Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 58

Edit + Beta: April

Não Tạ Nguyên Gia lúc này đã hoàn toàn tê liệt, y không biết rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, mới khiến nam chính Phó Cảnh Hồng thẳng như cột điện đột nhiên cong 180°, kể cả nữ chính vô cùng xinh đẹp đáng yêu cũng không cần, giờ lại quay đầu coi trọng pháo hôi là y.

Y nghiêm túc xem xét lại bản thân, là một pháo hôi, ngươi rốt cuộc đã làm gì khiến vai chính phải nhìn ngươi bằng con mắt khác?

Phó Cảnh Hồng thấy y chậm chạp không chịu trả lời, vậy mà không nổi giận. Trước lúc tới đây, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng trước tình huống Hoàng Thượng bị khiếp sợ, nhưng không ngờ dù bị kinh ngạc, vẻ mặt y vẫn rất nghiêm túc, hình như đang tự hỏi bản thân về chuyện gì đó rất lớn lao.

"Hoàng Thượng tính cứ im lặng mãi vậy sao?" Một tay Phó Cảnh Hồng chống cằm, ung dung nhìn Tạ Nguyên Gia. Gương mặt của hắn vốn là cực phẩm, bằng không cũng không khiến toàn bộ thiếu nữ trong thành muốn gả cho hắn, dù cho có bày ra dáng vẻ lười biếng xiêu vẹo dựa vào ghế thì vẫn có ba phần hàm ý dụ dỗ.

Tạ Nguyên Gia khó khăn lắm mới hồi hồn lại, vừa nhấc mắt lên liền đối diện với cặp mắt thâm thúy của Phó Cảnh Hồng, trái tim lập tức đập thình thịch vài cái.

"Trẫm...... Cũng nhớ Hoàng thúc." Y biết rõ lời nói của Phó Cảnh Hồng mang thâm ý khác, nhưng y vẫn chọn câu trả lời chung chung nhất, theo bản năng tránh né ánh mắt của đối phương.

Cái đáp án này cũng có trong dự tính, Phó Cảnh Hồng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Nguyên Gia vẫn còn quá nhỏ.

"Hoàng Thượng rất sợ thần ư?"

Lúc đầu Tạ Nguyên Gia lắc đầu, nhưng sau đó lại do dự mà gật đầu, "Có một chút."

Phó Cảnh Hồng cười nhẹ ra tiếng, âm thanh trầm thấp giàu từ tính làm trái tim Tạ Nguyên Gia ngứa ran, y hình như cảm thấy vai chính đang muốn quyến rũ mình, nhưng lại thấy bản thân quá ảo tưởng, vừa mới phát hiện vai chính có khả năng thích mình, liền bắt đầu tự luyến cho rằng người ta cười một tiếng thì có ý quyến rũ.

"Tại sao Hoàng Thượng lại sợ thần?" Phó Cảnh Hồng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, hắn gần như đã quên mất rằng ban đầu chọn Tạ Nguyên Gia làm Hoàng Thượng là vì y có thân thế tệ nhất, vốn muốn nâng đỡ con rối thượng vị, qua mấy năm nữa liền đẩy xuống để mình thay thế. Không ngờ hắn bây giờ nửa đường lại đổi ý, nhưng cũng đâu có ai nói gì được.

Não Tạ Nguyên Gia gấp rút vận hành, y mơ hồ cảm thấy đây chính là câu trả lời mang tính mấu chốt, nói dễ nghe hay khó nghe đều gây ra ảnh hưởng rất lớn.


"Hoàng thúc tựa như Á phụ của trẫm [1], lại như trưởng bối vô cùng nghiêm khắc với trẫm, lòng trẫm sinh sợ hãi là lẽ thường tình."

[1] - Á phụ: dùng để gọi tôn xưng người nào đó quan trọng đứng thứ hai sau cha.

Ngọc khí [2] đang được bàn tay của Phó Cảnh Hồng chơi đùa thiếu chút nữa đã bị hắn bóp nát, khuôn mặt hắn không cảm xúc nhìn chằm chằm hồi lâu vào Tạ Nguyên Gia, đôi mắt u ám mờ mịt, nhìn không ra cảm xúc nào khác.

[2] - Ngọc khí: đồ dùng bằng ngọc.

Hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng cho câu trả lời này của Nguyên Gia, có lẽ là do khí thế uy lăng [3] của mình, hay là do mình quyền thế ngập trời đe dọa đến đế vị, chỉ duy nhất chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được hai chữ Á phụ, trưởng bối từ trong miệng của đối phương.

[3] - Uy lăng: dùng quyền lực lấn lướt, xúc phạm, đè đầu cưỡi cổ người khác.

Không có ai đang lúc bóng gió mập mờ về việc thổ lộ, sau khi được người trong lòng gọi là "Trưởng bối" còn có thể nói nói cười cười.

Phó Cảnh Hồng khắc chế bản thân không được biểu lộ ra vẻ mặt đáng sợ dọa đến Hoàng Thượng, hắn nỗ lực hòa hoãn lại cảm xúc của bản thân, đạm nhiên hỏi: "Hoàng Thượng đối với thần, chỉ có sự mong mỏi [4] như trưởng bối thôi ư?"

[4] - Mong mỏi: trông mong và hi vọng.

Da đầu Tạ Nguyên Gia tê dại, y không ngờ Phó Cảnh Hồng vẫn còn tiếp tục cắn mãi vấn đề này, câu trả lời trước đó của y đã biểu lộ rõ ý từ chối, người thông minh như vai chính phải hiểu chứ, đằng này cứ khăng khăng đòi một câu trả lời thẳng thắn.

Phó Cảnh Hồng quả thật muốn ép y phải thẳng thắn đối diện với vấn đề này, trước đó hắn đã làm đủ mọi phương pháp nhu tình thế công [5] mà chả có tác dụng, thôi thì cứ trực tiếp xé rách mặt nạ, bày tỏ toàn bộ tâm ý của mình có khi còn hữu ích hơn.

[5] - Nhu tình thế công: tấn công một cách nhẹ nhàng tình cảm.

Nhưng mà, từ góc độ của Tạ Nguyên Gia mà nói, y không tính nói thẳng với Phó Cảnh Hồng, trên thực tế, trong tương lai và suốt quãng thời gian dài trong phần đời còn lại, y chưa từng nghĩ sẽ cho Phó Cảnh Hồng bước vào.


Y vẫn luôn lấy thân phận của một người ngoài cuộc để tham gia cốt truyện, Phó Cảnh Hồng đối với y, không hơn không kém chỉ là một nhân vật có vẻ đẹp nổi bậc (chỉ tài và sắc), đại biểu cho một đoạn cốt truyện xuất sắc, việc hắn là nam thần của y không phải giả, nhưng không có nghĩa y sẽ xem hắn như một người "Bạn trai" để yêu. Nếu lướt Weibo có thể sẽ thấy rất nhiều em gái đang theo đuổi thần tượng, họ yêu đến nỗi có thể bỏ cả tiền để chạy theo idol của mình và coi họ như biểu tượng tín ngưỡng trong thế giới tinh thần, nhưng có rất ít người thật sự lên kế hoạch để một idol bước chân vào trong cuộc sống của mình, mỗi giây mỗi phút đều phải tiếp nhận sự tồn tại của người đó.

Bởi vì biết rõ cái gì là thật, cái gì là ảo ảnh.

Nên Tạ Nguyên Gia chỉ thích Phó Cảnh Hồng như thích một nhân vật, cũng không ý định vượt qua ranh giới tình cảm này hay thêm vào yếu tố ái muội tình tứ trong đó, huống chi, nếu y muốn chọn, y sẽ không bao giờ chọn loại nam nhân như Phó Cảnh Hồng làm bạn đời.

Y thích hình mẫu dịu dàng biết săn sóc cơ.

Thời gian y tự hỏi quá dài, nhưng Phó Cảnh Hồng cũng không muốn vội vã thúc giục, hắn muốn Tạ Nguyên Gia có đủ thời gian suy nghĩ.

"Trẫm chỉ một lòng sùng kính Hoàng thúc, tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư bất kính nào khác." Tạ Nguyên Gia nghiêm túc đáp.

Đây đã là lời từ chối thẳng thừng nhất rồi, nếu Phó Cảnh Hồng vẫn tiếp tục truy vấn, biết được kết quả cũng chỉ khiến bản thân không vui. Hắn nheo mắt, ánh mắt âm trầm lia qua lia lại trên người Tạ Nguyên Gia, dáng vẻ giống như đang xem xét nên cắn chỗ nào trên người y thì ngon.

Tạ Nguyên Gia bị hắn nhìn đến sởn tóc gáy, ở trong lòng không ngừng gào thét muốn bỏ chạy, tự hỏi chẳng lẽ câu trả lời của mình thật sự chọc giận hắn?

Mất một lúc lâu, Phó Cảnh Hồng mới thu liễm lại khí thế đáng sợ của mình, hắn từ tư thế ngã nghiêng đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Tạ Nguyên Gia, hai tay chống lên hai bên tay vịn của cái ghế Tạ Nguyên Gia đang ngồi, hoàn toàn vây y ở trong ngực mình.

"Cái miệng này của Hoàng Thượng, có khi rất đáng yêu, nhưng cũng có lúc...... Thực dại dột." Phó Cảnh Hồng thở dài rồi thì thầm bên tai Tạ Nguyên Gia, trong giọng nói không nghe ra được hỉ nộ.

Lỗ tai của Tạ Nguyên Gia bị hơi thở ấm nóng của hắn hun đến đỏ bừng, y âm thầm ổn định tâm trạng, cho dù Phó Cảnh Hồng có là đại mỹ nam tuyệt sắc, cũng đừng hòng lung lay được nguyên tắc của mình, Gay cũng có tôn nghiêm đó nha.

"Hoàng thúc, ngươi đang đè trẫm." Đây là lần đầu tiên có một nam nhân kề sát Tạ Nguyên Gia như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, lén lút đẩy ng ực Phó Cảnh Hồng ra, bàn tay chạm vào một vùng rắn chắc.


Cái cơ ngực này quả thật rất mlem mlem nha.

Đương nhiên Phó Cảnh Hồng không dễ gì bị y đẩy ra, hắn không nhanh không chậm cọ qua cọ lại trên cổ của Tạ Nguyên Gia, cuối cùng chạm nhẹ một cái lên trên trán của y, sau đó bình tĩnh ngồi trở lại vị trí của mình, cứ như kẻ vừa giở trò lưu manh khi nãy không phải là hắn.

"Hoàng Thượng cứ trì độn như vậy, thần đành phải ra hạ sách này." Phó Cảnh Hồng một chút áy náy cũng chẳng có, dang hai tay than thở: "Thần cũng muốn làm quân tử văn nhã như Liễu Hạ Huệ [6], nhưng Hoàng Thượng vẫn cứ mơ hồ không thông, lòng thần sốt ruột."

[6] - Liễu Hạ Huệ: Là một quan đại phu nước Lỗ thời Xuân Thu. Tương truyền rằng vào một đêm giá rét khủng khiếp có một cô gái bị lạnh đến xin tá túc nhà ông, vì cứu cô gái, ông ta ôm cô gái ngủ suốt đêm nhưng không sinh sắc niệm.

Trán của Tạ Nguyên Gia bị người ta hôn một cái thật mạnh, lại còn bị á khẩu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đỏ mặt lời ngay ý thẳng nói: "Hoàng thúc chớ có như vậy, trẫm không phải nữ tử, há lại cảm thấy khinh bạc vì chuyện này?"

Phó Cảnh Hồng khẽ cười một tiếng, hết thảy chỉ là chuyện đã qua: "Là thần khó lòng kìm chế, hay là do Hoàng Thượng ép buộc thần?"

Chỉ một câu này, Tạ Nguyên Gia hoàn toàn bại trận.

Cho đến khi được người của Phó Cảnh Hồng tiễn ra cửa, y vẫn đang trong tình trạng chết não, hôm nay đã chịu cú sốc quá lớn, dung lượng não không đủ dùng.

Phó Cảnh Hồng ở phía sau nhìn y dẫm lên tuyết nông chậm rãi rời xa khỏi mình, nhìn thân ảnh mặc áo lông cáo màu trắng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, tâm trạng rất là sung sướng. Tuy lúc nãy ở trong phòng đã bị từ chối rất thê thảm, đến mức chẳng còn mặt mũi, nhưng hắn lại phát hiện một con đường tắt khác có thể đến gần Hoàng Thượng.

Cái gì mà nhu tình thế công, cái gì mà lòng quân cũng là lòng ta, phương pháp của đám văn nhân hủ lậu đúng là vô dụng, tấn công trực tiếp vẫn là hữu hiệu nhất, không thấy vừa rồi Nguyên Gia tay chân lúng túng bước đi hoảng loạn đó sao?

Phó Cảnh Hồng nhớ lại vẻ mặt khiếp sợ nhưng cũng vô cùng tiếc nuối của Tạ Nguyên Gia, nhịn không được lại cười rộ lên.

——————

Tạ Nguyên Gia vội vàng trở lại Cảnh Doanh Cung, Lam Khấu tiến ra nghênh đón, nhận lấy lò sưởi ấm áp từ trong tay y rồi vén lên tấm rèm bông dày cộm nghênh đón y vào cửa, "Bên ngoài lạnh như vậy, Hoàng Thượng nhất định bị lạnh đến tê cóng rồi?"

"Không sao, trẫm vẫn ổn." Tạ Nguyên Gia nhìn Lam Khấu, lúc này mới thoát ra khỏi được đống suy nghĩ rối như tơ vò của mình, "Trẫm có đến ngồi ở chỗ của Hoàng thúc được một lúc."

Lam Khấu yên tâm gật đầu, "Hôm nay Hoàng Thượng ra ngoài hứng gió đã lâu, nô tỳ có kêu Ngự Thiện Phòng nấu canh gừng, Hoàng Thượng chờ lát nữa rồi uống."


Tạ Nguyên Gia rầu rĩ gật đầu.

Lam Khấu thấy y không vui, thầm nghĩ muốn hỏi thăm đôi câu, lại lo bản thân quá phận, đành phải lấy khăn nóng đắp lên tay của Tạ Nguyên Gia.

"Cô cô, ngọ thiện (bữa trưa) hôm nay trẫm muốn dùng trễ một chút." Tạ Nguyên Gia nhìn Lam Khấu cẩn thận chăm sóc mình, nhẹ giọng nói: "Trẫm muốn về phòng yên tĩnh một lát."

"Nô tỳ liền đi thông truyền cho Ngự Thiện Phòng, bảo bọn họ lát nữa hãy chuẩn bị." Lam Khấu cũng không hỏi nhiều, "Hoàng Thượng nghỉ ngơi cho tốt."

Tạ Nguyên Gia gật đầu, sau khi thay thường phục liền sãi bước chân trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường miên man suy nghĩ.

Nữ chính nguyên tác sau khi được nam chính coi trọng liền không có cách nào chạy trốn, vậy mình chắc cũng chẳng trốn nổi? Tạ Nguyên Gia uể oải suy nghĩ, y nghĩ không ra kết cục cho mình và Phó Cảnh Hồng, ngoại trừ việc sau khi hắn đăng cơ đem mình nhốt lại giam lỏng trong phòng, hình như cũng chẳng còn biện pháp nào khác để có thể ở bên nhau.

Nghĩ đến mấy cuốn tiểu thuyết cổ trang cẩu huyết giẻ rách đã từng đọc, Tạ Nguyên Gia bị dọa xém khóc. Mấy vị Hoàng đế trong mấy cuốn tiểu thuyết đó, sau khi bị Hoàng huynh / Hoàng thúc / đối thủ / trọng thần lật đổ và tước ngôi, ai mà chẳng bị giam cầm trong phòng tối đánh mất tự do, suốt ngày làm hết cái này rồi đến cái kia, một chút tôn nghiêm cũng không còn. Có khi còn bị mắc hội chứng Stockholm [7], yêu tên bạo quân đã ngược đãi mình.

[7] - Stockholm: hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện ở bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ "vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc / và thể xác) người còn lại.

Năm đó y đọc nhiều nhất chính là thể loại tiểu thuyết ngược thân ngược tâm này, nhiều lần tức đến mức nửa đêm chỉ muốn nhảy lầu, dẫn đến sau này mỗi khi thấy truyện cổ trang có Hoàng đế là y liền run rẩy, sau khi liên tục chinh chiến ở các chiến trường sảng văn khác thì mới bình tâm trở lại, ai mà ngờ bản thân lại dẫm chân vào con đường này.

Tạ Nguyên Gia trong lòng bi thương, bị vai chính trêu đùa như vậy, xem ra cuốn sách mà bây giờ y đang tham gia là một cuốn ngược văn, thể loại tình yêu thuần khiết nhưng cũng cẩu huyết của Tấn Giang xanh lè với kết cục định sẵn là "Be", ngoại trừ việc bị nhốt vào phòng tối, y dường như không nghĩ ra được cái kết thứ hai theo hướng "He".

Y rốt cuộc đã làm gì mà khiến cho một cuốn tiểu thuyết với nội dung sảng văn, vượt rào trở thành thể loại ngược văn yêu đương?

Rốt cuộc trong quá trình mình đã làm sai cái gì?

----------------

April: dịch xong chương này tui cũng bị chết não, có nhiều câu không hiểu nên chế hơi nhiều nha.

Bình Luận (0)
Comment