Triệu Kiếm Quy nói xong câu đó, tự bản thân cũng thấy sến súa buồn nôn, nên không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Hàn, đành phải nhìn xuống bàn tay đang nắm của hai người.
Tay Quý Hàn vừa gầy vừa trắng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay có một lớp chai, móng tay cắt ngắn gọn gàng.
Đây là một đôi tay cầm kiếm.
Nhưng đối với nhân sĩ giang hồ lưu lạc thiên nhai mà nói, đôi tay này vẫn rất đẹp.
Quý Hàn ước chừng là bị một câu kia của Triệu Kiếm Quy dọa đến ngẩn ngơ, hoàn toàn quên rút tay về.
Đại thị nữ run run rẩy rẩy mở miệng hỏi: “Giáo chủ, nô tỳ còn cần đi lấy dược không?”
Không ai trả lời.
Quý Hàn đang chậm rãi lấy lại tinh thần.
Y cố gắng dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Triệu Kiếm Quy.
Triệu Kiếm Quy siết lấy thật chặt, hơn nữa những lời này thật sự quá mức buồn nôn, khuôn mặt của Quý Hàn chịu không nổi đã ửng hồng.
Vừa vặn Tiểu Lâm nâng một đống sổ sách thật dày đi đến.
“Giáo chủ, đây là sổ sách năm nay của bảy phân đà Mạc Bắc.” Tiểu Lâm nói, “Thỉnh giáo chủ xem qua.”
Quý Hàn gật đầu, cho Tiểu Lâm đưa đến thư phòng.
Đại thị nữ nhân cơ hội lén chạy theo Tiểu Lâm ra ngoài.
Quý Hàn cứng mặt nói với Triệu Kiếm Quy: “Mà thôi, nếu ngươi không muốn dùng dược, bổn tọa sẽ không ép ngươi.”
Triệu Kiếm Quy thở phào nhẹ nhõm.
Vậy thì tốt.
Chúng ta có thể nói đại thị nữ khỏi đi lấy dược về được không?
Quý Hàn nhíu mi trầm mặc hồi lâu, lại cứng ngắc nói tiếp: “Ngươi…… Ngươi cơm nước xong thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Triệu Kiếm Quy vẫn chưa cảm nhận ra có gì không ổn, chỉ gật đầu.
Không uống dược thì nói gì cũng được nha!