Khi các tiền bối Hạo Nhiên Minh đều quỳ xuống, còn ỉ ôi thỉnh cầu thì chỉ có thể đáp ứng.
Huống chi lưng Triệu Kiếm Quy còn cõng danh đại hiệp.
Hạo Nhiên Minh tôn sùng Triệu Kiếm Quy là cứu thế giả của chính phái giang hồ, thậm chí các tiền bối còn dùng một số tiền lớn mời hồng bài Nguyệt Khanh Khanh từ Bách Hoa lâu ở kinh thành về, để nàng chỉ giáo Triệu Kiếm Quy cách chính xác để quyến rũ ma đầu Ma giáo.
Nguyệt Khanh Khanh phẩy quạt tròn, mị giọng nói: “Triệu đại hiệp, ngươi vốn dễ nhìn, đừng gượng mặt như thế. Chỉ cần ngươi chịu cười một cái thì đến thần tiên cũng sẽ bị ngươi mê hoặc.”
Triệu Kiếm Quy nhíu mày, không nói một lời.
Nguyệt Khanh Khanh lại nói: “Nói ngọt cũng được mà, nam nhân thích nhất nghe nói ngọt.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Nói ngọt?”
Nguyệt Khanh Khanh che miệng cười thành tiếng: “Ngươi gọi người ta một câu tâm can bảo bối xem, người ta có thể không yêu ngươi sao.”
Triệu Kiếm Quy lạnh lùng nói: “Đây là giọng điệu càn rỡ, làm sao có thể thuận miệng nói bậy.”
Nguyệt Khanh Khanh đã có phần xấu hổ: “Triệu đại hiệp, nhu hòa ánh mắt một chút nha, không nên dùng loại ánh mắt giết người này nhìn chằm chằm nô gia.”
Triệu Kiếm Quy lạnh như băng nghiêng mắt qua chỗ khác.
Nguyệt Khanh Khanh vạn phần xấu hổ: “Triệu đại hiệp, thôi thì ngươi cười một cái đi, cười một cái là được, ngươi cười cười a!”
Triệu Kiếm Quy trầm mặc hồi lâu, cố nhếch khóe miệng.
Nguyệt Khanh Khanh:“……”
Triệu Kiếm Quy:“……”
Nguyệt Khanh Khanh:“……”
Triệu Kiếm Quy:“……”
Nguyệt Khanh Khanh trả tiền thù lao, nhận rằng mình dạy học trò như thế không nổi.