dù sao cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.

Tin tức máy bay an toàn rất nhanh truyền đến tổng bộ, không khí nghiêm túc của tổng bộ lập tức buông lỏng, có mấy nhân viên công tác tương đối trẻ tuổi, thậm chí vui đến vỗ tay khen ngợi.

“Cám ơn trời đất!”

“Thời khắc giữ liên lạc với người trên máy bay, không thể gián đoạn.”

“An bài cảnh sát sân bay, chuyên gia bom đạn tại chỗ đợi lệnh, trước khi các hành khách an toàn rời khỏi máy bay, không thể có nửa phần chậm trễ.”

Sầm gia nhận được tin tức rất sớm, lúc máy bay mới vừa xảy ra chuyện, bọn họ đã nghe nói tin tức, cho nên cả nhà đều ngồi ở trong nhà chờ tin tức tiếp theo.

“Cha, chỗ tiểu Yến có cần nói cậu ấy biết một tiếng không?” Trong lòng Sầm tam ca vừa buồn vừa nghẹn, chỉ là nghĩ tới phần tâm tư kia của em trai đối với Kỳ Yến, hắn liền cảm thấy chuyện này hẳn nên để Kỳ Yến biết, ít nhất có thể thêm một người cầu nguyện cho em trai bình an trở về.

“Không cần, ” Sầm Thu Sinh lắc lắc đầu, “Nếu hai đứa nhỏ này có duyên không phận, cần gì phải khiến người ta khổ sở thêm.”

Môi Sầm nhị tỷ run rẩy, cuối cùng cái gì cũng không nói. Trước khi em trai bình an trở về, nói những thứ khác đều không có tác dụng gì.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt người Sầm gia càng ngày càng khó coi, tầm mắt của bọn họ đều dừng ở trên điện thoại trên bàn trà. Hiện tại bọn họ vừa sợ hãi chuông điện thoại vang lên, lại chờ mong nó vang lên.

“Reng reng reng! Reng reng reng!”

Tay Sầm Thu Sinh nắm quải trượng đang phát run, ông nhìn điện thoại không ngừng rung động, giọng khàn khàn nói: “Lão đại, con tới nhận.”

Sầm đại ca run rẩy đưa tay cầm lấy ống nghe điện thoại: “Xin chào, nơi này là Sầm gia.”

“Cái gì?!” Sầm đại ca đề cao âm lượng, “Thật ư?!”

“Được, cám ơn ngài!” Sầm đại ca ngắt điện thoại, mừng như điên nhìn về phía người nhà, “Bách Hạc không có việc gì, máy bay an toàn!”

“Con xác định sao?!” Sầm Thu Sinh nhìn con trai lớn, truy vấn, “Thật sự không có việc gì ư?”

“Phải, máy bay đã đáp xuống sân bay vùng duyên hải, không có ai chết, chỉ có kẻ cướp và một hành khách bị thương.” Hai tay Sầm đại ca chắp lại, “Trời cao phù hộ, ông trời phù hộ!”

Trên mặt Sầm Thu Sinh rốt cuộc xuất hiện ý cười, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt, cũng lây nhiễm vui sướng, “Lập tức an bài chuyên cơ đi đón nó, vấn đề đường hàng không cứ để ta giải quyết!”

“Dạ, cha.” Sầm đại ca xoạt một cái từ sô pha đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói, “Con lập tức đi chuẩn bị.”

Đến khi máy bay đáp xuống sân bay, tất cả mọi người đều an toàn rút lui, chuyện chuyến bay của đoàn tham quan Hoa Hạ xuất ngoại bị cướp, mới lọt tiếng gió truyền ra ngoài.

Ngay từ đầu, trên mạng cũng không có ai tin tưởng tin tức này, thậm chí có người phẫn nộ mắng người tung tin đồn rắp tâm bất lương, đem mạng người ra nói giỡn. Dù nhóm dân mạng chỉ là người qua đường, cũng thực rõ ràng những người của đoàn tham quan Hoa Hạ xuất ngoại có bao nhiêu quan trọng.

Có người thậm chí tìm được danh sách đoàn tham quan đi nước ngoài lần này, trong danh sách này có chuyên gia giáo sư nổi danh, thương nhân thành công và tinh anh các giới, nếu những người này xảy ra việc, đối với kinh tế và văn hóa Hoa Hạ đều sẽ là tổn thất không nhỏ.

Trên mạng đồn đãi càng ngày càng nhiều, nhóm dân mạng bắt đầu đến một ít weibo của truyền thông hỏi thăm chân tướng, nhưng mà khiến người ta cảm thấy quỷ dị là, tin tức trên mạng truyền đến lợi hại như vậy, lại không có một truyền thông chính quy nào đưa tin việc này, cũng không có ai đứng ra bác bỏ tin đồn.

Cho đến qua giữa trưa mười hai giờ, một cái weibo được chứng thực là công an đế đô phát một cái thông cáo, nội dung đại khái của thông cáo chính là thông tin cá nhân của một người đàn ông nào đó, cùng với việc gã vì tội danh cướp máy bay, tàng trữ súng ống phi pháp, uy hiếp thương tổn người khác, phá hư tài sản chung của quốc gia, bị cơ quan công an bắt giữ, hiện tại vụ án đang tiến thêm một bước thẩm tra xử lí.

Thông cáo này vừa ra, tương đương xác nhận sự kiện cướp máy bay là thật, nhưng mà mọi người vẫn thở phào một hơi, kẻ cướp có thể bị bắt lấy, nói rõ máy bay đã an toàn đáp xuống đất, thương vong hẳn là sẽ không quá lớn. Không ít người ở trên weibo nói cảm ơn ông trời, chúc phúc linh tinh, hiển nhiên là cảm thấy vui vẻ thay các hành khách trên chuyến bay.

Rất nhiều người bình thường sẽ ở trên mạng mắng chửi người, hoặc là oán giận xã hội bất công, nhưng mà thật sự đến loại thời điểm này, phần lớn mọi người lại đều mang thiện ý, bọn họ mặc kệ trên máy bay có người nào, thân phận họ là gì, chỉ cần họ có thể an toàn là được.

Đây là bản năng thiện lương tiềm tàng trong thân thể nhân loại.

Lúc Sầm Bách Hạc ngồi máy bay chuyên dụng trở lại đế đô, đã là buổi chiều hai giờ, đồng hành với hắn còn có vài người trên chuyến bay.

Đạp trên mặt đất cứng rắn của đế đô, bọn họ mới giật mình hoàn hồn, hóa ra bọn họ đã thật sự tìm ra lối thoát.

Sau khi từng người cáo biệt, Sầm Bách Hạc trở về nhà liền được người nhà nhiệt tình tẩy lễ một phen, chỉ là mãi đến khi màn đêm buông xuống, hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng Kỳ Yến.

Gọi vào di động của cậu, nghe máy là một người đàn ông xa lạ.

“Sầm tiên sinh?” Người ở đầu kia điện thoại có khả năng là biết hắn, mở miệng liền nói, “Ngài có thể an toàn trở về thật sự là tốt quá, Kỳ đại sư bị thương hôn mê, đang ở bệnh viện trị liệu.”

Bệnh viện?

Sầm Bách Hạc khó hiểu nghĩ tới vài tiếng rồng ngâm kia.

“Xin đem địa chỉ bệnh viện nói cho tôi biết, tôi lập tức tới ngay.”

“Bách Hạc, em đi đâu vậy?” Sầm nhị tỷ thấy em trai vừa trở về, lại muốn chuẩn bị đi, vội gọi hắn lại: “Cơm chiều đã làm xong, tất cả đều là đồ ăn em thích.”

“Chị, bạn của em vào bệnh viện, em muốn thăm cậu ấy.”

“Em nói chính là tiểu Yến à?” Sầm nhị tỷ gắt gao nhìn chằm chằm Sầm Bách Hạc, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra gì đó.

“Phải.” Sầm Bách Hạc gật gật đầu, xoay người liền ra cửa.

“Bách Hạc, em…”

“Đừng kêu nó, ” Sầm Thu Sinh đứng ở chỗ ngoặt hành lang, nhìn cửa cổng mở rộng, “Chuyện em trai con, để bản thân nó làm chủ đi.”

“Nhưng mà cha, cha có biết Bách Hạc nó…”

“Con nghĩ nhiều quá.”

“Con biết.” Sầm nhị tỷ cắn cắn môi dưới, nhẹ cau mày không nói nữa.

Bình Luận (0)
Comment