Luận Làm Thế Nào Để Chia Tay Đối Tượng 419 Trong Hòa Bình

Chương 2

11.

Nếu có một ngày tui chết, vậy nhất định là tại tui lãng mà ra.

Nếu có một ngày tui bị công ty đuổi cổ, vậy nhất định là tại tui đùa giỡn đối tác bị người ta cử báo.

Nhưng tui thề, đây thực sự là lần đầu tiên, không có lần sau.

Sau khi tỉnh táo lại, tui cắt bỏ cái tin nhắn bán manh kia, lừa mình dối người mà ám chỉ bản thân rằng nó chưa từng được gửi đi.

Cũng may Yến tiên sinh giống như cố ý phối hợp, hoặc là hắn bị tui đùa giỡn tới xấu hổ nên cũng không để ý tới tui nữa.

Tui thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Để cho chuyện tối qua theo gió bay đi đi, tui vẫn sẽ là số 1 chỉ thầm mến bạch nguyệt quang của tui.

12.

Tui tới sân bay không lâu sau thì điện thoại của Đồ Trần gọi tới.

“Thiên Tinh, đang ở đâu đấy?”

Giọng nói của cậu ấy vẫn không thay đổi, vẫn giống cái năm cậu ấy rời khỏi đây mang theo tinh thần sáng lán, làm cho những thứ tăm tối lắng đọng ở trong lòng tui lập tức bay đi.

Được, đêm nay tui phải chuốc say cậu ấy!

Tui nhìn xung quanh: “Ở cổng số 4, cậu cứ tìm người đàn ông soái nhất ấy.”

Đồ Trần cười ha ha, trong trạm nâng lên một cánh tay: “Được, thấy rồi, đại soái ca.”

Tui hưng phấn, sải bước chân, liền đau tới mức chân tui khụy xuống, suýt nữa thì quỳ trước mặt cậu ấy.

Đồ Trần đưa tay đỡ tui, cười rộ lên: “Vài năm không về, Tết âm lịch cũng sửa ngày rồi?”

Tui cười gượng, ở trong lòng lại mắng Yến Thâm một ngàn lẻ một lần: “Chẳng phải mấy năm trước cậu cũng không về sao, tớ phải lấy tiền lì xì của mấy năm về chứ.”

Đồ Trần tấm tắc: “Vậy thì không được đâu, toàn bộ tiền đều mua máy chơi game cho cậu rồi.”

Đôi mắt tui sáng lên, không để ý tới mọi người xung quanh, ôm hắn vào lòng sau đó thuận mồm mà thổ lộ thứ N lần: “Ba ba yêu cậu.”

13.

Tui với Đồ Trần thân lắm.

Thân tới mức độ nào đây?

Thân tới mức chẳng sợ tui thâm tình chân thành nhìn cậu ấy nói cho cậu ấy tui yêu cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ nghĩ rằng tui đang tấu hài, cười xong rồi thôi.

Nhưng cũng vì vậy mà tui có thể không kiêng nể gì mà ôm cậu ấy, cùng cậu ấy kề tai nói nhỏ, ở trước mặt cậu ấy xưng “bổn lão công”.

Lắm lúc cậu ấy không để trong lòng, nghe xong thì thôi, có khi lại đè tui xuống tẩn tui một trận, nói rằng còn không biết ai là lão công của ai đâu.

Lúc trung học, tui tới nhà cậu ấy làm bài tập, đang làm bài thì không biết ai nhắc tới, trộm khóa cửa lại cùng nhau làm ổ trên giường xem phim con heo.

Phim là cậu ấy tìm, nữ diễn viên kêu rất high, kêu tới mức từ đầu tới cuối tui không đứng lên được.

Nhưng mà tui không thể không đứng lên a! Bộ phim chất lượng tốt như vậy, thời kỳ trưởng thành huyết khí phương cương như vậy, nhỡ Đồ Trần hỏi tui có phải có bệnh gì không, tui phải trả lời làm sao đây!

Vì thế tui trộm nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu ấy, lễ phép mà đứng lên.

Sau đó, cậu ấy bỗng nhiên xốc chăn trên người tui ra, nhìn thấy tui.

Tui chẳng những không bị dọa mềm, mà tiểu huynh đệ của tui ở dưới ánh mắt cậu ấy còn hưng phấn mà nảy lên, vô cùng nhiệt tình chào đón.

Sau đó thì sao?

Sau đó cậu ấy đem tất cả tác phẩm của nữ diễn viên nọ tồn vào trong USB, tặng cho tui làm lễ vật.

Kết quả, lúc mẹ tui kiểm tra tư liệu thì cầm nhầm cái USB đấy, sau đó thì cùng với ba tui giáo huấn tui hai giờ.

Tui khóc không ra nước mắt, tui nói tui thực sự không có xem qua!

Mẹ tui cười lạnh: “Ha hả, sau câu chưa xem qua, câu tiếp theo có phải là thứ này chính là người khác đưa cho con phải không?”

Tui như gà con mổ thóc mà gật đầu: “Vẫn là ngài thấu hiểu lòng con.”

Vì thế tui bị tẩn lần thứ hai, lý do là dám làm không dám nhận.

NMD, tui khóc thiệt.

14.

Công việc của Đồ Trần vừa được định ra, là công ty ở thành phố chủ động phát thư mời.

Lần này về nước, cậu ấy cũng tính định cư luôn, cho nên đang xem xét mua nhà mới, tui liền mời cậu ấy tới tạm nhà tui ở.

Trên đường về, tui đỉnh đạc mà ôm vai cậu ấy: “Đã dọn dẹp phòng khách cho cậu rồi, cái gối đầu cậu dùng trước kia còn ở nhà tớ.”

Đồ Trần la lên: “Không phải là cậu thầm mến tớ đi, thứ kia đã từ đời nào, nhiều năm như vậy còn giữ lại?”

Tui thuận theo mà trêu đùa: “Đúng vậy, nếu không thì giữ làm gì chứ.”

Đồ Trần cười, chọc chọc eo tui: “Đã bao nhiêu năm rồi vẫn không đứng đắn như vậy.”

Trên eo tui còn in hai cái dấu tay, xanh xanh tím tím.

Bị cậu ấy chọt một cái, tui theo bản năng né tránh, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Mới động một chút, mông tui cũng đau theo.

Đệt, Yến Thâm cái đồ sát ngàn đao.

Chờ làm xong hạng mục này, tui nhất định phải tìm cơ hội làm lại hắn.

15.

Sau khi về đến nhà, tui quyết định ăn lẩu.

Một cái nồi hai đôi đũa, quá có thể gia tăng tình hữu nghị ấy chứ.

Vì thế tui cởi áo khoác, ngồi xuống trước bàn, nhân lúc nồi lẩu bốc khói lượn lờ mà mở nắp cả rương bia, mỹ miều rằng anh em tốt không say không về.

Tui muốn chuốc say cậu ấy, cũng không muốn cậu ấy trở về.

Vẻ mặt cậu ấy có chút kỳ lạ: “Trên cổ cậu là gì vậy?”

Gì? Trên cổ tui có cái gì?

Tui suy nghĩ.

Ờ, có thể là cậu ấy nhìn thấy mặt ngọc tui đeo.

Đây chính là ngọc nhân duyên mà tui tới miếu cầu hồi đại học, nói là có thể gặp được một đoạn lương duyên.

Lúc ấy vẫn nghĩ cầu được Đồ Trần, nhưng tui có thể nói ra lời này sao?

Vì thế tui khoát tay, lôi ra đạo lý lớn mà trước đây mẹ tui thường nói: “Trẻ con đừng hỏi chuyện người lớn.”

Biểu tình của Đồ Trần càng quái.

16.

Tới lúc hứng khởi, tui nấc một cái, hỏi: “Đúng rồi, bạn giường kia của cậu đâu, về nước không mang theo sao?”

“Sao cậu biết…” Đồ Trần nắm chai bia, dừng vài giây: “Bạn giường mà thôi, mang về làm gì? Tớ phải đi rồi nên tự nhiên tan thôi.”

Cũng đúng nha, có đạo lý.

Nhưng nếu không mang về, vậy chẳng phải là cậu ấy về nước rồi sẽ không có bạn giường cố định sao?

Nếu không, tui liền tự đề cử bản thân một chút, dù sao cậu ấy cũng chỉ xem như tui kể chuyện cười thôi, tui cũng xem như mình đang nói chuyện cười vậy.

Không đợi tui mở miệng, cậu ấy hỏi: “Còn cậu?”

Tui? Tui cái gì a.

Tui đương nhiên là chờ cậu về nước rồi.

Tui vờ làm ra vẻ không đứng đắn, cười tủm tỉm mà nói ra lời trong lòng mình: “Tớ à, tớ đang đợi…Á, cái đệt!”

Uống nhiều, đầu óc cũng choáng váng.

Di động ở trên bàn rung lên, liên quan cả cái bàn cũng rung, làm tui còn tưởng có động đất chứ.

Tui mơ màng mà trừng mắt nhìn màn hình di động, phát hiện là cuộc gọi từ đối tác ba ba tối hôm qua kỹ thuật nát tới mức báo hại mông tui đau cả ngày.

Nhận thôi, còn có thể làm gì, đối tác chính là thượng đế a.

17.

Yến Thâm vừa mở miệng liền hỏi đã bận xong chưa.

Tui trì độn mà nghĩ, tui đang bận cái gì nhỉ.

À, tui bận đón bạch nguyệt quang của tui về nhà, bận nấu lẩu cho cậu ấy, bận chuốc say cậu ấy, bận dâng lên lần thứ hai của tui.

Hu hu, lần thứ hai.

Tui tức.

Tui ném đũa, hét bậy vào điện thoại: “Nếu không tại anh, hôm nay tui sẽ như vậy sao!”

Yến Thâm như là bị tui dọa, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Tui nghĩ lại, không đúng, đây là đối tác ba ba, sao tui lại có thái độ hung dữ như vậy được.

Việc công xử theo phép công, tui không thể trộn lẫn tình cảm cá nhân được.

Vì thế tui mềm giọng: “Tôi không bận, chỉ cần ngài có việc cần, bất cứ lúc nào tôi cũng rảnh!”

Chỉ cần anh vẫn là khách hàng của tui, tui đây liền phục vụ tới tận nhà, cho dù bây giờ anh bảo tui tới biệt thự đo đạc, tui cũng có thể vì tiền mà nhảy nhót không màng cái mông đau.

18.

Yến Thâm không cần tui đi đo đạc, mà là hỏi địa chỉ nhà tui.

“Hả?” Tui theo bản năng hỏi: “Anh muốn tới nhà tôi?”

Hắn chỉ ừ một tiếng.

Giọng hắn trầm thấp, nghe mà tai tui tê dại, tui không thèm nghĩ mà liền nói ra.

Đồ Trần hỏi: “Cậu có bạn muốn tới à?”

Tui cúp điện thoại, rồi mới tự hỏi đối tác ba ba tới nhà tui làm gì.

Cân nhắc nửa ngày, tui nhấc chân vào bếp rửa sạch nguyên liệu nấu ăn.

“Không phải bạn.” Tui chậm chạp cắt rau chân vịt: “Có thể là anh ta muốn ăn lẩu?”

Nhưng mà tui với Đồ Trần chén sạch thịt rồi, chỉ có thể ủy khuất Yến Thâm gặm bí đỏ với rau xanh thôi.

19.

Nửa tiếng sau.

Tui nằm liệt trên bàn, giống như một con cá chết.

Lúc mở mắt, bạch nguyệt quang đang đứng trước mặt tui, cậu ấy hình như xốc mở cổ áo tui, ngắm khối ngọc nhân duyên tui đeo.

Lúc chuông cửa vang lên, cậu ấy đối diện tầm mắt đần độn của tui, tay dùng chút lực, làm tui đau tới mức lịch bịch lăn từ trên ghế xuống.

Eo tui, hông tui, mông tui.

Tụi nó đau quá.

Tui mang vẻ mặt đau khổ, vừa nhấc mắt thì thấy Đồ Trần cau mày, giống như tui thiếu cậu ấy tám trăm vạn vậy.

Không phải a, đã nói cậu phải say, sao cậu còn chưa say a.

Tui đã sắp không được, sao cậu lại vẫn tỉnh táo a.

Tui cũng không thèm nghĩ, nắm lấy ống quần cậu ấy mà ồn ào: “Cậu mau uống!”

Điện thoại vô tuyến trong nhà vang lên, như đang gọi hồn vậy.

Đồ Trần xoay người đi, làm tui bắt phải không khí.

…Quên đi, không bắt.

Để tui ngủ một lát đã.

20.

Một đôi tay bế tui lên khỏi mặt đất.

Vài năm không gặp, thằng nhóc này sức cũng lớn hơn, còn có thể ôm tui lên được.

Nếu có thể ôm tui lên, vậy cách nhào lên còn xa không?

Tui rầm rì mà choàng lấy cổ người nọ, híp mắt nhìn lên.

Tui đệt!

Đồ Trần không phải vẫn đang đứng ở cửa sao!

Tui lập tức trợn tròn mắt.

Vậy mọe nó là ai đang ôm tui a!

Vừa ngẩng đầu, tui tỉnh rượu một nửa.

Đây chẳng phải là đối tượng 419 của tui, là đối tác thượng đế của tui sao.

Thấy tui nhìn hắn, Yến Thâm đem tui đặt lên giường: “Anh nghĩ em bận nhiều việc, bận đến mức sáng dậy không chào hỏi đã đi, cho nên cả chiều nay anh vẫn luôn áy náy.”

Tui rụt người lại, trên đỉnh đầu mọc ra cái dấu chấm hỏi: “Tôi bận lắm sao?”

Yến Thâm chống tay bên cạnh mặt tui, vẻ mặt lại không thay đổi mà gật đầu: “Ừ, bận trốn anh ăn cơm với người khác.”

Không phải đâu…Lời này của anh kỳ lắm nha!

Tui ăn cơm còn trốn anh làm cái gì chứ!?
Bình Luận (0)
Comment