Nhưng mà Triệu Kiếm Quy đã chạy khỏi cửa.
Quý Hàn ngẩn ngơ hồi lâu, bỗng nhiên nhớ rằng trong phòng này còn có mấy người khác.
Y âm trầm quay đầu nhìn Tiểu Lâm cùng hai vị thị nữ.
Vị thị nữ lớn tuổi hơn bỗng nhiên che ngực chậm rãi ngã xuống, miệng còn lẩm bẩm: “A buổi sáng nô tỳ quên ăn cơm bỗng nhiên cảm thấy cả người vô lực hai mắt tối đen cái gì cũng không nhìn thấy đâu.”
Quý Hàn: “……”
Vị thị nữ nhỏ tuổi hơn cũng phát hoảng.
Nàng nhìn trái nhìn phải, không biết làm sao, cuối cùng dứt khoát nhắm tịt hai mắt, bùm một tiếng ngã xuống bên cạnh vị tỷ tỷ kia.
Tiểu Lâm cuống cuồng: “Giáo chủ, việc này thật không phải như ngài nghĩ đâu!”
Quý Hàn cười lạnh: “Như thế nào cũng không quan trọng.”
Nếu tất cả đều thấy rồi, vậy thì giết người diệt khẩu thôi.
Tiểu Lâm hoảng loạn nói: “Triệu đại hiệp hắn…… Hắn chỉ là…… Chỉ là đang hỏi ta món ăn yêu thích của giáo chủ mà thôi!”
Quý Hàn ngẩn ra: “Món ăn yêu thích của ta?”
Tiểu Lâm gật đầu liên tục: “Triệu đại hiệp muốn tự mình xuống bếp vì giáo chủ!”
Quý Hàn: “……”