Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 82

Edit + Beta: April

Trong số những cử nhân tân khoa năm nay, có một nửa được Tạ Nguyên Gia sắp xếp đưa ra khỏi kinh thành, để bọn họ có cơ hội rèn luyện, tạo được thành tích thì điều nhiệm trở về, số còn lại thì giữ trong kinh, đứng đầu Tam giáp thì tạm thời phân đến Hàn Lâm Viện, sau này mọi người phát triển ra sao thì phải xem tạo hóa của họ, bọn họ chính là nhóm người thế hệ mới, đây sẽ là nhóm người đầu tiên giúp Tạ Nguyên Gia bước vào trung tâm quyền lực.

Phó Cảnh Hồng nói được là làm được, hắn tự mình chỉ dẫn Tạ Nguyên Gia làm sao để bồi dưỡng nhân mạch, bắt đầu chuyển giao một phần thế lực trong tay mình cho y, Tạ Nguyên Gia cũng có qua có lại, bày tỏ hoàn toàn sự tín nhiệm của mình đối với Phó Cảnh Hồng, có chuyện gì không hiểu đều sẽ tìm hắn thương lượng, chưa từng giấu giếm, tình cảm giữa hai người càng ngày càng tốt, ngay cả Lý thượng thư cũng không thể nói ra có gì không ổn.

Dù bọn họ lần nữa nhấn mạnh sự quan trọng của việc mở rộng hậu cung, nhưng Tạ Nguyên Gia vẫn dửng dưng không đề cập tới, chỉ nói bản thân bây giờ muốn lo cho lý chính (quản lý đất nước), đợi khi trưởng thành rồi nói tiếp.

Từng ngày cứ trôi qua, cuối xuân rồi đầu hạ, sáng mát mẻ đến trưa lại oi bức, Tạ Nguyên Gia ngồi ở trước bàn phê duyệt tấu chương, Lam Khấu ở bên cạnh mài mực, thuận miệng hỏi: "Hoàng Thượng, sinh thần năm nay của Vương gia, vẫn làm như thường lệ, phải không?"

"Sinh thần?" Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu, đầu óc xoay vài vòng mới chợt nhớ ra mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Phó Cảnh Hồng. Năm ngoái vào thời điểm này mối quan hệ giữa y và Phó Cảnh Hồng vẫn chưa có thân thiết đến vậy, cho nên lúc đó y chỉ chọn đại vài món quý giá từ kim khố đưa qua, nhưng năm nay mối quan hệ của bọn họ đã khác, không thể chỉ làm cho có lệ.

Được Lam Khấu nhắc nhở, Tạ Nguyên Gia nghiêm túc mà tự hỏi bản thân, sau đó trả lời: "Việc này trẫm cần cân nhắc cẩn thận, tặng quà đương nhiên không thể thiếu, ngươi cứ chuẩn bị trước đi."

"Vâng." Lam Khấu nhẹ giọng đồng ý.

Tạ Nguyên Gia cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, nhưng tâm tư lại không hoàn toàn đặt trên chính vụ, y đang tự hỏi mối quan hệ hiện giờ giữa y và Phó Cảnh Hồng là gì, là kiểu yêu đương mập mờ không có danh phận, Phó Cảnh Hồng đã chứng minh sự thật lòng của hắn cho mình thấy, vậy mình cũng không thể cứ kéo dài không cho đối phương đáp án, y đã từng đáp ứng sẽ nghiêm túc suy xét về mối quan hệ này, có lẽ đã đến lúc đưa ra câu trả lời.

Rõ ràng ngay từ lúc đầu y chưa từng nghĩ tới kết cục giữa mình và Phó Cảnh Hồng, bây giờ cũng không thể phủ nhận y đã dao động, nếu mấy chục năm sau nhìn lại, có lẽ sẽ nhận ra không có ai phù hợp hơn hắn, Tạ Nguyên Gia nghĩ, bản thân đã luôn e sợ nhiều năm, nên giờ cũng muốn thử dũng cảm một lần, có lẽ cuộc tình này cũng không đáng sợ như mình tưởng tượng.

Tạ Nguyên Gia hạ quyết tâm, trên mặt bất giác lộ ra sự dịu dàng.

Năm ngày sau, là đến sinh nhật của Phó Cảnh Hồng.


Phó Cảnh Hồng ngày thường quen thói càn rỡ, lần sinh thần này hắn căn bản không quan tâm, trước nay cũng không có thói quen tổ chức sinh thần, nếu không có người nhắc, hắn còn chẳng nhớ nổi ngày sinh của mình, có người tặng lễ cho hắn, hắn nhận là được, cũng không cần phô trương, ngoài ra còn có thể ra vẻ thanh liêm đôi chút.

Vì để thể hiện bản thân rất coi trọng chuyện này, sáng sớm Tạ Nguyên Gia đã sai một đội người đi tặng quà, trong ngoài Tê Hoàng Cung [1] ồn ào náo động, nơi nơi đều là vật phẩm ban thưởng của Hoàng Thượng.

[1] - Tê Hoàng Cung: dịch nghĩa là nơi Phượng hoàng đậu, số ổng ngay từ đầu đã định sẵn làm Hoàng hậu rồi nha.

Phó Cảnh Hồng ôm ngực đứng ở trong điện, nghe tiểu thái giám cầm danh sách lớn tiếng đọc tên lễ vật được tặng, nhiều hơn mấy chục kiện vẫn chưa ngừng, Lăng Sương ở đằng sau lưng hắn bị líu lưỡi.

Má nó, cái này mà coi là quà sinh thần của Vương gia, đây rõ ràng là đưa sính lễ đến hỏi vợ mà!

Vẻ mặt Phó Cảnh Hồng trầm tĩnh, cuối cùng cũng nghe xong tiểu thái giám báo cáo số lượng vật phẩm, gật đầu nói: "Thần cảm tạ Hoàng Thượng."

Tiểu thái giám đưa đồ xong, liền hành lễ dẫn người rời đi. Phó Cảnh Hồng đứng tại chỗ một lúc, rồi chậm rãi bước đến chỗ những lễ vật được ban thưởng, Hoàng Thượng đánh trống khua chiêng như vậy, sợ người khác không biết y coi trọng mình à, e là Lý thượng thư cùng đảng phái sẽ bị chọc giận đến mức vừa thấy mình trên triều liền nổi đoá.

Phó Cảnh Hồng mỉm cười, "Đem mấy thứ này cất hết đi."

Lăng Sương phất tay kêu mấy người đó nâng mấy cái rương đi, cảm khái nói: "Đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng chịu bỏ ra nhiều bảo bối như vậy, Vương gia đúng là rất có phúc khí."

Dù gì Hoàng Thượng cũng có tiếng keo kiệt, thích giấu mọi thứ vào kho bạc nhỏ của mình, y hệt một con thú bốn chân nuốt vàng (chắc tỳ hưu), Vương gia nắm bắt được sở thích bé nhỏ này của y, lúc rảnh rỗi liền chuyển chút vàng bạc đồ ngọc sang cho y, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng lấy danh nghĩa của mình hoàn vật về chỗ cũ.

Lăng Sương không khỏi có suy nghĩ xấu xa, lần này Hoàng Thượng cắt thịt rút máu nhiều như vậy, chắc giờ đang trốn đâu đó khóc thầm trong cung?


"Cái này thì khỏi phải nói." Phó Cảnh Hồng không kiềm được sự đắc ý, "Hoàng Thượng coi trọng Bổn vương, cả triều ai mà không biết?"

Lăng Sương không khỏi trong lòng chua chát, "Vương gia có phúc khí tốt, không giống thuộc hạ, đến nay còn chưa có động tĩnh."

Tâm trạng Phó Cảnh Hồng đang tốt, bình thường giờ phút này sẽ bắt đầu giở giọng mỉa mai châm chọc, nhưng hành động đánh trống khua chiêng hôm nay của Hoàng Thượng đã khiến hắn vui vẻ, nên hắn cũng sinh ra ba phần đồng cảm với Lăng Sương.

"Mục Chiến là tên đầu gỗ, ngươi cứ vòng vo như vậy cũng vô dụng, chi bằng cứ trực tiếp tấn công." Phó Cảnh Hồng cảm thấy hắn không có chí tiến thủ.

Lăng Sương trong lòng cũng rất khổ, "Vương gia, người rõ ràng biết, A Chiến không giống với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng là người mềm lòng hiếm thấy, còn A Chiến...... Hắn quá ngốc."

"Cho dù thuộc hạ thực sự có gan cườmng bạo e là cũng chẳng có cơ hội, dù gì cũng đánh không lại." Vẻ mặt Lăng Sương phiền muộn.

Thường hay nói thực lực Lăng Sương Mục Chiến ngang nhau, là cánh tay trái bờ vai phải của Nhiếp Chính Vương, nhưng trên thực tế chỉ có họ mới biết, thực lực của Lăng Sương vẫn kém hơn Mục Chiến, trong hai người bọn họ, một người có trí nhớ hơn người, một người có vũ lực kinh thiên.

Đơn giản mà nói, là người có giá trị vũ lực quá cao, nhưng không có đầu óc, cơ thể nở nang, đầu óc đơn giản.

Phó Cảnh Hồng tận mắt nhìn hai người từ nhỏ đến lớn, vô cùng hiểu rõ hai người bọn họ, Mục Chiến quả thật không có tầm thường, muốn động đến hắn thật không dễ dàng.

Chính hắn cũng tận mắt thấy Mục Chiến trở nên thân thiết với Nguyên Gia, số lần Phó Cảnh Hồng thấy hắn cười không nhiều lắm, hầu hết đều là khi ở cạnh Nguyên Gia.

Nên nói Nguyên Gia trời sinh có thể chất đặc biệt thần kỳ, mặc kệ là loại người có tâm tư phức tạp lãnh đạm xa cách với người ngoài, sau khi tiếp xúc với y một thời gian, bất tri bất giác liền gỡ bỏ đề phòng với Nguyên Gia, nguyện ý trở nên thân thiết với y, đã có rất nhiều trường hợp như vậy.


Giống như Lam Khấu, Quý Thiếu Viêm, Thuần Vu Nhã, bọn họ đều đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng lại không có cách đối với Nguyên Gia, chỉ hận không thể bảo bọc y trong lòng bàn tay, ngay cả loại người bảo thủ như Lý thượng thư, ở trước mặt Nguyên Gia cũng một tiếng lại một tiếng tự xưng lão thần, chân thành tẫn trách hết mình, càng đừng nói đến tên Mục Chiến có tâm tư đơn giản.

Ngay cả mình, từ đầu không phải cũng thần không biết quỷ không hay bị Nguyên Gia thu hút sao, còn chưa kịp nhận ra, cả người đã lún sâu vào, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, thì đã không còn đường thoát.

Phó Cảnh Hồng bất đắc dĩ lắc đầu, thoát không được thì thôi, có thể đổi lấy Nguyên Gia bên cạnh một đời, ngẫm lại cũng không lỗ cho lắm.

Vào buổi tối, sau khi Phó Cảnh Hồng xử lý xong công việc, đang định tới Cảnh Doanh Cung, liền nghe cung nhân bên ngoài bẩm báo, nói Hoàng Thượng phái người tới thỉnh Vương gia ghé qua.

Phó Cảnh Hồng cũng không chậm trễ thời gian, ngồi kiệu đi tới Cảnh Doanh Cung, non mất nửa canh giờ mới đến.

Giờ này trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen, Phó Cảnh Hồng bước ra từ trong kiệu, đi thẳng đến nội điện. Tạ Nguyên Gia đã ngồi ở trước bàn chờ, thân ảnh của Phó Cảnh Hồng vừa xuất hiện, y liền vui mừng gọi: "Hoàng thúc tới rồi!"

Phó Cảnh Hồng vừa bước vào cửa, đã bị bố trí trong phòng hấp dẫn sự chú ý, trong điện không có lấy một cung nữ, cả Lam Khấu cũng lui ra ngoài, trong phòng chỉ có một cái bàn, phía trên bày bữa tối, khắp nơi trong phòng được trang trí bằng mấy chậu hoa tươi, đốt huân hương nến đỏ, toàn bộ bầu không khí đều viết lên một chữ ái muội.

Phó Cảnh Hồng hơi nhướng mày, "Hoàng Thượng làm gì vậy?"

"Chờ hoàng thúc cùng nhau dùng bữa." Tạ Nguyên Gia ngượng ngùng nói, y đã suy nghĩ suốt cả buổi trưa để chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến này, đành phải hàm hồ mời Phó Cảnh Hồng ngồi xuống.

Phó Cảnh Hồng theo lời ngồi xuống, còn Tạ Nguyên Gia thì cúi đầu, cẩn thận nhớ lại những lời mình đã soạn sẵn trong đầu lúc chiều, dù đã tập trước một lần với gương, nhưng cái chuyện thổ lộ này quả thật y không quen, chỉ có thể mơ hồ nhớ lại những cảnh tỏ tình trên TV và tiểu thuyết, nhìn thì dễ mà thực hành thì khó, đã làm công tác tư tưởng suốt một buổi trưa, vậy mà khi Phó Cảnh Hồng thật sự xuất hiện ở trước mặt mình, Tạ Nguyên Gia vẫn thấy lúng túng.

Khuôn mặt y đỏ ửng, ở dưới ánh nến nhìn có hơi tái, Phó Cảnh Hồng nhíu mày, vươn tay sờ trán y thử độ ấm, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Bị bệnh rồi ư?"

"Không có." Tạ Nguyên Gia lắc đầu, đôi tay không được tự nhiên sờ so.ạng cạnh bàn, cố gắng nghĩ xem nói câu nào trước thì ổn.

Phó Cảnh Hồng thấy y như vậy, cho rằng thân thể y không khỏe, bất mãn nói: "Nếu thật sự không khỏe thì không cần phải gắng gượng, ta gọi người đi truyền thái y."

"Không cần đâu!" Tạ Nguyên Gia kéo ống tay áo của hắn, nhanh chóng nói: "Trẫm, ta, ta thật sự không sao hết! Hoàng thúc ngồi xuống đi, ta có lời muốn nói!"


Phó Cảnh Hồng khó hiểu nhìn y, có chuyện thì cứ nói, Nguyên Gia từ lúc nào như lại thẹn thùng như vậy?

"Cái kia......" Tạ Nguyên Gia ho nhẹ hai tiếng, khuôn mặt ửng đỏ nhỏ giọng nói: "Ta, lần trước ngươi có hỏi ta cái vấn đề kia, còn muốn nghe không?"

"Vấn đề gì?" Phó Cảnh Hồng không nhớ rõ bản thân đã dò hỏi y cái gì.

Tạ Nguyên Gia xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui, mặt y đỏ như trái cà, nhỏ giọng lặp lại một lần nữa: "Thì là, lúc trước ngươi có hỏi ta, hỏi ta đối với ngươi...... Ta bây giờ đã có đáp án, ngươi còn muốn nghe không?"

Phó Cảnh Hồng bỗng nhiên hiểu ý của y, "Cho nên, Nguyên Gia đã nghĩ thông suốt rồi sao?"

"Ừ." Tạ Nguyên Gia gật đầu, y cảm thấy đôi tay của mình hơi phát run, đây là thói quen sinh lý của y khi bị kích động khẩn trương đến cực độ, "Ta suy nghĩ rất lâu, cứ mờ ám như vậy thật không tốt, đối với ngươi và ta đều không công bằng."

"Ta, ta đối với ngươi cũng không phải không có cảm giác." Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Thứ cảm giác này có thể sâu đến đâu, bản thân ta cũng không biết, nhưng ta nguyện ý thử gia tăng một chút."

"Ta vẫn không hiểu ngươi thích ta ở điểm nào, nhưng ta cũng muốn thử thích ngươi, ta có rất nhiều khuyết điểm, cứ do dự không quyết đoán, vốn dĩ không phải là một người thích hợp để yêu, nhưng ngươi lại cứ muốn chọn ta."

"Lá gan của ta rất nhỏ, từ trước đến giờ chưa từng thích ai, bởi vì luôn sợ bị người khác ức hiếp và đâm lén, rồi lâu ngày, ta liền cảm thấy độc thân một người cũng khá ổn, nhưng mà, ngươi đã làm ta cảm nhận được có người ở bên cạnh cũng không quá tệ."

"Phó Cảnh Hồng, đầu óc của ta không phải loại rất thông minh, còn có chút chậm hiểu, rất nhiều chuyện không thể quyết đoán, nếu, ngươi vẫn muốn bên ta, vậy chúng ta cứ thử đi."

"Ta muốn cùng ngươi yêu đương, một đời một kiếp."

Phó Cảnh Hồng không hiểu lắm nghĩa của "Yêu đương", nhưng hắn đại khái cũng đoán ra được.

Khi Tạ Nguyên Gia nói ra những từ cuối cùng, âm thanh bên tai Phó Cảnh Hồng tựa như vỡ vụn.

Bình Luận (0)
Comment