Edit + Beta: April
Ngày thứ hai, khi mặt trời vừa ló dạng ở hướng Đông, tiếng kèn đầu tiên của kỳ săn Xuân vang lên.
Tạ Nguyên Gia cùng tất cả văn võ bá quan đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi mặt trời mọc, quan văn không tham gia săn Xuân ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ quan sát, Tạ Nguyên Gia là lãnh đạo của bọn họ, quang minh chính đại ngồi một mình ở hàng đầu tiên, ngoài ghế rồng còn có bàn trà nhỏ trải đầy điểm tâm trái cây, làm liên tưởng đến việc được ngồi chỗ VIP khi đi xem bóng ở kiếp trước. ngôn tình hài
Y cảm thấy ngại vì bản thân được ăn uống hả hê trong khi đó những người khác chỉ được nhìn, nên bảo Lam Khấu chia cho các vị đại nhân một phần, mọi người cùng nhau tận hưởng thú vui cắn hạt dưa.
"Hoàng Thượng thật tốt bụng."
Hộ Bộ thị lang nhỏ giọng nói với Lý thượng thư, "Nếu là Tiên đế năm đó, chưa chắc thần đã nhận được phần lễ này."
Dù cho, Tiên đế không thích ăn vặt.
Lý thượng thư không nói câu nào, chỉ âm trầm nhìn chằm chằm vào Phó Cảnh Hồng.
Hôm nay Phó Cảnh Hồng ăn mặc nhân mô cẩu dạng [1], một thân y phục ngắn màu đen gọn gàng ôm người, càng khiến hắn trở nên ngọc thụ lâm phong khí vũ hiên ngang, trên lưng đeo hai cây cung lớn, một cái bao đựng tên, bên hông còn đeo một thanh đoản kiếm, cả người anh tuấn tiêu sái đến mức nhân thần cộng phẫn [2].
[1] - Nhân mô cẩu dạng: giống người đàng hoàng nhưng sống chó (ngắn gọn là vậy).
[2] - Nhân thần cộng phẫn: người thần đều phẫn nộ.
Trước cuộc săn hắn cưỡi ngựa trò chuyện cùng Tạ Nguyên Gia, có tia nắng rơi trên mặt hắn, khuôn mặt chỉ có sự dịu dàng cùng tình ý dạt dào, cũng không biết đang nói gì, mà chọc Tạ Nguyên Gia mặt mày tươi rói.
Người khác có lẽ chưa nhận ra, nhưng Lý thượng thư đã có tuổi còn trường hợp nào mà chưa thấy qua, lão rõ ràng đã thấy bên tai Hoàng Thượng ửng đỏ.
Cơn giận của Lý thượng thư bùng nổ, bực bội thấp giọng mắng một câu: "Hồ ly tinh!"
Hộ Bộ thị lang đại kinh thất sắc [3], vội kéo ống tay áo của lão nói: "Đại nhân ngàn vạn lần không thể, sao lại nói Hoàng Thượng như thế!?"
[3] - Đại kinh thất sắc: cực kỳ hoảng sợ, cực kỳ sợ hãi.
Lý thượng thư căm tức nhìn hắn: "Ta nói Hoàng Thượng khi nào!? Ngươi nhìn không thấy cái tên khốn kiếp Phó Cảnh Hồng đang câu dẫn Hoàng Thượng sao!?"
Hộ Bộ thị lang phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy Nhiếp Chính Vương vừa mới trò chuyện xong với Hoàng Thượng, sắc mặt trầm tĩnh sửa sang lại y quan, cũng không thấy có gì bất ổn.
"Có lẽ đại nhân nhìn lầm rồi? Hạ quan có nhìn thấy gì đâu?" Hộ Bộ thị lang tha thiết khuyên nhủ, "Hạ quan cũng biết đại nhân quan tâm Hoàng Thượng, nhưng nhìn Nhiếp Chính Vương trên dưới...... Làm gì có chỗ nào giống hồ ly tinh chứ?"
"Có hồ ly tinh nào mà cao to, một thân cơ bắp như hắn không?" Hộ Bộ thị lang nói, không khỏi hâm mộ dáng người hoàn hảo của Phó Cảnh Hồng, "Ôi chao, sớm biết như vậy năm đó lúc hạ quan còn đi học, có lẽ cũng nên học chút võ nghệ."
Lý thượng thư không muốn nói chuyện cùng đồng đội heo không biết phấn đấu, một mình giận dỗi bỏ đi.
Binh Bộ thượng thư cách đó không xa thấy sắc mặt lão không tốt, tâm tình vui sướng, mấy chục năm nay ông chỉ chuyên tâm đối nghịch với Lý thượng thư, thấy lão không vui thì bản thân liền vui vẻ, động tác uống rượu cũng dùng sức hơn.
Tạ Nguyên Gia không biết ở sau lưng mình đang có mấy vị đại thần liếc xéo nhau thiếu chút nữa là xảy ra tranh chấp, sau khi y phát biểu một cách ngắn gọn súc tích, liền vung tay lên, ý bảo mọi người có thể bắt đầu.
Quý Thiếu Viêm ha ha cười lớn, là người đầu tiên giơ roi giục ngựa phóng đi, cao giọng nói: "Hoàng Thượng cứ ở đây chờ, thần nhất định sẽ săn được thứ quý giá nhất để dâng cho Hoàng Thượng!"
Vừa dứt lời, người đã biến mất không thấy bóng dáng, kích động nhóm quan văn ngồi trong thính phòng hưng phấn, trực tiếp hô to Đại tướng quân dũng mãnh phi thường.
Phó Cảnh Hồng lại không gấp gáp, hắn lớn hơn Quý Thiếu Viêm vài tuổi, hành sự càng ổn trọng, sau khi quay đầu lại khẽ gật với Tạ Nguyên Gia, liền dẫn theo Lăng Sương rời đi.
Đợi cho tất cả những người dự thi đều tiến vào rừng, bên này chỉ còn lại Tạ Nguyên Gia cùng quần chúng ăn dưa [4].
[4] - Quần chúng ăn dưa: là từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc.
Trong đó, “dưa” ám chỉ những tin đồn. Còn “quần chúng ăn dưa” dùng để chỉ những người thích nghe ngóng thông tin không rõ nguồn gốc về một sự việc nào đó được lan truyền.
Tuy ở cổ đại không có camera hiện trường phát sóng trực tiếp, nhưng bọn họ không hề cảm thấy nhàm chán, thứ có nhiều nhất ở trong cung chính là người, sẽ thường xuyên có thị vệ ra roi thúc ngựa trở về bẩm báo, là ai ở đâu săn được cái gì rồi, dùng thủ pháp gì, chiến đấu ra sao, so với nghe thuyết thư (kể chuyện) còn hấp dẫn hơn.
"Lão sư, ngươi không ăn trái cây sao?" Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn Thuần Vu Nhã đang nhàn nhã ngồi nghịch cây quạt, đẩy dĩa quà vặt của mình qua.
Thuần Vu Nhã ngẩng đầu nhìn y, bên môi treo ý cười dịu dàng: "Thần không cần, Hoàng Thượng tự mình ăn đi."
Thấy hắn không cần, Tạ Nguyên Gia thu lại tay mình, "Không biết năm nay ai giành giải nhất nhỉ?"
Thuần Vu Nhã suy tư một hồi rồi nói: "Lúc Tiên đế vẫn còn, là Đại tướng quân cùng Vương gia thay phiên đoạt giải, năm nay...... E rằng cũng là một trong hai người bọn họ."
Tạ Nguyên Gia cũng đoán như vậy, "Trẫm cũng muốn đi xem."
"Trong rừng rậm cái gì cũng có, rắn trùng chuột kiến đa dạng, một số ít còn có kịch độc, Hoàng Thượng đi vào đó không an toàn." Thuần Vu Nhã mỉm cười nói.
Tạ Nguyên Gia cũng chỉ nói vậy thôi, y cũng biết tự lượng sức mình, đang nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở chỗ ngồi của Thu Dương cùng Tạ Phong Nghi cách đó không xa.
Lần săn thú này, Tạ Nguyên Lam đương nhiên không tới, thân thể hắn không chịu nổi xóc nảy, nhưng Tạ Phong Nghi lại rất muốn được trải nghiệm, Tạ Nguyên Gia thấy đứa nhỏ này ngày nào cũng bị nhốt ở trong Vương phủ, nên muốn mang dẫn bé đi theo, dẫu sao dẫn theo một nhóc tì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Hiện giờ thấy bé ngoan ngoãn nghiêm túc ngồi trên ghế, trái tim của Tạ Nguyên Gia đột nhiên nhũn ra, hướng bé vẫy tay: "Phong Nghi, đến chỗ của Hoàng thúc nè."
Tạ Phong Nghi hai mắt nhìn thẳng, bỗng nhiên nghe Tạ Nguyên Gia gọi, lập tức lễ phép chạy đến trước mặt y, "Hoàng Thượng gọi thần có chuyện gì?"
"Ngươi cứ ngồi bên cạnh trẫm." Tạ Nguyên Gia chỉ vào cái ghế lót đệm mềm bên cạnh, "Tuổi ngươi còn nhỏ vóc dáng lại thấp, ngồi ở phía trước mới thấy được rõ ràng."
Tạ Phong Nghi thoạt nhìn có hơi do dự, nhưng sau khi nghe Tạ Nguyên Gia thúc giục một lần nữa, bé liền vâng lời ngồi xuống.
"Phụ vương nói, không thể bất kính với Hoàng Thượng." Bé nhỏ giọng nói, "Lần này ra ngoài, Phụ vương đã dặn phải biết ngoan ngoãn nghe lời."
Tạ Nguyên Gia sờ đầu bé, "Đây không phải là bất kính, là trẫm cho phép."
Y vẫn còn nhớ rõ những lời Thiến Bích nói với mình trước khi "Chết", hắn cực kỳ nghiêm túc bảo mình nhất định phải chú ý đến Tạ Nguyên Lam, y vẫn ghi tạc trong lòng, thường xuyên lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ lời nói của hắn.
Thiến Bích không có lý do gì để ly gián mối quan hệ giữa y cùng Tạ Nguyên Lam, nhưng y nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra Tạ Nguyên Lam có ý đồ gì, hắn cũng chỉ sống được thêm mấy năm nữa, vẫn còn có thể ấp ủ tâm tư khác ư?
Tạ Nguyên Gia hoang mang, bên ngoài Tạ Nguyên Lam không hề có bất kỳ hành vi khác thường nào, nếu có thì những người Phó Cảnh Hồng phái tới ngày đêm giám sát đã nhìn ra, tại sao Thiến Bích lại muốn mình phải đề phòng hắn?
Quả nhiên cái thể loại cung đấu này không phải người bình thường có thể tham gia, may mắn là y đang ở trong đồng nhân văn, nếu vẫn còn theo motip ngôn tình ban đầu, cái đứa ngốc bạch ngọt [5] như y e rằng đã chết từ tám kiếp.
[5] - Ngốc bạch ngọt: những người đơn thuần, đáng yêu, đôi khi có phần ngốc nghếch và không có tâm cơ.
Tâm trạng của Tạ Nguyên Gia tốt lên, thuận tay cầm một khối bánh ngọt đưa cho Tạ Phong Nghi, làm bạn nhỏ cười cong đôi mắt.
Mặc kệ Tạ Nguyên Lam muốn làm gì, Tạ Phong Nghi là vô tội, huống chi bây giờ hắn vẫn chưa làm gì cả, cứ chờ xem sao.
Mặt trời dần nhô lên cao, bất tri bất giác đã đến buổi trưa, mặt trời vào xuân quả nhiên ấm áp và thoải mái nhất, Tạ Nguyên Gia vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm với quần thần, có ảo giác như bản thân đang lọt vào động bà tám.
Vào ngay lúc này, y không phải là Đế vương, quần thần cũng chỉ là người bình thường, mọi người đều gác lại những bất hòa, quên đi địa vị cao thấp, chỉ là những người bình thường cùng tám chuyện, có không ít tin tức chấn động rơi xuống.
Nên nói hóng chuyện là đặc tính chung của mọi người, bất luận là nam nữ cổ kim nội ngoại, chỉ cần là dưa thì đều ăn ngon.
"A! Hoàn cảnh bây giờ của Quý tướng quân khó khăn vậy sao?" Vẻ mặt Hộ Bộ thị lang kinh ngạc.
Năm nay Quý Thiếu Viêm hai mươi, Lão tướng quân suốt ngày thúc giục hắn thành thân, muốn trong nhà có nàng dâu nhỏ phụ coi sóc, muốn thằng con nhỏ của mình biết điều một chút, cho nên tần suất mỗi ngày hối thành thân ngày một cao thêm, nghe nói Tướng quân phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân đã thu thập tất cả tranh vẽ của các thiên kim khuê tú, chỉ cần Quý Thiếu Viêm ở nhà, liền bị nhấn đầu vào đống tranh vẽ đó bắt chọn một người.
Nghe một vài đồng liêu có giao hảo với Quý Thiếu Viêm nói, Quý Thiếu Viêm hiện tại không dám về nhà, suốt ngày ở bên ngoài cầu bằng hữu cho ở nhờ một đêm.
"Phụt." Tạ Nguyên Gia nhịn không được bật cười, hèn gì tối qua Quý Thiếu Viêm ân cần muốn mình giữ hắn ở lại ăn cơm, thì ra ở lều của hắn, đã có Quý gia đại ca chờ sẵn ở đó.
"Đại tướng quân thật đáng thương." Hộ Bộ thị lang thở dài.
Lý thượng thư lại hừ một tiếng, "Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, từ xưa đến nay chính là lẽ thường, đáng thương cái gì? Đại tướng quân năm nay hai mươi, không thành gia chính là bất hiếu!"
Dù gì Hộ Bộ thị lang vẫn còn trẻ, nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của Lý thượng thư, tiếp tục kéo chân sau: "Đại nhân không thể nói như vậy, nếu Đại tướng quân đã không thích, thì dù có cưỡng ép hắn thành thân, e rằng cũng khó hạnh phúc, cần gì phải làm lỡ dở cuộc đời của một cô nương tốt?"
"Hừ!" Lý thượng thư phun khí từ mũi, "Phu thê nhà đàng hoàng ai mà không trải qua tam môi lục sính [6]? Thành thân trước khi gặp mặt cũng không phải ít, chỉ cần đã thành thân, tự nhiên liền có tình cảm."
[6] - Tam môi lục sính hay tam thư lục lễ: Chú thích bên dưới tại hơi dài.
Lý thượng thư chính là hình mẫu gia trưởng điển hình thời phong kiến, lão cảm thấy tuổi trẻ chả biết cái gì, chỉ cần thành thân xong thì mọi việc đều đâu ra đấy.
"Hừ, ngu muội!"
Binh Bộ thượng thư Hà đại nhân khinh thường ra tiếng, "Các ngươi toàn là đám văn nhân hủ lậu, suốt ngày chỉ biết mấy cái quy tắc lạc hậu!"
Lý thượng thư mắt lạnh nhìn ông: "Hà đại nhân có tư cách gì mà nói người khác? Ta nhớ rõ, lệnh lang đã hai mươi ba tuổi còn chưa thành gia, đến cả cháu trai ta cũng bế rồi, chờ mấy năm nữa nói không chừng còn có chắt trai."
"Không biết đến khi nào Hà đại nhân mới có phúc khí này đây!"
Hà thượng thư muốn lật bàn đánh nhau.
Hai lão già có địa vị nhất đang giằng co, mấy người còn lại đều im hơi lặng tiếng, Thuần Vu Nhã nhàn nhã xem kịch, vỏ hạt dưa chất đầy một bàn, dù sao loại tiết mục này cũng xem không ít lần rồi, mỗi lần xem đều không thấy chán.
Tạ Nguyên Gia biết Binh Bộ thượng thư cùng Hộ Bộ thượng thư là oan gia đấu đá nhau mấy chục năm, trước đây bọn họ ở trên triều tranh cãi chuyện chính trị, bây giờ về hưu tranh cãi chuyện gia đình, y cắn hạt dưa cũng rất hăng hái, ai mà không thích hóng hớt chuyện nhà người khác?
Tạ Phong Nghi chưa chứng kiến cãi nhau bao giờ, có chút thất thố gí sát vào Tạ Nguyên Gia, "Hoàng thúc, bọn họ ầm ĩ như vậy, người không quản sao?"
Tạ Nguyên Gia cười tủm tỉm sờ đầu nhỏ của bé, "Không cần phải xen vào, bây giờ không phải đang thượng triều, không cần quan tâm đống quy tắc đó."
"Tới đây, ăn chút hạt dưa, chúng ta cứ an phận ngồi xem."
Tạ Phong Nghi không hiểu vì sao Hoàng thúc lại ung dung như vậy, nhưng khi bé ăn, tự nhiên lại cảm nhận được thú vui khi hóng chuyện.
Bị người bên đường chửi là không có cháu, đặc biệt là trước mặt Hoàng Thượng, chẳng lẽ Hà thượng thư không cần mặt mũi nữa sao?
"Lý đại nhân nói lời này là có ý gì? Khuyển tử không hôn ước, đó là vì trong tâm chỉ một lòng vì sự nghiệp, đợi đến khi thời cơ thích hợp sẽ suy xét đến việc lập gia đình, sao lại nói là không có?"
Kỳ thật chuyện nhi tử không kết hôn, Hà thượng thư cũng rất bực bội, mỗi ngày ông ở nhà đều làm ầm ĩ với nhi tử, nói cháu trai lớn của đối thủ một mất một còn đã mười sáu, cháu trai nhỏ qua năm cũng hai tuổi, cái thứ không nên thân như ngươi sao không biết làm cho phụ thân nở mày nở mặt.
Nhưng lời này không thể nói ra, ở bên ngoài vẫn phải giữ mặt mũi.
Mắt thấy hai lão già sắp đánh nhau, Hộ Bộ thị lang có chút sốt ruột, quay đầu lại cầu cứu Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng! Người mau......"
Hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn Hoàng Thượng hưng phấn bừng bừng cắn hạt dưa hăng hái thảo luận với Thừa tướng đại nhân xem Hà thượng thư và Lý thượng thư ai sẽ thắng.
Ở thời khắc đó, Hộ Bộ thị lang tựa như cảm thấy bản thân đang ở ngoài chợ, còn Hoàng Thượng chính là người đang hò hét hăng hái và to nhất.
Vương gia ơi, Vương gia đang ở nơi đâu, thỉnh người lập tức quay trở về chủ trì đại cục!
----------------------
Chú thích:
Tam thư lục lễ: gồm ba bức thư và sáu lễ do nhà trai chuẩn bị
Tam thư:
+ Sính thư: giấy viết định thời gian việc thành hôn, được coi như bản khế ước đính hôn.
+ Lễ thư: tức tờ thư ghi chép danh mục lễ vật, trong thư liệt kê rõ ràng chủng loại và số lượng lễ vật.
+ Nghênh thư: thư xin rước dâu trong ngày kết hôn.
Lục lễ:
+ Nạp thái: Nhà trai nhờ người làm mai đến nhà gái đề xuất việc hôn nhân.
+ Vấn danh: Tức nhà trai nhờ người làm mai hỏi họ tên cùng năm tháng ngày giờ sinh của cô gái, đồng thời đem sinh thần bát tự của cô gái đặt lên án thờ tổ tiên để quan sát. Nếu trong 3 ngày, trong nhà bình an vô sự thì sẽ đồng ý việc hôn nhân.
+ Nạp cát: Sau khi nhà trai và nhà gái bình an vô sự, nhà trai chuẩn bị lễ vật, thông báo cho nhà gái quyết định việc hôn nhân, tặng cho nhà gái nhẫn vàng.
+ Nạp trưng: nhà trai tặng sính vật cho nhà gái.
+ Thỉnh kỳ: nhà trai chọn và định ngày kết hôn, đồng thời có được sự đồng ý của nhà gái.
+ Thân nghênh: chú rể đến nhà gái rước cô dâu.