Luận Làm Thế Nào Để Chia Tay Đối Tượng 419 Trong Hòa Bình

Chương 18

171.

Lại nói, đây vẫn là lần đầu tiên tui chạm mặt Đồ Trần mà không có hẹn trước.

Giang Đô tuy không lớn không nhỏ, nhưng hình như cũng không dễ để tui và hắn ngẫu nhiên gặp nhau được.

Nhưng cuộc gặp gỡ lần này, tui lại không có ý muốn chào hỏi hắn.

Cảnh Bác Minh là một chàng trai tốt, cho dù tui và cậu ta không quen biết nhau, nhưng tui vẫn có thể nhận ra được.

Tui lôi kéo Yến Thâm, đội mưa đi về phía bãi đỗ xe.

Cơn mưa không quá lớn, nhưng cũng không ôn nhu như mưa phùn.

Cả hai đi trên đường mà không có vật gì che mưa, nên không tránh được bị ướt tóc.

Kết quả vừa mở cửa xe, tui liền thấy một cây dù nằm ở ghế sau.

Tui rút tờ khăn giấy lau mặt, đùa giỡn hỏi Yến Thâm: “Ông chủ Yến, anh sẽ không cố ý bỏ dù ở trên xe để đi trong mưa với em đấy chứ?”

Yến Thâm thế nhưng quỷ dị mà trầm mặc.

Tui phản ứng lại đây, nhịn không được bật cười, tay cầm khăn giấy đã nửa ướt cọ lên mặt hắn: “Hôm nay mưa hơi lớn, lần sau khi nào có mưa nhỏ em lại bồi anh điên.”

172.

Hơn 5 giờ chiều, Yến Thâm chở tui tới nhà hàng ở thành Bắc.

Không biết mấy người bạn hồi đại học của hắn đã tới lâu chưa, có chiếm được chỗ ngồi không.

Tui xách theo rượu vang đỏ mua từ trong tiệm rượu, còn có mấy ly thức uống nóng mang đi, lắc lư đẩy ra cửa phòng.

Một đợt sóng nhiệt ập vào trước mặt, một người đang dẫm chân lên ghế, hùng hổ ném bài lên bàn mạt chược: “Tui tới!”

Có lẽ là tại tui đi vào hấp tấp quá, người nọ mất thăng bằng dưới chân, té xuống bàn.

Hồi đại học đều là bốn người một phòng ký túc xá.

Hiện tại, trước mặt ngoại trừ lão Hàn là ông chủ của nhà hàng Quảng Đông đã gặp lần trước, còn có thêm hai người khác.

Một người có vóc dáng nhỏ gầy, để đầu đinh trông rất năng nổ là một giáo viên mầm non, biệt danh là Đậu Tử.

Một người khác thì cao gầy, mang mắt kính kim khung, dáng vẻ văn nhã là nhân viên ngân hàng, tên là Đại Phi.

Bốn người họ cũng là đã lâu chưa gặp, mỗi người tiến lên ôm lấy Yến Thâm một cái.

Sau đó tầm mắt nhất trí mà rơi lên người tui.

Ờ, cũng không hẳn.

Là rơi lên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của tui và Yến Thâm.

173.

Đậu Tử nói nhiều, ngắm tui một vòng: “Lần trước lão Hàn nói tui còn không dám tin, không nghĩ tới lại là thật!”

Anh ta thấp hơn tui khoảng chừng một cái đầu, tay chắp sau lưng, mở miệng thốt ra “Lão Hàn”, trông có chút buồn cười.

Lão Hàn nâng bụng nâng đứng dậy khỏi bàn mạt chược, tiếp đón mọi người vào bàn ăn rồi mới mở miệng: “Lúc đầu, Yến Thâm nói chuyện này với tôi, tôi cũng cho rằng hắn bị áp lực công tác nên tinh thần không ổn, dẫn tới xuất hiện ảo giác mà bắt đầu khoác lác.”

Đậu Tử vỗ bàn, nhìn Yến Thâm kích động nói: “Có tiến bộ! Cậu rốt cuộc có gan bước ra một bước rồi!”

Lão Hàn phụ họa mà đứng lên, lệ nóng doanh tròng: “Chúc mừng thằng út phòng 203 của tụi mình được như ý nguyện!”

Ba đôi tay động tác nhất trí mà vỗ tay.

Yến Thâm kịp thời cắt ngang: “Được rồi, đừng nói nữa.”

Tui liếc thấy bên tai hắn có chút hồng, người này lại bắt đầu ngại ngùng rồi.

Bọn họ nói chuyện đều xoay quanh Yến Thâm, tui cũng không xen mồm vào.

Một là tui nghe mà như lọt vào sương mù, hai là tui cảm thấy trong chuyện này có gì đó mà tui không biết.

Nhưng vì Yến Thâm quấy nhiễu mà chấm dứt đề tài giữa chừng, tui chỉ có thể hậm hực mà ngồi cắn hạt dưa.

Bọn họ thật vất vả mới được gặp nhau, đề tài vừa chuyển liền tám nhảm tới chuyện về họ trong mấy năm gần đây, tui phát hiện có vài người họ nói tới thế mà lại là mấy anh khóa trên mà tui có nghe qua.

174.

Thời gian chuyển đến 6 giờ, đồ ăn lục tục được đưa lên bàn, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của món mao huyết vượng đâu.

Tui cắn ống hút, tạm thời không muốn động đũa.

Đậu Tử lúc này chuyển sang tui: “Tôi nhớ rõ lúc ấy tiểu Cố sống ở khu D nhỉ?”

Tui có chút ngoài ý muốn: “Đúng vậy, tôi chính là ở khu D.”

Đậu Tử cười hì hì: “Có đôi khi cảm thấy cách gọi tiểu học đệ này cũng rất đáng yêu.”

Tui nhất thời không rõ lời này của anh ta là có ý gì, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thử gọi anh ta một tiếng: “Học…… trưởng?”

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến thanh âm của đế ly chạm vào mặt bàn, lạch cạch khẽ vang, lại không quá dễ dàng bỏ qua.

Đậu Tử run run mí mắt, tươi cười giây lát rồi biến mất: “Đừng đừng đừng, cậu ngàn vạn đừng gọi tôi như vậy.”

Tui buông tách trà, nhìn sang phía bên phải.

Yến Thâm đang dùng lòng bàn tay vuốt ve thành ly, xương hàm bên má trông có chút căng chặt.

Nhớ hồi năm nhất vừa bước vào cổng trường, rất nhiều xã đoàn lại đây chiêu mộ người mới, ai tới tui cũng gọi học trưởng hay học tỷ.

Nhưng sau này ở trong trường quen biết không ít sinh viên khóa trên, lại chưa từng chính thức xưng hô như vậy với ai.

Tui nhịn không được gợi lên khóe môi, dùng mũi giày ở dưới gầm bàn cọ cọ chân hắn, dùng khí âm gọi hắn một tiếng: “Yến học trưởng?”

175.

Lời xa lạ thốt ra miệng luôn mang theo chút biệt nữu.

Yến Thâm liếc mắt nhìn tui một cái, trông không có phản ứng gì với cách xưng hô này.

Nhưng lập tức, tui lại rõ ràng phát hiện cơ bắp cẳng chân của hắn căng chặt, ánh mắt cũng mang theo ý vị không rõ.

Tui cười cười tiếp tục nghe ba người đối diện nói chuyện, tự nhiên mà luồn tay phải xuống dưới bàn, vuốt ve bắp đùi hắn một phen.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn nổi lên phản ứng.

Tui thu tay lại, nghiền ngẫm mà dùng đầu lưỡi đỡ đỡ hàm trên.

Không nghĩ tới Yến Thâm thế mà lại thích kiểu này.

Tui vờ như không có việc gì mà ngồi trên ghế, trong đầu lại nghĩ tới bộ đồng phục mặc chụp hình tập thể lớp bị cất ở đâu.

176.

Dùng cơm được nửa chừng, tui một lòng một dạ mà nhào vào mao huyết vượng.

Cay, sảng.

Yến Thâm duỗi tay giúp tui lau đi mồ hôi trên chóp mũi, thấp giọng khuyên nhủ: “Ăn ít thôi.”

Tui không chịu mà né tránh: “Lần sau không biết khi nào mới được ăn lại, đừng phiền em.”

Yến Thâm không quấy nhiễu nữa, ngồi yên một lát rồi xoa xoa cái trán, đứng dậy đi toilet.

Tui mang tới tổng cộng hai bình rượu vang đỏ, năm người chia nhau uống cũng không nhiều ít, chỉ có hắn ra cửa.

Ai ngờ, Yến Thâm không uống say, người say lại là Đại Phi vẫn luôn ít nói.

Không biết Đại Phi tháo mắt kính ra từ lúc nào, đôi mắt kia nhìn về phía tui, nhưng vì cận thị nên tạo cho người khác cảm giác nhu hòa.

Từ những lời kể về sinh hoạt vườn trường mà bọn họ nói lúc nãy, không khó nhận ra anh ta mang tính cách văn tĩnh khác với Yến Thâm.

Lúc này, vẫn là lần đầu tiên anh ta chủ động mở miệng nói chuyện với tui.

“Yến Thâm à, cậu ấy……”

Tui buông đũa, chờ anh ta nói tiếp.

Anh ta giơ tay vẫy lung tung trong không khí, nói hoàn chỉnh câu vừa rồi: “Cậu ấy tốt lắm, tiểu Cố…… cậu phải đối xử tốt với cậu ấy đấy.”

177.

Đậu Tử giúp hắn rót ly nước: “Đại Phi, cậu uống nhiều rồi.”

Lão Hàn ha ha cười rộ lên, anh ta vừa cười vừa cùng tui giải thích: “Đừng trách cậu ta, tính cậu ta có hơi bà bà mụ mụ, mấy năm ở cùng chúng tôi lại giống như phụ huynh vậy, còn không biết uống rượu, một chai Tsingtao cũng có thể làm cậu ta ngã trái ngã phải.”

Tui đứng lên: “Để tôi đi hỏi người phục vụ có nước đường không.”

Lão Hàn vội vàng ngăn tui lại: “Ai nha không cần, cậu ngồi đi. Cậu ta uống nhiều nên nói nhiều thôi, nói xong thì tốt rồi, có giải rượu cũng không cứu được.”

Tui vẫn là lần đầu tiên nghe nói nói chuyện còn có thể giải rượu, có chút tò mò mà ngồi lại chỗ cũ.

Đại Phi ùng ục rót ly nước sôi để nguội vào bụng, mang gương mặt đỏ bừng nhìn về phía tui: “Tiểu Cố, cậu không biết…… khu A của chúng tôi, cùng khu D cách, cách nhau cả một khu giảng dạy, nhưng thằng ngốc kia cứ tới dưới lầu nhìn cậu.”

Trong đầu tui lại không có chút ấn tượng nào.

Tui giật nhẹ khóe miệng, không quá tin: “Vậy tại sao anh ấy lại chưa từng nói cho tôi biết chuyện này?”

Đại Phi nấc một cái: “Cậu ta không có lá gan kia!”

Tui lại càng buồn bực.

Không phải Yến Thâm to gan lắm sao, đều đè tui vài lần rồi còn gì.

Lại nói, hắn còn trực tiếp nghênh ngang mà cho bạn trai đội nón xanh, đây là chuyện mà người không có gan làm ra à?

178.

Đại Phi dong dài nói: “Cậu ấy ưu tú lắm, tiểu Cố…… cậu ấy là người ưu tú nhất trong ký túc xá chúng tôi, cậu ấy thật sự rất ưu tú……”

Đại Phi thật sự rất nghèo từ, không biết có phải do bị cồn làm tắc nghẽn mạch não hay không mà cứ lặp đi lặp lại khen Yến Thâm, mà cũng chỉ dùng mỗi cái từ ấy.

“Lúc đó, trong trường học nhiều người thích cậu ấy lắm, cậu ấy là người rất tự tin, tôi chưa…… chưa từng thấy có chuyện gì mà cậu ấy không làm được. Cậu ấy đã phát biểu luận văn mấy lần, có thể lên bục chủ trì hoạt động liên hoan …… Lúc trước, ban Đối Ngoại gặp khó khăn, vẫn là do cậu ấy đi kêu gọi tài trợ…… Mỗi năm đều nhận được học bổng, thật sự, ngoại trừ ưu tú, tôi nghĩ không ra từ nào khác để hình dung cậu ấy.”

Anh ta nói chuyện có chút loạn, tui không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.

Đại Phi nói tiếp: “Nhưng khi cậu ấy gặp được cậu, lại không có tự tin.”

“Giống như rất đột nhiên, cậu kéo cậu ấy từ trên cao xuống…… rõ ràng cậu ấy có rất nhiều vinh dự, nhưng lại cùng chúng tui nói…… cậu ấy cảm thấy cậu tốt quá, nên cậu ấy không có tự tin mà đứng trước mặt cậu.”

Anh ta cúi người về trước, toàn bộ nửa người trên đều đè lên chén đĩa: “Tiểu Cố…… thật ra tôi không có say, tôi hiện tại tỉnh táo lắm. Yến Thâm tên kia ít nói, có rất nhiều chuyện cậu ấy không nói cho cậu biết, mấy chuyện này đều là lời mà ba người bọn tôi muốn nói…… Tôi không biết cách ăn nói, không biết cậu có thể nghe hiểu bao nhiêu. Nhưng ba chúng tôi đều muốn nói cho cậu biết, cậu ấy rất quý trọng cậu, về sau nhất định sẽ càng quý trọng.”

“Cậu ấy là người ổn trọng, nhưng cố tình lúc nhắc tới cậu, cả người đều sẽ trở nên co quắp bất an, giống như bảng kế hoạch được trăm phần trăm điểm nhưng cậu ấy vẫn không thấy yên tâm…… Có đôi khi tôi nghĩ, phải thích tới mức nào, mới có thể khiến cho một người cảm thấy không biết làm gì cho đúng.”

Nghe đến đây, thực ra trong lòng tui không cảm thấy gợn sóng gì.

Nhưng lúc Đại Phi nói xong câu đó, ngón tay tui đặt trên đùi hơi co lại, nắm lấy vải quần tạo ra một nếp gấp.

179.

Đậu Tử như nhận ra tui cảm thấy không được tự nhiên nên cười pha trò: “Ai nha Đại Phi, cậu đừng nói nặng nề kích động như vậy chứ, hai người họ hiện tại đã ở bên nhau rồi.”

Đại Phi lắc đầu: “Hồi đại học cậu căn bản không quen biết Yến Thâm, khẳng định cũng không biết cậu ấy đã làm chuyện ngốc gì.”

Tui theo lời anh ta nói mà hỏi tiếp: “Làm gì?”

Đại Phi nhắc tới bàn máy đối diện trong tiệm cà phê Internet mà tui thường đi, nhắc tới quả bưởi và vật dụng lột vỏ bưởi được treo trên then cửa phòng ký túc xá ngày đông, còn có bó hoa tui nhận được từ nhân viên giao hàng trong ngày rời trường.

Anh ta nói chính mình không say, nhưng lời nói vẫn là lộn xộn, sau đó là lão Hàn đón lời.

“Ngày cậu bước lên thảm đỏ làm lễ tốt nghiệp, cậu ấy trở về trường học ký tên mình dưới tên cậu, nhút nhát đến mức bảo tôi chụp giúp cậu ấy một tấm đứng bên cạnh tấm biển ký tên.”

“Lúc đó cậu ấy vẫn còn đang làm công cho người khác, cầm vài tháng tiền lương đi mua quà tốt nghiệp cho cậu, còn nặc danh gửi tới phòng ký túc xá của cậu, chỉ viết một câu tiền đồ như gấm.”

“Sau đó, cậu thường xuyên đi tới cái quán bar gì kia, cậu ấy nóng đầu nên đi theo vào, rồi ngồi ngẩn ngơ một đêm. Lúc cậu trò chuyện với người khác, cậu ấy lại ngồi một mình ở trong góc uống rượu, thấy người xa lạ đến gần cậu, cậu ấy lại rắm cũng không dám đánh một cái.”

“Lúc công ty mới vừa khởi bước, cậu ấy rất mệt mỏi. Có nói cậu cũng đừng trách chúng tôi, khi đó chúng tôi khuyên cậu ấy thành thành thật thật tìm công việc làm nhân viên công vụ, lấy một phần tiền lương ổn định, về sau cưới vợ sinh con không phải cũng hạnh phúc cả đời sao. Nhưng cậu ấy không chịu, cậu ấy nói cậu ấy chỉ cần cậu, cậu ấy muốn chờ tới lúc có thể bảo đảm cho cậu một cuộc sống tốt nhất rồi mới đi tìm cậu, dùng dáng vẻ tốt nhất để làm quen với cậu…… Có phải thấy ngốc bức lắm không?”

Tui mơ hồ nhớ lại thực sự có chuyện về trái bưởi đó, lúc ấy tui bị nóng trong người, khóe miệng nổi lên cái nhọt, chạm vào đã đau.

Lúc ấy tui cứ nghĩ là đối tượng của ai trong phòng ký túc xá ai đưa tới, nên lấy vào để ở trên ghế, kết quả lại không có ai nhận.

Cuối cùng, trái bưởi bị bỏ xó hai tháng, bị bạn cùng phòng lấy ra ngoài ném.

Hoa là hoa hướng dương, tui cũng ký nhận, nhưng thấy không có tấm card nào kèm theo, lại ngại mang về nhà phiền toái, nên tui mở ra rồi chia cho mấy bạn học xung quanh mỗi người một đóa.

Còn quà tốt nghiệp……

Tui vẫn đang nghe lão Hàn nói chuyện, hiện tại mở miệng mới phát hiện yết hầu tui có chút khô khốc: “Quà tốt nghiệp là một cặp nút tay áo phải không?”

“Đúng vậy,” lão Hàn nghiêm túc mà nói cho tui: “Cậu ấy tốn cả một tuần, mới chọn được món quà cảm thấy xứng với cậu nhất.”

180.

Trong đầu tui bỗng nhiên oanh một tiếng.

Những nghi hoặc gần đây về việc tại sao Đồ Trần cứ đưa mấy món quà giống nhau cho tui, bây giờ mới cảm thấy như mây mù tan biến, làm tui thấy rõ sự thật phía sau.

Mấy năm nay tui vẫn thỉnh thoảng nhận không ít quà, không chỉ có cặp nút tay áo hồi học đại học, mà còn có một ít bội sức không rẻ, cộng thêm máy chơi game năm trước vừa sản xuất.

Mấy món quà đều rất hợp ý tui, tuy rằng mỗi lần đều không có ký tên, nhưng tui cảm thấy ngoại trừ Đồ Trần ra, không có ai sẽ hiểu tui như vậy.

Nhưng kết quả thì, tui không nghĩ tới người này lại là Yến Thâm.

Cho nên nói, đối tượng mỗi lần tui đáp lễ hẳn không phải là Đồ Trần, mà là Yến Thâm sao?

Tui có chút miệng khô lưỡi khô, cầm cái ly lại uống một ngụm rượu.

Tui không có tâm tư đi nghi ngờ sự chân thật trong lời nói của họ, cảm giác khi rượu vang đỏ rót vào miệng làm cho cả người tui cảm thấy đau xót.

Tui cắn cắn đầu lưỡi, ánh mắt cố định trên ba người ngồi đối diện: “Nhưng không phải anh ấy có một người bạn trai sắp ở chung sao?”

Lời vừa thốt ra, ba người họ hai mặt nhìn nhau, biểu tình đều mang theo chút mạc danh ý vị.

“Bạn trai ở chung? Không phải cậu sao?”

Tui nhíu mày: “Không phải.”

Lão Hàn vuốt bụng cười rộ lên: “Sao có thể, tên kia há mồm ngậm miệng đều là tên cậu, tôi chưa từng nghe từ miệng cậu ấy nói đến tên ai khác.”

Tui há mồm muốn hỏi thêm gì thì cửa phòng lại bị đẩy ra.

Yến Thâm từ toilet đã trở lại.

Tui theo bản năng nhìn về phía hắn, thấy tóc mái hơi ướt dính trên trán hắn, dáng vẻ hiền hòa khác hẳn ngày thường.

Hắn khép cửa lại, tầm mắt chuẩn xác mà dừng trên người tui, không hề nhìn sang nơi nào khác.

Không biết có phải bị mấy lời nói vừa rồi của bọn họ tẩy não hay không mà tui lần đầu tiên nhận ra tình yêu nùng liệt trong ánh mắt hắn.

Tui tỉ mỉ nghĩ lại, khi ở bên cạnh hắn, cho dù là bất cứ đâu, hắn giống như đều chỉ nhìn về tui.

Cùng lúc đó, một câu cuối cùng của lão Hàn cũng truyền vào tai tui.

“Không có người khác, ngốc tử này hồi đại học đã đối với cậu nhất kiến chung tình, sớm treo cổ trên cái cây là cậu rồi. Cậu ấy thích cậu, đã là năm thứ bảy rồi……”

******************************
Bình Luận (0)
Comment