Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 166

Translator: Nguyetmai

"Chỉ có một quyển Vạn Độc Chưởng thôi à?"

"…"

Dưới cái nhìn gườm gườm của Khai Tâm, Tiểu Bắc gật đầu như một cô bé bị ăn hiếp. Đôi mắt nhìn trân trân vào bí tịch võ công thượng thừa mà mình vừa lấy ra, vẻ mặt lưu luyến không nỡ xa rời.

"Thật không?" Khai Tâm nhìn Tiểu Bắc bằng ánh mắt nghi ngờ. Sau một hồi, thấy đối phương không chịu hé răng, hắn khẽ thở dài một tiếng: "Nếu vậy thì chỉ tha cho một con cương thi được thôi, một con phải ở lại."

Bộp!

Một quyển sách bìa đen tỏa ra hơi thở âm u rơi vào tay Khai Tâm, trên đó có ba chứ to - Vạn Độc Chưởng! Giống hệt với quyển vừa rồi…

Hiệu quả uy hiếp rất rõ ràng.

"Được rồi chứ?"

Tiểu Bắc dè dặt nhìn Khai Tâm, bộ dạng như thể sợ Khai Tâm sẽ lật lọng.

"Vậy còn tạm được."

Khai Tâm biết ngay mà, ở Loạn Táng Cương lâu như thế, cho dù có đần đến đâu thì cũng phải biết lợi dụng cương thi bù nhìn để dụ cương thi cảnh giới Huyền Diệu ra, thỉnh thoảng giết chết một vài con. Và đương nhiên cũng sẽ có một lượng trữ hàng kha khá, định che mắt bằng một quyển Vạn Độc Chưởng ấy hả? Tưởng hắn là trẻ con ba tuổi ư?

Sau khi nhận lấy hai quyển Vạn Độc Chưởng một cách quang minh chính đại, Khai Tâm buông Bách Chiến Đao trên cổ của cương thi xuống. Rốt cuộc Tiểu Bắc cũng thở phào ra một hơi, cậu ta vội vàng chạy tới xem xét phần gáy của hai cương thi bảo bối.

"Đại ca, ừm, sao huynh biết nhược điểm của chúng là phần gáy?"

Làm một Cản Thi Nhân chuyên nghiệp, đương nhiên Tiểu Bắc không muốn cương thi mà mình hao tâm tốn sức tạo ra lại bị khắc chế dễ dàng như thế, cậu ta tha thiết nhìn sang Khai Tâm.

Khai Tâm rất kiên quyết chìa một tay ra…

"…"

Tiểu Bắc ngạc nhiên nhìn động tác của Khai Tâm, cậu ta ngỡ ngàng: "Ta hết rồi thật mà…"

Khai Tâm chẳng nói lời nào, hắn xoay người bỏ đi luôn.

"Ơ kìa, đại ca!"

Tiểu Bắc lập tức cuống lên, cậu ta dẫn hai con cương thi bảo bối đuổi theo sau, bàn tay nắm chặt một quyển bí tịch võ công: "Quyển cuối cùng rồi đó, thật đấy, huynh nói cho ta biết đi."

"Đưa đây thì ta sẽ nói cho ngươi."

Giọng nói của Khai Tâm rất bình thản. Còn lâu hắn mới tin tên nhóc này, đúng là một diễn viên chính hiệu!

Cuốn Vạn Độc Chưởng thứ ba rơi vào tay, nhìn vẻ mặt đau lòng của Tiểu Bắc, lúc này Khai Tâm mới cảm thấy sự khó chịu khi bị đánh lén hoàn toàn biến mất, chuyến đi này thu hoạch không nhỏ.

"Dù là người chết hay người sống thì gáy cũng nối liền với trung tâm phản xạ. Khi bị một lực mạnh tác động vào, đương nhiên là nó sẽ bị ảnh hưởng. Nhìn dáng vẻ của ngươi là biết ngươi luyện cương thi bù nhìn chưa giỏi rồi. Đến khi nào ngươi luyện cương thi đến cảnh giới Huyền Diệu như những con cương thi chạy ở ngoài kia, sự cứng cáp của cơ thể tăng lên, đến lúc đó sẽ không gặp tình huống bị gián đoạn khống chế như thế, cho dù có bị công kích mạnh đi nữa…"

"Ồ."

Tiểu Bắc như sực tỉnh, thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Quả thực là cậu ta rất lo lắng cho cương thi bảo bối, cứ đập vào gáy như thế là không động đậy nữa thì sau này có mà thành trò cười mất!

Mặc dù thù lao bỏ ra khiến người ta phải đau lòng, nhưng sự giải thích của Khai Tâm cũng khiến cậu ta yên tâm hơn.

"Chuyện đó, Khai Tâm đại ca, sao huynh lại tới đây? Phải rồi, sao huynh lại biết đánh cương thi sẽ rơi Vạn Độc Chưởng ra, hơn nữa còn hiểu rõ về tình hình của cương thi như thế?"

"Dốt thế." Khai Tâm liếc mắt khinh thường, hắn nguýt cậu ta một cái: "Ngươi cho rằng chỉ có Lạc Dương mới có Loạn Táng Cương thôi sao? Cản Thi Nhân ở khu vực Tương Tây còn nhiều hơn ở đây."

"Ớ."

Tiểu Bắc hết sức kinh ngạc, cậu ta ngượng ngùng sờ mũi: "Ha ha, thì ra là thế, ta cứ tưởng chỉ có mình ta kích hoạt nhiệm vụ Thi Môn thôi nên định luyện ra mấy con cương thi lợi hại rồi đi xông xáo 'Giang hồ'… Cuộc gặp gỡ hôm nay mới khiến ta biết rằng mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, thực lực của người xếp thứ ba trên bảng danh gia đúng là danh bất hư truyền!"

"Ngươi không cần coi thường bản thân."

Khai Tâm rút lại sự giễu cợt trên mặt, lần đầu tiên nhìn cậu ta một cách nghiêm túc như thế: "Nếu ngươi biết cách điều khiển để cương thi bù nhìn hợp tác với nhau, bổ sung những thiếu sót cho nhau, phối hợp với độc phấn tản ra trên người cương thi thì sẽ rất dễ để đối phó với hai, ba người chơi cảnh giới Tạo Hóa hiện tại, ta cũng không thắng dễ dàng như thế… Sau này kỹ thuật cương thi tăng lên, xông xáo 'Giang hồ' cũng không nói chơi."

Nói thật ra, lúc đầu Khai Tâm không có thiện cảm gì với hạng đánh lén người khác thế này. Nhưng cậu ta đã "chân thành" cống hiến ba quyển bí tịch võ công thượng thừa, lại còn hạ thấp thái độ như thế, nếu hắn không cho cậu ta biết một vài thông tin thì cũng không hay, huống hồ trông đối phương cũng không giống kiểu người xấu xa gì cả.

Những lời nói của Khai Tâm khiến Tiểu Bắc rất cảm động, cậu ta vui vẻ ra mặt: "Đúng thế, trong thời gian qua, khi đối phó với cương thi, ta không hề nghĩ đến chuyện dùng 'Hủ Thi Phấn', đằng nào cũng vào tà phái rồi thì phải chơi cho hết mới đúng chứ, ha ha, ta ngốc thật đó, đa tạ huynh, Khai Tâm đại ca!"

"Không có gì."

Nói xong, Khai Tâm nhanh nhẹn bật người lên, bỏ Tiểu Bắc ở lại đó, đi vào sâu trong Loạn Táng Cương.

Tiểu Bắc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Khai Tâm rồi mới dẫn hai con cương thi bảo bối của mình đi về hướng ngược lại.



Trên đường đi, Khai Tâm tránh né mấy con cương thi, đến tận khi khí độc màu xanh xung quanh càng lúc càng dày đặc và khiến hắn cảm thấy khó chịu, hắn mới lấy một viên thuốc giải độc trong túi Càn Khôn ra cho vào miệng, sau đó tiếp tục vào trong!

Mặc dù đã có Vạn Độc Chưởng rồi, nhưng Khai Tâm vẫn muốn luyện tập một thời gian trong Loạn Táng Cương, vừa luyện công vừa thu thập nhiều bí tịch võ công thượng thừa hơn nữa. Đồng thời, hắn cũng muốn thử xem có đụng phải bù nhìn cao cấp là "Thi Vương Ngàn Năm" của Thi Môn không.

Trước mắt, người ngoài còn không biết Thi Vương Ngàn Năm là bù nhìn chiến đấu với thực lực là tầng cao nhất của cảnh giới Huyền Diệu, không những có Thiên Thi Vạn Độc Chưởng mà còn có danh khí trên người, có thể nói là hàng xịn chứa đầy bảo bối, cũng có cơ hội xuất hiện những bảo vật kỳ lạ như Tích Độc Đan, Hóa Thi Phấn.

Kiếp trước, vô số bang phái chém giết lẫn nhau vì tranh giành một con Thi Vương Ngàn Năm, kết quả là thây phơi đầy đường. Cuối cùng, trong một cuộc đấu giá, môn chủ của Ngũ Độc Môn đã mua Tích Độc Đan với giá là năm mươi vạn lượng vàng, cất giấu nó vĩnh viễn!

Con đường mà Khai Tâm đang đi nối thẳng đến cấm địa của Thi Môn – Thi Mộ!

Đó là khu vực hoạt động của Thi Vương Ngàn Năm, đồng thời cũng là khu vực nguy hiểm vì có nhiều cương thi tập trung nhất.

Bởi vì trước mắt chưa có ai biết đến và chưa có ai đủ can đảm để đến gần khu vực này nên Khai Tâm mới định đi thăm dò xem có thể gặp phải Thi Vương Ngàn Năm ở phạm vi bên ngoài không.

Nếu may mắn gặp được và giải quyết một con Thi Vương Ngàn Năm thì hắn có thể quăng trang bị sơ cấp là chiếc áo lông sói trên người đi ngay.



Vận may không tốt lắm.

Lúc Khai Tâm tránh né những con cương thi để bước vào một khu mộ khí phái, mười mấy con cương thi đang lượn lờ một cách vô thức trước cánh cửa đã bị cỏ mọc um tùm của Thi Mộ, khuôn mặt con nào cũng rất dữ tợn, tử khí vờn quanh, khí thế hừng hực!

Sau những con cương thi đó, một con cương thi với thân hình to lớn, dáng vẻ như một bộ xương dị dạng đứng trong đám cương thi. Nó nhìn xung quanh một cách máy móc, đôi mắt ánh lên tia sáng rợn người.
Bình Luận (0)
Comment