Nóc nhà không cao lắm.
Đối với Triệu Kiếm Quy và Quý Hàn, cả hai đều là võ lâm cao thủ như vậy thì việc trèo lên nóc nhà thật sự là một việc rất dễ dàng.
Bọn họ cầm rượu, phi thân lên mái hiên, gió thổi là đà, ánh trăng vừa phải, hai người nâng chén cạn ly, cảm thấy một phen thú vị.
Quý Hàn lại nhìn nước ấm trong cốc nhẹ nhàng thở dài: “Nếu này là rượu thì tốt hơn.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Đợi khi thương thế của ngươi tốt rồi, ta sẽ lại cùng ngươi uống.”
Quý Hàn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên có một điểm pháo phóng lên, nở rộ nơi chân trời.
Hai người đều bị pháo hoa hấp dẫn ánh mắt.
Triệu Kiếm Quy luôn không thích xem pháo hoa.
Hắn cảm thấy thứ này quá mức hư ảo, nở rộ đúng là đẹp, rồi tàn trong giây lát, chẳng vì lý do gì. Huống chi hắn luôn cho rằng pháo hoa chỉ là thứ các cô nương ưa thích, hắn tốt xấu gì thì cũng là giang hồ đại hiệp, nếu nói bản thân yêu thích pháo hoa, nghe vẫn ra dở dở ương ương.
Nhưng lúc này hắn ngồi bên Quý Hàn, nhìn pháo hoa đầy trời, lại cảm thấy rất vui vẻ.
Hắn nghĩ rằng, ngắm nhìn bất cứ thứ gì, chỉ cần ngắm cùng người mình thích, đều sẽ cảm thấy hết sức mĩ lệ.
Đương nhiên, cũng bao gồm cả người ấy.
Quý Hàn liền dựa vào hắn, ánh sáng hỏa đăng chiếu rọi làm khuôn mặt y cũng trở nên hút mắt vô cùng.
Có lẽ là cảm thấy được ánh mắt của Triệu Kiếm Quy, Quý Hàn không khỏi quay đầu lại nhìn hắn.
“Làm sao?” Quý Hàn hỏi.
Triệu Kiếm Quy nói: “Không có gì.”
Hắn thấy mình như đứa trẻ bị bắt quả tang vụng trộm, không khỏi có chút chột dạ, vội vàng quay đầu đi.
Quý Hàn gọi: “Triệu Kiếm Quy.”
Triệu Kiếm Quy quy củ đáp lời: “Vâng.”
Quý Hàn hỏi hắn: “Nhìn đẹp không?”
Triệu Kiếm Quy gật đầu.
Hắn nghe thấy Quý Hàn nhẹ nhàng cười thành tiếng.
Quý Hàn lại gọi hắn: “Triệu Kiếm Quy, ngươi xoay người lại.”
Triệu Kiếm Quy quay đầu lại, Quý Hàn đang nhìn hắn.
Triệu Kiếm Quy chưa bao giờ thấy được thần sắc này trên khuôn mặt Quý Hàn, tiếu ý ẩn hiện bên khóe môi, ánh mắt động lòng, y nắm lấy tà áo của Triệu Kiếm Quy, chậm rãi kề sát lại.
“Triệu Kiếm Quy.” y thấp giọng nói, “Ta có lỗi với ngươi.”
Triệu Kiếm Quy cảm thấy mờ mịt, hắn không rõ ý tứ trong câu nói này, nhưng ngay khi hắn định mở miệng hỏi thì Quý Hàn đã đột nhiên hôn đến.
Miệng lưỡi giao nhau, Triệu Kiếm Quy ôm lấy Quý Hàn, chủ động hôn lại y, tâm trí hắn mông lung, lại còn nghĩ được hóa ra bí kíp không viết rõ chuyện này đúng là hợp lẽ, đây rõ là một việc không dạy cũng biết.
Hắn vừa nghĩ thế, bỗng nhiên cảm thấy huyệt vị trên thắt lưng nhói đau.
Quý Hàn nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
“Xin lỗi.”
Y lặp lại.
Triệu Kiếm Quy rất là ngạc nhiên, tay chân hắn tê mỏi, không hề có khí lực, nội tức cũng bị chặn ngay đan điền. Hắn đương nhiên biết đây là nguyên do gì, Quý Hàn mới vừa điểm huyệt hắn, mà khi đó tâm hắn còn luẩn quẩn loanh quanh việc Quý Hàn chủ động hôn môi hắn, không hề có đề phòng.
Quý Hàn ôm hắn cẩn trọng lưu loát bay khỏi mái hiên, thân pháp nhẹ nhàng, hiển nhiên nội thương của y cũng không nghiêm trọng như là Triệu Kiếm Quy vẫn nghĩ.
Trong viện lập tức xuất hiện rất nhiều người.
Ôn trưởng lão dẫn theo thủ vệ Ma Giáo đứng ở trước mặt Quý Hàn, cung kính hành lễ với y.
“Giáo chủ.” Ôn trưởng lão nói, “Phản đồ trong giáo đã bị giải vào địa lao.”
Tiếu ý trên khuôn mặt của Quý Hàn đã sớm biến mất, thần sắc lãnh đạm, khẽ gật đầu.
Triệu Kiếm Quy bỗng nhiên hiểu ra.
Phản đồ trong giáo chắc là Tiểu Lâm, mà Quý Hàn tựa hồ là…… đã sớm phát hiện âm mưu của bọn hắn.
Ôn trưởng lão còn nói thêm: “Triệu Kiếm Quy nội công cực cao, điểm huyệt đạo cũng không thể chế trụ hắn bao lâu, cần phải ép hắn ăn Nhuyễn cốt tán mới được.”
Quý Hàn vẫn không lên tiếng ngăn lại.
Hộ vệ mang tới Nhuyễn cốt tán, buộc Triệu Kiếm Quy ăn, lúc này mới trói hai tay hắn lại, Quý Hàn ở một bên lạnh lùng nói: “Giam hắn cùng tên phản đồ kia chung một chỗ.”
Cả người Triệu Kiếm Quy mềm nhũn, vẫn cố gắng quay đầu nhìn về phía y.
Quý Hàn mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào hắn, thần sắc băng lãnh như thuở mới gặp, đáy mắt không hề có gợn sóng.
Thủ vệ đã đem người đi.
Quý Hàn xoay người, chậm rãi bước dọc hành lang, trong giáo thập phần thanh lãnh, không có vẻ gì là đón lễ tết, hành lang cũng không thắp đèn, y đi đến cuối đường, nhẹ nhàng đẩy cửa trước mặt ra.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn.
Y đi vào, bước tới gần đèn, thân mình quay lại, trong phòng mù mờ dường như có người ngồi.
Một lão giả tóc bạc phơ.
Quý Hàn hơi khựng lại, rồi lập tức quỳ xuống trước lão.
Y thấp giọng kêu.
“Nghĩa phụ.”