úc Bạch Khả nghe được rằng anh trai khờ khạo của mình đã có bạn gái, phản ứng đầu tiên là nhăn mặt.
"Bạn gái?" - giọng điệu không tin nổi - "Ai? Anh sao?"
"Này, em đừng làm ra bộ dạng đó chứ. Anh của em điều kiện rất tốt, lại đẹp trai. Dĩ nhiên phải có nhiều đối tượng nhòm ngó." - Cố Nhạc Luân nghiêm nghị phản bác.
Bạch Khả quét ánh nhìn băng lãnh quan sát dọc từ trên xuống dưới đối tượng "điều kiện tốt lại đẹp trai" kia một lần, sau đó vẫn là nhắm mắt lại ngủ trưa, từ chối cho ý kiến.
Khinh bỉ quá lộ liễu đi!
Cố Nhạc Luân xù lông, nhảy bổ vào thằng em, lôi nó dậy: "Em có thể quan sát kĩ hơn một chút không? Nhìn qua loa thế mà được!"
Bạch Khả bị phiền, chân mày ngọc ngà khẽ nhíu lại một cái, nếu là người khác, chắc hẳn đã bị cậu đánh một phát vào bụng ngã lăng quay rồi. Cực kì vô tình lãnh khốc.
Nhưng người này lại là Cố Nhạc Luân, anh trai đầu đần kèm ngoan cố, cậu đành phải ngồi dậy giải quyết cho xong vấn đề. Vì theo diễn biến tâm lý của Cố Nhạc Luân, không nói cho rõ thì đừng hòng hết phiền!
"Anh muốn gì?" - Bạch Khả vô lực hỏi.
"Em chân thật thấy anh thế nào?" - Cố Nhạc Luân ưởng ngực, làm ra bộ dạng đang toả sáng.
Bạch Khả một chút cũng không nhìn anh mình: "Anh hả? Cũng ổn"
Như vậy cũng gọi là nhận xét? Em đang nhìn ra cửa sổ chứ có phải nhìn anh đâu! Cố Nhạc Luân đau đầu kháng nghị.
"Em phải nghiêm túc một chút chứ!"
Bạch Khả lúc này mới thở ra một hơi, sau đó hỏi anh mình: "Ai là bạn gái của anh?"
"Thái Nhã Uyên" - lỗ mũi Cố Nhạc Luân theo lệ phình ra một chút, cực kì cảm thấy có thành tựu.
Hoa khôi nha! Đệ nhất mĩ nhân khoa truyền thông. Nếu không muốn nói là nhất trường. Tương lai còn có thể đi thi hoa hậu, thập phần level cao!
Nhưng Bạch Khả đã chuẩn bị sẵn gáo nước lạnh: "Là ai?"
Phốc. Chưa nghe qua sao?
"Chính là hoa khôi của trường" - vừa giới thiệu vừa moi điện thoại ra mở ảnh - "Đây. Xinh đẹp kiêu sa. Sao? Xứng với anh em chứ?"
Bạch Khả nhìn tấm ảnh bằng nửa con mắt. Nữ nhân coi bộ cũng được, mặc lễ phục trắng tuyết, tay còn cầm chiếc cúp nhận giải hoa khôi năm ngoái: "Hình này là anh chụp?"
"Ơ.. Không. Anh lấy trên diễn đàn trường."
"Hình bạn gái còn phải lên diễn đàn trường down về." - Bạch Khả biểu tình vỡ lẽ.
Cố Nhạc Luân gấp rút dúi điện thoại vào lại túi quần, cực kì thức thời mà than đau đầu chuồn gấp về phòng.
Bạch Khả nhìn theo bóng lưng người anh ngốc ngếch mà thở dài một cái.
Vì tiếp theo đây cậu phải đi tìm hiểu một chút, cái người gọi là "bạn gái của anh trai" mình rốt cuộc là vì sao tồn tại?Thái Nhã Uyên nền nã bước đi trên hành lang lầu một khoa truyền thông, bên dưới không biết là bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, thòm thèm ao ước. Công bằng mà nói chính Bạch Khả cũng không có ý kiến về ngoại hình của cô gái này, nếu là thật lòng với Cố Nhạc Luân thì hiển nhiên tác hợp. Chỉ ngại cớ sự ngược lại..... Anh hai ngốc sẽ bị sốc đến ôm gối mà khóc. Nghĩ đến thật phiền!
"Chào đồng học" - Bạch Khả đến trước mặt Thái Nhã Uyên.
Biểu tình của nữ nhân có chút bất ngờ, đối với việc nam sinh muốn cưa cẩm cô trong trường hằng ngày đều thấy, nhưng người đang đến thì khác! Bạch Khả nổi tiếng lãnh khốc, lại là học sinh cá biệt, đừng nói là cậu ấy chủ động bắt chuyện, những đồng học muốn trao đổi cũng rất ngại ngùng tiếp cận. Hôm nay lại tìm đến tận đây!
Khắp trường đều biết Bạch Khả là em trai song sinh của Cố Nhạc Luân, nên Thái Nhã Uyên đương nhiên cũng đoán ra Bạch Khả tìm cô chỉ duy nhất là về chuyện giữa cô và anh trai cậu.
"Chúng ta đến căn-tin nói chuyện" - Không đợi Bạch Khả nói gì, cô đã duyên dáng đề nghị, đồng thời cũng tỏ rõ mình là một cô nàng thông minh, hiểu chuyện.
Ở căn tin, hội bà tám khoa xã hội thường xuyên túc trực ở đây, vừa thấy Bạch Khả cùng Thái Nhã Uyên đi vào liền nhào đến chiếc bàn cạnh bên, cực kì nhiều chuyện!
Tình anh duyên em ư? Thật kích thích!!!
"Không biết bạn học Bạch tìm tôi có việc gì" - Thái Nhã Uyên mở lời trước.
Bạn học Bạch? Không phải 'anh yêu Khả' hay 'Khả ông xã' sao? Tệ nhất cũng phải là 'Người yêu cũ Khả' chứ!!! Hội bà tám bước đầu cảm thấy có một chút thất vọng!
Bạch Khả nâng tách trà nóng trên bàn, nhàn nhã nhấp một ngụm, vẫn chưa lên tiếng.
Nói gì đi chứ! Cả trường đồn cậu lãnh khốc chứ có đồn cậu bị câm đâu! Á hay là cậu bị mắc chứng chậm nói? Suy nghĩ chậm? Máu chưa kịp dồn lên não? Thập phần muốn biết a~
"Tôi muốn hỏi, bạn học Thái đây thật lòng với anh hai tôi chứ? - lúc này Bạch Khả mới hỏi câu đầu tiên.
Chính xác rồi! Mắc chứng chậm nói! Phải nhanh chóng ghi chép lại.
Thái Nhã Uyên cười xoà, tay trái nắm lấy tay phải: "Bạn học Bạch nói vậy tức là không tin tôi?"
Sau câu nói này, Bạch Khả đột nhiên đẩy ghế đứng dậy: "Tôi hỏi xong rồi. Tạm biệt."
Xong rồi ư? Tình tiết như vậy là sao mà đồn được? Đồn thế nào? Bạch thiếu gia bị mắc chứng chậm nói sau đó gặp hoa khôi Thái trao đổi chưa tới 5 câu liền bỏ đi? Không được. Không có tính cẩu huyết chắc chắn không ai thèm nghe.
À. Chúng ta biết rồi!!! Đồn hoa khôi Thái mắc chứng hôi miệng khiến Bạch thiếu gia một câu cũng nghe không hết liền đứng dậy bỏ đi!
Đúng! Phải là như vậy! Dìm hoa khôi xuống. Điều này chắc chắn rất nhiều nữ sinh muốn nghe! Chúng ta quả thực là thiên tài!!!
Về phía Bạch Khả, chỉ dựa vào thái độ cử chỉ của Thái Nhã Uyên, cậu cũng đủ hiểu người con gái này rốt cuộc có ý gì với anh trai cậu. Vì thế, trong phòng chờ sinh viên, Bạch Khả phất tay gọi cận vệ."Cậu Khả" - có mặt thật nhanh chóng, không biết cuối tháng có được thưởng thêm hay không!
"Giúp tôi điều tra Thái Nhã Uyên. Bao gồm cả chuyện lần đầu gặp mặt của cô ấy và anh hai là như thế nào. Không được cho anh hai biết" - Bạch Khà lưu loát phân việc - "Càng không được ngồi lê đôi mách với cận vệ của anh hai!"
Cái gì gọi là "càng không được" chứ! Chúng tôi vốn là bạn tốt. Nhậu nhẹt tâm sự là chuyện thường tình. Làm như chúng tôi nhiều chuyện lắm vậy. Phải đệm thêm từ "càng" mới vừa lòng ư!!! Cậu Khả thật không tri kỉ!
Mặc dù trong lòng âm ỉ kháng nghị nhưng cận vệ vẫn chưa muốn bị trừ lương, đành ngậm ngùi nuốt tất cả ai oán vào bụng, nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ.
Sự thật chứng minh, hai người cận vệ của Bạch Khả làm việc rất có năng xuất. Chưa đầy hai ngày đã ôm một chồng tư liệu đến báo cáo.
"Cậu Khả. Tất cả đều ở đây" - cận vệ thở hồng hộc vì chạy đôn chạy đáo khắp nơi còn phải rinh theo mớ giấy tờ này.
Bạch Khả có chút bất ngờ: "Nhiều như vậy?"
Cận vệ liều mạng gật đầu.
"Các chú đã đọc qua trước chưa?"
Đương nhiên là đã đọc qua. Làm cận vệ ngoài đi theo tò tò chủ nhân thì hiếm khi mới có việc cho làm, trong quá trình thực hiện công việc vẫn phải chuyên nghiệp ăn cắp tin tức một chút. Như thế mới đổi được vài chầu nhậu từ chổ ba người đồng nghiệp kia!
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra chính trực, thuần khiết: "Chỉ có một vài ý hỏi được từ bạn bè đối tượng chúng tôi đã nghe qua. Còn số tài liệu vẫn chưa hề liếc tới"
"Vậy mang về đọc đi. Đọc xong thì báo cáo đại ý cho tôi nghe" - Bạch Khả phủi tay phân phó, cực kì lười tham khảo những tư liệu nhạt nhẽo này.
Cận vệ trong lòng phất cờ, quả thật là dịp may hiếm có, cứ lấy tài liệu về nhà giả vờ đọc, tranh thủ trốn việc một hôm quả thực sảng khoái nha!!!
Niềm vui chưa tan thì Bạch Khả đã bồi thêm một câu: "Thời gian đọc không tính lương. Đọc càng lâu thì mất lương càng nhiều. Các chú tự liệu"
Cận vệ sau 2 giây chết đứng thì cực kì lưu loát mà báo cáo, trôi chảy đến nổi cứ như đã trốn dưới gầm giường nhà người ta thám thính từ rất nhiều năm:
"Thái Nhã Uyên là một cô gái không như vẻ bề ngoài. Cô ấy thường xuyên lui tới các địa điểm như bar, club, câu lạc bộ đêm khuya. Nhưng đa phần đều trang điểm loè loẹt như dân làng chơi nên nếu có bị bạn học bắt gặp vẫn khó có thể nhận ra một cách nhanh chóng"
Đúng. Ban đầu chúng tôi còn đánh nhau một trận vì không xác định được có phải là cô ta hay không! Cực kì phiền phức!
"Quan hệ trai gái bừa bãi, một tuần có thể đi khách sạn với hơn 3 người đàn ông khác nhau. Phần lớn đều là những phần tử trong câu lạc bộ, 419 rồi tạm biệt nhau"
*419 = Four One Nine => For One Night => Tình Một Đêm.Cận vệ còn lại trợn mắt nhìn đồng nghiệp đang báo cáo! Không ngờ còn biết đến mật ngữ chốn đèn mờ "419". Sau này đừng hòng gạt tôi rằng chú mày còn trai tân !!!
"Sau khi lên đại học, bị ba mẹ quản thúc, siết chặc tài khoản, không còn tiền ăn chơi cô ấy bèn nghĩ ra cách giả vờ làm con ngoan, biểu hiện rằng mình đã thay đổi, như là tham gia nhiều hoạt động ngoại khoá ở trường, từ thiện vùng sâu vùng xa nhưng chỉ xuất hiện cho có lệ phần lớn đều là quăng tiền - chụp ảnh - rồi bỏ đi"
Chậc chậc! Cậu Luân dính liếu với ma nữ thứ thiệt rồi vậy còn ngây ngô không biết. Thật là ngây thơ tinh khiết!
"Vậy liên quan gì đến anh hai?" - Bạch Khả vừa nghe xong một đống thông tin thì đầu cũng ong ong theo, nhưng trọng điểm vẫn chưa thấy đâu!
"Tới đây." - Cận vệ nuốt nước bọt, hít lấy một hơi - "Trong số những kế hoạch biến mình thành gái ngoan của cô Thái còn bao gồm cả việc muốn chứng minh cho ba mẹ biết mình đã có một mối quan hệ nghiêm túc, không phải dạng 419 như trước nữa"
Còn ráng nói lại một lần. Làm như tôi không biết chú mày muốn khoe khoang vậy! Sành ăn chơi thì tốt lắm sao? Đồi truỵ!!!
"Nên cô Thái chủ động tiếp cận với cậu Luân. Thông qua vài lần nói chuyện thì cô Thái cũng chủ động đề nghị hẹn hò. Cậu Luân ngây thơ thuần khiết không nỡ làm tổn thương ai, nên đương nhiên cũng không nỡ làm phụ lòng cô Thái, liền đồng ý tiến tới."
"Tầm bậy!" - cận vệ còn lại kháng nghị - "Là cúi đầu đắn đo một chút rồi mới đồng ý" Cái gì gọi là 'liền đồng ý', nghe qua đã thấy cực kì mất giá. Thật chú mày không biết ai đang nuôi cơm chúng ta sao? Ngốc vừa thôi.
Bạch Khả thở ra một hơi, đeo tai nghe lên và nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.
Một bên cận vệ âm thầm thở dài. Phù! Hù chết người. Cứ tưởng đã kiếm được cớ trốn việc. Không ngờ cậu Khả quả thực khó nhằn. Chúng ta muốn đổi chủ aaaaaa!!! Cậu Luân có cần thêm cận vệ không? Chúng ta đồng ý giảm phân nửa tiền lương chỉ để được ở bên cạnh nhìn ngắm cậu chủ mềm mại thánh thiện mỗi ngày thôi. Vừa nhìn đã muốn nhào đến xoa nắn má phính, cực kì đáng yêu!