Edit + Beta: April
Nghe nói gần đây thân thể của Tạ Nguyên Lam không được tốt, Tạ Nguyên Gia đã phái các Thái y trong cung đến phủ xem bệnh cho hắn, kết quả sau khi trở về sắc mặt của bọn họ đều rất nghiêm trọng, nói là Vương gia không ổn, sợ rằng khó chống đỡ nổi qua mùa đông năm nay, chớ nói chi năm sau.
"Lần trước không phải Hoàng huynh đã nói bản thân đỡ hơn nhiều rồi sao? Sao đột nhiên lại bệnh nặng?" Tạ Nguyên Gia có chút buồn bực, cốt truyện lại thay đổi, trong nguyên tác không miêu tả quá nhiều về Tạ Nguyên Lam, nhưng hắn cũng được xem như một cột mốc sự kiện, sau khi hắn chết không lâu thì Ngọc Hồ liền tuyên chiến với Đại Thành, theo lý thuyết hắn hẳn có thể sống hơn một năm nữa, sao giờ lại không cầm cự nổi?
Các Ngự y muốn nói lại thôi, thở dài đáp: "Thân thể Vương gia vốn không suy bại nhanh như vậy, là do lang trung giang hồ trong phủ kê cho người rất nhiều phương thuốc có dược tính mạnh, tuy trong thời gian ngắn có thể khiến Vương gia vực dậy thần khí, nhưng dược tính quá hung dẫn đến phản phệ cơ thể, thân thể Vương gia vốn suy nhược, đến lúc này thì càng......"
Bọn họ còn chưa nói xong, nhưng ý thì ai cũng hiểu, chính Tạ Nguyên Lam đã sử dụng hết thọ mệnh hai năm sắp tới của mình, giờ hắn đã trở thành đèn cạn dầu, cũng chỉ còn cầm cự được mấy ngày, hiện giờ đã là cuối thu, cách Tết còn chưa đến ba tháng, hắn nhiều nhất chỉ có thể sống chưa đến ba tháng.
Tạ Nguyên Gia không thể miêu tả cảm giác hiện giờ trong lòng, y không phải chưa từng trải qua việc người bên cạnh lần lượt ra đi, nhưng đối với Tạ Nguyên Lam vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, hắn tựa như thần tiên, lại có vận mệnh bất hạnh, thật sự làm người ta thổn thức.
"Hoàng thúc, trẫm có nên đi thăm không?" Tạ Nguyên Gia quay đầu nhìn Phó Cảnh Hồng, "Các Thái y đều nói hắn không xong."
Tuy Phó Cảnh Hồng không có bằng chứng xác thực, nhưng trực giác của hắn nói vụ việc Ly miêu tráo Thái tử này có dây mơ rễ má với Tạ Nguyên Lam, chỉ là hắn chưa nắm chắc mười phần, người Tình Ảm phái đi đã trở về đều báo cáo những người năm đó có mặt lúc hạ sinh Nguyên Gia hầu như đã chết, Từ lương nhân là nữ nhân có tâm địa ngoan độc nhất định sẽ không để lại nhược điểm cho người khác nắm, những người năm đó, e rằng nàng chẳng chừa lại một ai.
Nhưng Phó Cảnh Hồng không tin thật sự không còn ai sống sót, bằng không mấy tin tức này truyền ra như thế nào?
"Nguyên Gia muốn đi thăm, cũng không phải không được, muốn ta đi cùng sao?" Phó Cảnh Hồng cảm thấy đi thăm dò thật giả một chút cũng tốt, hắn thật sự muốn xem con ma bệnh sắp chết Tạ Nguyên Lam rốt cuộc muốn giở trò gì.
Nhận được câu trả lời khẳng định, buổi chiều ngày hôm sau Tạ Nguyên Gia liền xuất cung đến Thần Vương phủ, Phó Cảnh Hồng cũng đi theo.
Thần Vương phủ được xây dựng không quá xa hoa rộng lớn, so với mấy phủ đệ của Vương gia khác, Thần Vương phủ cũng xem như trung quy trung củ [1], bên trong phủ bày biện đơn giản khiêm tốn không khoe khoang, bọn hạ nhân ra vào đều có dáng vẻ chuẩn mực, không một kẻ nào nhàn rỗi.
[1] - Trung quy trung củ: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu.
"Tam hoàng tẩu quản lý việc nhà thật giỏi." Tạ Nguyên Gia dọc đường đi không khỏi khen ngợi một câu, nói với nha hoàn dẫn đường: "Vương phi của các ngươi ngày thường hiếm khi ra cửa, lại giỏi quán xuyến việc nhà, quả là kỳ nữ hiếm thấy."
Nha hoàn đáp một tiếng, không dám ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước dẫn đường.
Thần Vương phi xuất thân không tốt, nghe nói chỉ là nữ tử bình dân, trong nhà không có ai làm quan, thân thế rất là đơn giản, lại được lọt vào mắt xanh của Tạ Nguyên Lam, năm đó hắn bỏ ngoài tai dị nghị để cưới nàng, về sau trong phủ không hề xuất hiện nữ nhân nào khác, độc sủng mình nàng cho tới bây giờ, dưới gối cũng chỉ có một đứa con là Phong Nghi, phu thê vô cùng ân ái, khiến không ít nữ tử ganh tị. Nếu không phải thân thể Thần Vương quá yếu, ai mà không muốn gả cho một kẻ si tình như vậy?
Tạ Nguyên Gia vừa nghĩ đến chuyện tình cảm động lòng người, vừa đi đến phòng ngủ của Tạ Nguyên Lam.
Nha hoàn dẫn đường hành lễ cũng không đi vào, chỉ thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, tới rồi."
Tạ Nguyên Gia gật đầu, chỉ dẫn theo Phó Cảnh Hồng đi vào, những người còn lại đều lưu lại bên ngoài.
Vòng qua bình phong trong phòng hướng vào trong, Tạ Nguyên Gia vừa mới xuất hiện, Vương phi đang phụng dưỡng trước giường liền quỳ xuống, cung kính nói: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
"Miễn lễ." Tạ Nguyên Gia giơ tay, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, "Hoàng tẩu mời đứng lên."
Thần Vương phi lúc này mới được nha hoàn đỡ dậy, Tạ Nguyên Gia cẩn thận nhìn thử, trong lòng có chút kinh ngạc, người ngoài đều đồn Thần Vương phi không ra khỏi cửa lại có thể được Thần Vương sủng ái nhiều năm, nhất định là tuyệt đại giai nhân, nhưng bây giờ vừa thấy, tuy không phải khó coi, nhưng thanh tú có thừa lệ sắc chưa đủ [2], chỉ có thể xem như tư chất bình thường, hơn nữa bộ dạng khúm núm khí chất hèn mọn, nhìn sao cũng không giống dáng vẻ được sủng ái như lời đồn.
[2]: Có nét, dễ nhìn nhưng không đủ đẹp.
Nàng cúi mặt cung kính đứng ở đầu giường, không nói một lời.
"Hoàng Thượng tới rồi?" Tạ Nguyên Lam mở hai mắt, suy yếu nhìn Tạ Nguyên Gia, ngữ khí nhẹ đến mức nghe không rõ, chật vật đứng dậy muốn hành lễ.
Tạ Nguyên Gia vội bảo hắn nằm xuống, nhẹ giọng nói: "Hoàng huynh chớ có lộn xộn, Ngự y bảo ngươi bây giờ cần tĩnh dưỡng."
"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm." Tạ Nguyên Lam nghe lời nằm xuống, sau khi ho khan vài tiếng, nhịn xuống sự khó chịu nói: "Vì bệnh tật của thần, mà làm phiền Hoàng Thượng phải ngự giá, thật khiến lòng thần bất an."
Tạ Nguyên Gia thấy sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi không đành lòng, trong lòng có chút thương tiếc, nghĩ đến hắn chẳng còn sống được bao lâu, nhịn không được liền nói: "Hoàng huynh sinh bệnh, trẫm đương nhiên phải tới thăm, ngươi không cần cảm thấy bất an."
Tạ Nguyên Lam mỉm cười, "Trong mấy huynh đệ chúng ta, chỉ có Hoàng Thượng là trọng tình trọng nghĩa." Lời này nghe không giống như là lời nói thường ngày của một Tạ Nguyên Lam thận trọng, lần này nói như vậy, cũng không biết có phải vì phát hiện bản thân chẳng còn bao nhiêu thời gian, cho nên trong lòng cảm khái.
Sau khi hắn nói xong, liền dời ánh mắt đến trên người Phó Cảnh Hồng bên cạnh, thái độ vẫn ôn hòa, "Vương gia cũng tới thăm ta sao?"
Phó Cảnh Hồng đứng khoanh tay, nhàn nhã đứng phía sau Tạ Nguyên Gia, vẫn luôn dùng ánh mắt chăm chú dò xét biểu cảm của Tạ Nguyên Lam, thấy hắn hỏi mình, cũng không thu liễm cảm xúc trên mặt, trả lời thẳng: "Ngươi sống hay chết đâu có liên quan gì đến ta? Chỉ là bồi Nguyên Gia đến đây nhìn thử thôi."
Hắn nói chuyện với người ngoài trước nay đều rất cuồng vọng, Tạ Nguyên Lam cũng không ngoài ý muốn, cười khẽ hai tiếng rồi sau cũng thức thời không nói chuyện với Phó Cảnh Hồng nữa. Tạ Nguyên Gia thấy đôi tay lộ ra ngoài chăn của Tạ Nguyên Lam trắng gần như trong suốt, thấy rõ gân xanh nổi lên, có thể tưởng tượng ra cơ thể che giấu dưới lớp chăn đã gầy yếu đến nhường nào, dẫu sao Tạ Nguyên Lam cũng là nam nhân trưởng thành, thể trạng gầy đến vậy, hẳn là bệnh tình nguy kịch.
"Thường ngày Hoàng huynh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, lời Thái y dặn nhất định phải ghi tạc trong lòng, nếu có dược liệu khó tìm, liền sai người vào trong cung tìm trẫm, chuyện gì cũng không cần nghĩ, an tâm mà nằm dưỡng bệnh cho khỏe." Tạ Nguyên Gia sờ tay hắn, xúc cảm lạnh lẽo, dù đã là cuối thu, nhưng độ ấm vẫn rất thấp.
Tạ Nguyên Lam lại khẽ cười một trận, "Được, thần sẽ nhớ kỹ."
"Hoàng Thượng cũng phải bảo trọng long thể, Hoàng Thượng đừng bận tâm về thần quá."
Từ Thần Vương phủ đi ra, tâm trạng của Tạ Nguyên Gia nặng nề, dù đã quen nhìn thấy chuyện sinh tử, nhưng lại chẳng thể thích ứng với chuyện sinh tử, có lẽ chức nghiệp của y vẫn chưa rèn luyện đủ mạnh, vẫn bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng. Y không nói gì, Phó Cảnh Hồng cũng chu đáo không lên tiếng, hắn dựa vào thùng xe ngựa, trầm tư nhớ lại Tạ Nguyên Lam lúc nãy mình vừa thấy.
Bất luận nhìn thế nào, thì Tạ Nguyên Lam chắc chắn là sống không nổi, cùng lắm là thêm bớt vài ngày, vừa nãy hắn nói chuyện với Nguyên Gia không hề tỏ thái độ kiêu ngạo vẫn luôn đúng mực, nếu không phải cơ thể quá yếu sắc mặt khó coi, dù là ai đều sẽ không cảm thấy đó là một người sắp chết, hoàn toàn không có một chút sơ hở, giống như mấy tin đồn nhảm nhí bên ngoài quả thực không có liên quan đến hắn.
Phó Cảnh Hồng có cảm giác như gặp được kỳ phùng địch thủ, hắn rung chuyển chính quyền nhiều năm như vậy, hiếm khi có đối thủ nào đặt vào mắt, bao gồm Tạ Nguyên Kỳ âm hiểm xảo trá, hay Hoàn Đế đa nghi ích kỷ quá cố, cả những kẻ thừa kế hoàng vị bị hắn thao túng, hắn chưa bao giờ thực sự để những kẻ này vào mắt, bởi vì bọn chúng chẳng xứng.
Nếu so với những kẻ này, Tạ Nguyên Lam thật sự chẳng đáng để tâm, năm đó lúc chúng hoàng tử đoạt đích, căn bản chẳng nhìn thấy bóng dáng của vị Thần Vương điện hạ mờ nhạt này, lúc Tạ Nguyên Kỳ bị đuổi khỏi kinh thành, cũng chẳng thấy vị này huênh hoang ra vẻ, cả khi Nguyên Gia được mình nâng đỡ đăng cơ, Tạ Nguyên Lam cũng chỉ lẳng lặng cúi đầu xưng thần, một chút bất mãn cũng không có, cảm giác tồn tại của hắn còn thấp hơn Lục hoàng tử bị què, chính vì vậy mà nhiều năm nay, Phó Cảnh Hồng chưa từng để Tạ Nguyên Lam vào trong mắt.
Thật là khinh suất.
Phó Cảnh Hồng nhíu mày, bởi vì không thèm để ý đến Tạ Nguyên Lam, cho nên tình báo về Tạ Nguyên Lam trong tay hắn ít ỏi đến thảm thương, mười năm trước có thể nói là trắng tinh, dù là Tình Ảm cũng không thể đi sâu vào điều tra, trong Thần Vương phủ đã trà trộn không ít người vào, nhưng chẳng ai đều tra ra rốt cuộc Tạ Nguyên Lam đang làm cái gì.
Thứ cảm giác vượt khỏi sự khống chế này khiến Phó Cảnh Hồng bồn chồn, hắn không thích bó tay bó chân rơi vào thế bị động chờ đợi đối phương đi bước tiếp theo tác động đến cục diện, hắn đã thử đổi vị trí tự hỏi động cơ của Tạ Nguyên Lam, nhưng rồi chẳng có biện pháp nào xác thực việc đối phương muốn làm.
Một kẻ sắp chết, hắn có lý do gì để hại Nguyên Gia chứ? Cứ cho rằng hắn liên thủ với Tạ Nguyên Kỳ, nhưng sao lại đối phó với Nguyên Gia, mà không phải với mình? Hắn rốt cuộc còn mục đích gì khác?
Phó Cảnh Hồng không phải chưa từng nghĩ tới việc khám xét toàn bộ Thần Vương phủ, bắt Tạ Nguyên Lam cùng con của hắn nhốt lại nghiêm hình tra tấn, nhưng hắn đoán được Nguyên Gia hẳn sẽ không đồng ý để hắn làm như vậy, huống chi loại người như Tạ Nguyên Lam, có thể che giấu được bản thân, nhất định đã có hậu bị, lỡ như hắn hành động thiếu suy nghĩ, đối phương lại đi nước cờ tiếp theo, vậy hắn sẽ càng thêm bị động.
Sự bực tức của hắn lộ ra bên ngoài, Tạ Nguyên Gia lo lắng nhìn hắn, bất an hỏi: "A Cảnh, anh sao vậy?"
Phó Cảnh Hồng thu hồi lại suy nghĩ của mình, ý thức được sự xao động của hắn làm ảnh hưởng tới Tạ Nguyên Gia, vội thấp giọng nói: "Không sao, ta chỉ thất thần mà thôi."
Tạ Nguyên Gia mở miệng, nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy, mọi người có chuyện gạt em."
"Sao?" Phó Cảnh Hồng biết rõ vẫn cố hỏi.
"Em biết em rất ngốc." Tạ Nguyên Gia thở dài, "Nhưng em cũng chưa đến mức quá ngốc, người trong cung luôn thay đổi, mọi người nhìn thì bình thường, nhưng trong ánh mắt đều cất giấu tâm sự, sao em không nhìn ra được chứ?"
Y ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Hồng, nghiêm mặt nói: "Không thể nói với em, nhất định chuyện rất nghiêm trọng, đúng không?"
Y không hỏi Phó Cảnh Hồng có phải vì không tin mình, cho nên mới không nói cho mình biết, bởi vì câu hỏi này quá dư thừa, nếu thật lòng yêu nhau, thì không nên hoài nghi lẫn nhau, bọn họ không nói cho mình biết, nhất định có nguyên nhân chính đáng, không cần thiết phải dò hỏi tới cùng, đến thời điểm thích hợp y tự nhiên sẽ biết.
Nhưng y cũng muốn thử thay hắn, thay đám người Thuần Vu gánh vác một ít, dù chỉ một chút.
Lần đầu tiên trong lòng Phó Cảnh Hồng sinh ra cảm xúc khổ sở, Nguyên Gia ngoan hiền như vậy, rốt cuộc vẫn bị người khác phụ lòng. Nếu là chuyện khác, hắn nhất định sẵn lòng kể chi tiết cho y, nhưng loại chuyện như thân thế này, bảo hắn làm sao mở miệng đây?
Muốn nói với một thiếu niên mới 18 tuổi, ngươi thật ra không phải do phụ mẫu ngươi thân sinh, người ngồi trên long ỷ kỳ thật là kẻ khác, thân phận của ngươi là giả, cả tên cũng chẳng phải thật.
Kẻ có trái tim tàn nhẫn như Phó Cảnh Hồng, khi đối mặt với đôi mắt dịu dàng như ánh mặt trời của Tạ Nguyên Gia, cũng không có cách nào mở miệng.
Hắn nhẹ nhàng ôm chặt lấy Tạ Nguyên Gia, cọ bên tai y, "Ta bây giờ vẫn chưa thể nói cho em biết, nhưng em hãy tin ta, ta chỉ mong em cả đời này cũng không biết."
"Ta chắc chắn sẽ bảo vệ em."