Edit + Beta: April
"Bọn họ có căn cứ gì?" Phó Cảnh Hồng ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục hỏi.
Lăng Sương cung kính đáp: "Bọn họ nói, cái bớt sau tai của Hoàng Thượng có thể chứng minh."
Sau tai Tạ Nguyên Gia có bớt hay không, người khác có lẽ không rõ, nhưng Phó Cảnh Hồng lại là người biết rõ nhất, khắp hoàng cung này người có thể thân mật với y cũng chỉ có hắn. Hắn quả thật đã từng thấy sau tai của Nguyên Gia có một cái bớt nhạt màu đỏ, tuy không quá rõ ràng, nhưng thật sự có tồn tại, nếu có người cẩn thận nhìn kỹ, nhất định sẽ phát hiện.
Một tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, đột nhiên mở miệng nói: "Kẻ có thể tung ra lời đồn này, nhất định năm đó có liên quan, nói không chừng chính là người trong cuộc, ngươi đi tra đi."
"Những người có mặt lúc Nguyên Gia sinh, bao gồm nhũ mẫu, bà vú, nha hoàn, bà đỡ, toàn bộ tung tích đều phải moi ra." Phó Cảnh Hồng nheo mắt nói, "Sau khi tìm được, mặc kệ có biết rõ hay không, đều nhốt lại cho ta, Bổn vương muốn tự mình thẩm vấn."
Lăng Sương lĩnh mệnh.
"Mặt khác, ngươi phái người giám sát thư viện Yến Phi, từ thuở xưa đám thư sinh vẫn luôn là đối tượng ngu dốt dễ bị người khác kích động lợi dụng đưa lên tiền tuyến làm tốt thí, nói không chừng lời đồn này ngay từ đầu là do đám thư sinh tung ra."
"Ngươi giám sát chặt chẽ bọn chúng, không cho phép bất kỳ kẻ nào lan truyền chuyện này. Kẻ nào vi phạm...... Giết."
Trong mắt của Phó Cảnh Hồng chỉ còn màu đỏ của máu.
Hắn mặc kệ lời đồn này có thật hay không, dù thật thì sao? Có hắn ở đây, hắn có thể biến chuyện này trở thành giả.
"Đặc biệt không cho phép bất cứ kẻ nào trong cung nghị luận, nếu có người dám vi phạm, Bổn vương cũng chẳng cần nhiều lời làm gì, tuyệt đối không thể để cho Hoàng Thượng biết được việc này, đã rõ chưa?"
"Thuộc hạ tuân mệnh."
"Để Tình Ảm giúp ngươi xử lý việc này, hắn am hiểu nhất là việc nhiễu loạn thế cục, tung thêm vài câu ra ngoài, làm vậy sẽ khó phân biệt được lời đồn là thật hay giả."
Sau khi Lăng Sương lui ra, Phó Cảnh Hồng ở trong phòng nhỏ tự mình bình tĩnh lại, sau đó đứng lên, thần sắc như thường trở lại bên cạnh Tạ Nguyên Gia.
"Hoàng thúc đã về rồi." Tạ Nguyên Gia đang ăn trái cây, ngẩng đầu thấy hắn tiến vào, vội vẫy tay bảo hắn lại đây.
Phó Cảnh Hồng đi đến bên cạnh y, dịu dàng hỏi: "Đều đã xử lý xong hết rồi?"
"Gần như vậy, buổi chiều chắc là xem xong toàn bộ." Tạ Nguyên Gia đáp, "May là có Hoàng thúc ở bên, bằng không chỉ có một mình thật sự rất mệt mỏi."
Thật chẳng hiểu tại sao mấy vị Hoàng đế thời cổ đại luôn muốn trung ương tập quyền [1], một mình phê duyệt tấu chương thật sự quá cực khổ, cơ thể thiếu chút nữa đã chết vì lao lực.
[1] - Trung ương tập quyền: Tập trung, dồn quyền hành vào bộ phận, nơi quan trọng nhất trong bộ máy nhà nước.
Phó Cảnh Hồng chỉ cười không nói, ánh mắt lướt qua sau tai của Tạ Nguyên Gia. Cho dù thế nào, chỉ cần có hắn ở đây, hắn sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào thương tổn đến Nguyên Gia.
Đúng lúc này, Quý Thiếu Viêm cùng Thuần Vu Nhã vừa tới.
"Hả? Mau truyền!" Tạ Nguyên Gia nói đùa, "Hoàng thúc coi nè, mỗi lần trẫm ngồi ăn một mình, sẽ luôn có người đúng lúc tới."
Đang nói, Thuần Vu Nhã cùng Quý Thiếu Viêm đã vào, trên mặt hai người ít nhiều cũng có chút lo âu, chỉ là Thuần Vu Nhã nhìn ổn trọng, còn Quý Thiếu Viêm thì như lửa sém lông mày.
"Các ngươi làm sao vậy?" Tạ Nguyên Gia tò mò, sao nhìn hai người này giống như đang có chuyện gấp, đã xảy ra chuyện gì?
Quý Thiếu Viêm giấu không nổi nữa, vừa muốn mở miệng cáo trạng, liền bị Phó Cảnh Hồng chen ngang: "Hiếm khi thấy hai người tiến cung cùng lúc, sao không trò chuyện cùng Hoàng Thượng."
Dứt lời, hắn ý có nhìn sang Thuần Vu Nhã.
Thuần Vu Nhã tức khắc hiểu ý, lập tức chặn họng Quý Thiếu Viêm: "Đúng là trùng hợp, lúc nãy ở ngoài cung gặp được Đại tướng quân, nghe nói Đại tướng quân đang bị người nhà thúc giục việc thành thân, thần đối thoại với hắn, rồi cùng nhau tới đây."
Tạ Nguyên Gia tin là thật, cười cong đôi mắt xinh đẹp, "Trách không được khuôn mặt của Quý ái khanh có vẻ nôn nóng."
Tuy Quý Thiếu Viêm không hiểu tại sao Thuần Vu Nhã cùng Phó Cảnh Hồng nhiều lần chen ngang lời mình nói, nhưng giờ hắn gấp muốn điên rồi, rất muốn báo cho Hoàng Thượng biết để xử lý mấy tên bịa đặt đó. May là hắn vẫn còn chút đầu óc, biết Thuần Vu Nhã với Phó Cảnh Hồng thông minh hơn mình, bọn họ bảo mình câm miệng, tất nhiên là có nguyên do.
Vì thế, Quý Thiếu Viêm, vị Đại tướng quân bình sinh [2] chưa từng nói dối phải xuất ra kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao, gãi đầu tỏ vẻ bất lực, "Trong nhà thần cả song thân huynh tẩu đều ra trận, thật sự chống đỡ không nổi, nếu không sao phải tới chỗ Hoàng Thượng trốn chứ?"
[2] - Bình sinh: trong đời mình, suốt cả cuộc đời.
"Vậy Lão tướng quân sẽ tới chỗ trẫm than khóc mất." Tạ Nguyên Gia bật cười nói, "Nếu đã tới rồi, vậy lát nữa cùng dùng bữa đi."
"Đa tạ Hoàng Thượng." Thuần Vu Nhã tạ ơn, "Thần có một số việc muốn thỉnh giáo Vương gia, không biết Vương gia có rảnh để chỉ giáo vài điều không?"
"Chỉ giáo thì không dám." Phó Cảnh Hồng bình tĩnh nói, "Thừa tướng đại nhân hiếm khi nhờ vả, Bổn vương sao dám chối từ?"
Tạ Nguyên Gia nghe bọn họ nói có việc, rộng lượng phất tay: "Vậy các ngươi đi làm việc của mình đi."
Quý Thiếu Viêm thấy bọn họ rời đi, cũng nhấc chân chạy theo sau, Tạ Nguyên Gia buồn bực: "Bọn họ muốn đi thương lượng chuyện riêng, ái khanh cũng có chuyện riêng sao?"
"Hồi Hoàng Thượng, thần...... Thần muốn thỉnh giáo Vương gia, làm sao để tránh né việc cả nhà giục thành thân."
Quý Thiếu Viêm nghiêm túc đáp.
"Hoàng thúc lợi hại như vậy ư?" Tạ Nguyên Gia cảm thán, "Vậy ngươi đi đi."
Quý Thiếu Viêm quay đầu lại, khuôn mặt đầy vẻ áy náy, Hoàng Thượng tín nhiệm mình như thế, vậy mà mình còn nói dối lừa y, đúng là không nên.
Thấy bọn họ đều đi hết, Tạ Nguyên Gia nhìn một mâm bánh ngọt đột nhiên hết muốn ăn, "Haiz, lúc nãy mới vừa tới, giờ người đều đi hết rồi."
Gian phòng nhỏ trong thư phòng——
"Chắc hẳn Vương gia đã biết hết rồi?" Thuần Vu Nhã nhìn vẻ mặt của hắn nên biết.
Phó Cảnh Hồng nhấp một ngụm trà, "Một nén nhang trước vừa mới biết được."
Thuần Vu Nhã gật đầu, "Thần cũng biết sớm hơn Vương gia một canh giờ."
Quý Thiếu Viêm thấy bọn họ không có chút nôn nóng, bản thân liền lo lắng: "Các ngươi đừng có uống trà tán gẫu nữa!? Không biết giờ đang là thời điểm quan trọng sao? Việc cấp bách chính là nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này!"
"Gấp thì được gì?" Phó Cảnh Hồng giương mắt nhìn hắn, "Ngươi lớn như vậy rồi, sao vẫn còn hấp tấp như thế, ưu điểm của cha ngươi cùng huynh trưởng, sao ngươi không học được chút nào vậy."
Tự nhiên bị chỉ trích, mặc dù Quý Thiếu Viêm không phục, nhưng chỉ có thể nhịn, hắn hiểu rõ cái tính chó của Phó Cảnh Hồng nên biết chắc rằng hắn đã có đối sách.
"Vậy ngươi tính làm gì?"
Phó Cảnh Hồng buông chén trà, trong mắt một mảnh thâm trầm, "Nếu thật sự chờ các ngươi tới thương lượng, thì việc này đã sớm nguội lạnh từ lâu rồi."
"Việc khẩn cấp bây giờ, chỉ có ngăn chặn tin đồn tràn lan, tìm ra ngọn nguồn bóp ch ết nó." Phó Cảnh Hồng lạnh lùng nói.
Thuần Vu Nhã tán thành gật đầu: "Không sai. Thần chính là từ trong quán trà biết được, những người thảo luận việc này cũng không quá nhiều, thừa dịp bây giờ vẫn chưa ồn ào, áp xuống là hữu hiệu nhất."
"Ta đã phái người đi làm chuyện này rồi." Phó Cảnh Hồng nói, "Ngươi nói, ngươi nghe được từ trong quán trà? Là nghe được từ bọn thư sinh đang thảo luận sao?"
"Tuy không phải thư sinh, nhưng cũng là người đọc sách." Thuần Vu Nhã nghiêm túc nói, "Lúc ấy thần nghe được trong lòng liền hoảng hốt, đã nghiêm khắc chỉ trích bọn họ, cấm bọn họ lén lan truyền, nếu không nhất định nghiêm trị."
Phó Cảnh Hồng trầm mặc gật đầu, ngược lại hỏi Quý Thiếu Viêm: "Vậy còn ngươi? Từ đâu biết được?"
"Ta thì đi dạo ở trên phố, thấy tiên sinh thuyết thư bày quán, có rất nhiều người vây quanh, liền tò mò đi lên nghe thử vài câu."
Không ngờ mới nghe được mấy câu thiếu chút nữa làm Quý Thiếu Viêm tức muốn ứa gan, không thể đứng yên tại chỗ liền xông lên lật luôn gian hàng của người thuyết thư, cầm đao muốn chém người, còn lên án mạnh mẽ lời gã kể là bôi nhọ Hoàng Thượng, cả nhà đáng bị trảm.
Phó Cảnh Hồng nheo cả hai mắt, "Xem ra, tất cả đã có sự chuẩn bị từ trước." Chọn quán trà trên đường chính có lưu lượng khách địa phương lớn để xuống tay, lời đồn lại do kẻ có học khéo ăn khéo nói lan truyền, bình dân rất khó phân biệt đâu là thật là giả.
"Thủ đoạn của kẻ chủ mưu cũng thật cao minh." Thuần Vu Nhã cũng gật đầu theo, "Nếu là lời do tiểu dân phố phường truyền ra thì có hơn phân nửa không đáng tin, nhưng do người đọc sách, thì dù không hơn phân nửa thì cũng có ba phần đáng tin, cứ thế lâu dài, mọi người sẽ nảy sinh nghi ngờ với Hoàng Thượng."
"Thừa tướng đại nhân đối với chuyện năm đó, có biết chút gì chăng?" Phó Cảnh Hồng quay đầu hỏi hắn.
Thuần Vu Nhã gia nhập triều đình sớm hơn rất nhiều năm so với Phó Cảnh Hồng, có một số bí mật Phó Cảnh Hồng không biết cũng là chuyện bình thường.
"Thần đậu Trạng Nguyên [3] được một năm, Hoàng Thượng mới được sinh ra." Thuần Vu Nhã nhớ lại nói, "Nhưng mà lúc ấy Tiên đế cũng chỉ tùy tiện ban chiếu thư thông cáo một tiếng, báo cho thiên hạ Cửu hoàng tử giáng thế, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa."
[3]: khúc này phải là Thám Hoa mới đúng, mà tác giả để sao thì tui để vậy. Đợi sau này beta lần 2 có gì sửa lại sau.
"Mẫu thân của Hoàng Thượng, năm đó chỉ là Lương nhân [4], là......" Thuần Vu Nhã dừng một lát, lại tiếp tục nói, "Xuất thân là cung nữ, may mắn được Tiên đế sủng hạnh một lần, liền có thai, lúc này mới được phong làm Lương nhân."
[4] - Lương nhân: cấp bậc phi tần trong cung. Đây là cấp bậc thấp.
"Bởi vì Từ lương nhân không được sủng ái, nên Tiên đế cũng không coi trọng Hoàng Thượng hiện tại, chính là Cửu hoàng tử năm đó." Thuần Vu Nhã thở dài, "Nếu muốn biết chi tiết rõ hơn, thì thần thật sự không biết, dẫu sao đây cũng là bí mật cung đình, là thứ thần không thể biết được."
Phó Cảnh Hồng gật đầu, xem ra chuyện năm đó chỉ có mình Từ lương nhân, hoặc là tâm phúc bên cạnh nàng mới biết được, khả năng người khác biết được chân tướng không cao.
"Tuy nàng đã sớm mất, nhưng người bên cạnh nhất định vẫn còn sống." Phó Cảnh Hồng nói, "Không phải nha hoàn tâm phúc, thì chính là bà đỡ bà mụ, nàng chắc không ngu xuẩn đến mức đem việc quan trọng giao cho người khác làm."
"Không sai, thần cũng cho là như vậy." Thuần Vu Nhã cũng nói như vậy, "Chỉ là Từ lương nhân mất được mười năm, lão nhân (người già) bên cạnh phần lớn đã rời khỏi hoàng cung, muốn tìm người e rằng không dễ."
"Kẻ chủ mưu có thể tìm được, vì sao ta lại không thể?" Phó Cảnh Hồng trầm giọng nói, "Dù không tìm được, ta cũng sẽ làm cho bà ta không mở nổi miệng."
Quý Thiếu Viêm ở bên cạnh nghe hai người bọn họ nói qua nói lại rốt cuộc nhịn không được nữa, nói: "Lời này của các ngươi sao nghe cứ như chứng thực thân phận của Hoàng Thượng là giả vậy, chẳng lẽ không phải lời đồn sao!?"
Phó Cảnh Hồng lẳng lặng nhìn hắn, giống như nhìn một thằng thiểu năng trí tuệ.
Thuần Vu Nhã tốt bụng nói: "Cũng không phải đã xác nhận, chỉ là...... Nếu không phải nắm chắc mười phần, ngươi cảm thấy kẻ chủ mưu có khả năng mạo hiểm như vậy sao?"
Quý Thiếu Viêm sửng sốt.
"Thật thì sao, mà giả thì thế nào?" Phó Cảnh Hồng nhìn chằm chằm Quý Thiếu Viêm, "Nếu thân phận của Nguyên Gia thật sự là giả, Đại tướng quân sẽ làm gì?"
"Ta......" Khuôn mặt Quý Thiếu Viêm đầy vẻ mờ mịt, chỉ số thông minh của hắn có giới hạn không đủ để đưa ra sự lựa chọn kinh thiên động địa như vậy.
Phó Cảnh Hồng chế nhạo: "Đại tướng quân một lòng vì giang sơn xã tắc, nói không chừng sẽ quay đầu chỉ mũi kiếm về phía Hoàng Thượng, vì hoàng thất loại trừ mối họa lớn."
"Ngươi nói bậy!" Quý Thiếu Viêm tức giận mắng, "Ta sẽ không đưa kiếm về phía Hoàng Thượng! Y là bằng hữu tốt nhất của ta, ai thèm quan tâm đ ến thân phận của y!"
Thuần Vu Nhã cúi đầu cười: "Thần cũng thấy vậy, thân phận của Hoàng Thượng là gì không quan trọng, giang sơn này lại không phải họ Thuần Vu, ai ngồi trên long ỷ đâu có liên quan gì đến ta? Ta chỉ công nhận mỗi người kia là phù hợp? Còn kẻ khác......" Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt mơ hồ hiện về dáng vẻ thiếu niên tính tình xấu xa năm đó, "Còn kẻ khác, nếu là kẻ thù của Hoàng Thượng, thì cũng là kẻ thù của ta."
Phó Cảnh Hồng chỉ cười không nói.
Quý Thiếu Viêm nghiến răng, "Nếu các ngươi đã dứt khoát như vậy, ta cũng chẳng muốn chia phe, ta có thể làm được cái gì, các ngươi cứ việc nói thẳng đi!"
Khóe môi Phó Cảnh Hồng cong lên.
Ba người bọn họ, vốn chẳng vừa mắt nhau, mỗi người đều tự làm việc của mình không can thiệp lẫn nhau, không ngờ vào một ngày nọ lại đột nhiên liên thủ kết thành đồng minh, chỉ vì có cùng một mục đích.
Chính là bảo vệ thiếu niên dịu dàng kia, không để y chịu một chút tổn thương nào.
Tam đại đầu sỏ [5] triều đình liên thủ, cho dù chuyện này cuối cùng có giải quyết được hay không, thì nào có ai dám chống lại quyền lợi tuyệt đối?
[5] - Tam đại đầu sỏ: Ba ông lớn, ba kẻ cầm đầu.
Bọn họ nói Nguyên Gia không xứng, vậy hắn sẽ khiến quốc gia này sửa đầu đổi họ, để Nguyên Gia danh chính ngôn thuận!