Vài hũ Trúc Diệp Thanh cất trong hầm hơn hai mươi năm đã được đặt trên bàn.
Triệu Kiếm Quy vẫn cố gắng chối từ: “Ta không biết uống rượu, ta thật không thể uống rượu.”
Quý Hàn hỏi lại: “Ngươi sợ ngươi uống rượu rồi sẽ làm trò điên rồ?”
Triệu Kiếm Quy mở miệng nói bừa: “Ta…… Ta uống rượu sẽ giết người!”
Quý Hàn ngẩn ra, lại nhịn không được cảm thấy Triệu Kiếm Quy hành xử rất thú vị.
“Ngươi yên tâm.” Quý Hàn nói,“Giết ta không dễ như vậy.”
Triệu Kiếm Quy: “Nhưng là……”
Quý Hàn đã vỗ rớt miếng bùn niêm phong vò rượu.
Trong chớp mắt, hương rượu đậm đà lan tỏa khắp nơi.
Chỉ mới nghe mùi rượu, Triệu Kiếm Quy đã cảm thấy choáng đầu.
Quý Hàn lại nói: “Yên tâm, ngươi không biết uống rượu, bổn tọa tuyệt đối không khi dễ ngươi.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Quý Hàn: “Ngươi một chung, bổn tọa ba chung.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Cái phép nhường nhịn này, làm lòng Triệu Kiếm Quy không khỏi cảm thấy khó chấp nhận.
Quý Hàn lại rất là đắc ý.
Không biết vì sao, nhìn bộ dáng không cam tâm của Triệu Kiếm Quy, lòng y liền cảm thấy một luồng thỏa mãn kì dị, cảm giác này, cơ hồ còn mạnh mẽ hơn niềm vui khi kiếm thuật có bước tiến bộ.
Triệu Kiếm Quy mở miệng nói: “Không được.”
Quý Hàn rất là sung sướng: “Vậy ngươi muốn ta nhường ngươi mấy chung?”
“Ta không thích người khác nhường ta.” Triệu Kiếm Quy gằn từng chữ, “Ngươi một chung, ta một chung.”
Quý Hàn: “……”
……
Quý Hàn rất mất hứng.
Luồng thỏa mãn kì dị trong lòng y chưa lan tỏa được lâu thì đã bị Triệu Kiếm Quy dùng một câu đánh vỡ, vậy sao y vui được?
Quý Hàn luôn cảm thấy tửu lượng của mình vô cùng tốt, ngẫu nhiên trong giáo có đại yến, một mình y sẽ chuốc gục hết tả hữu hộ pháp mà bản thân còn chưa được sáu bảy phần men say.
Triệu Kiếm Quy còn muốn quyết đấu công bằng với y?
Không biết lượng sức.
Quý Hàn cười lạnh.
Xem bổn tọa chuốc gục ngươi như thế nào!