Loan Tịch vốn chẳng hề đem mấy lời Văn Phỉ nói ở trong lòng, càng không biết này thằng nhãi ranh này thật sự thích anh.
Nguyên nhân anh từ chức là vì mùa hè tới đây anh sẽ bắt đầu đón nhận thời kỳ động dục của mình. Các omega khác trong đế quốc thường sẽ được đánh dấu vào khoảng năm mười tám tuổi, mà anh vì chuyện hôn ước này nên vẫn luôn kéo dài tới tận khi đã hai mươi hai tuổi.
Không phải anh chưa từng chờ mong với cuộc hôn nhân của mình, nhưng cuối cùng lại chỉ đợi được một cái móng heo nhỏ như thế, thật sự khiến anh quá thất vọng rồi.
Văn Phỉ từ hôm đó lại bắt đầu hăng hái học tập, trầm mê trong học tập không cách nào tự kiềm chế, lúc lên lớp số lần nhìn lén Loan Tịch cũng trở nên ít đi.
Loan Tịch chỉ nghĩ là thằng nhóc này ghi thù mình nên mới như vậy.
Đến kỳ thi tuyển sinh đại học, điểm toán của Văn Phỉ đạt điểm tối đa.
Hắn kích động cầm theo giấy ghi điểm chạy tới nhà của Loan Tịch, lại vào lúc đứng ngoài cửa ra vào ngửi thấy một hương vị rượu vang nồng đậm mà vui tươi, xen lẫn chút mùi thơm ngào ngạt của hoa quế trong không khí.
Văn Phỉ nhanh chóng mở cửa ra vọt vào, phát hiện Loan Tịch uống quá nhiều rượu vang đang ở trên ghế sa lon, lúc này anh đã hoàn toàn mất hết dáng vẻ cao lãnh thường ngày, đang núp ở góc nói lảm nhảm gì đó: “Đúng là cái đồ chó má mà! Không có việc gì làm mà, ô ô ô!”
Loan Tịch mặc quần tây duỗi ra đôi chân dài, cầm theo bình rượu buồn chán trực tiếp uống vào thêm một ngụm, hai má vì rượu mà ửng hồng.
Lần đầu tiên Văn Phỉ nhìn thấy bộ dạng này của Loan Tịch, cảm thấy thầy giáo như vậy lại có mấy phần đáng yêu, trong lòng lại càng thêm yêu thích người ta.
Anh tới gần Loan Tịch, trầm giọng nói: “Thầy Loan, em thi đại học được điểm tối đa, như đã thỏa thuận, anh phải lấy em.”
Văn Phỉ là một alpha, trước cảnh sắc này, đầu óc của hắn đã hoàn toàn bị hương thơm tin tức tố quanh không khí hấp dẫn.
Chuyện duy nhất hắn muốn làm bây giờ chính là ngay lập tức kết hôn, sau đó nhanh chóng động phòng, lập tức ‘làm’ Loan Tịch.
“Tôi không cần kết hôn... Tôi không thể cùng thằng nhóc thối ngu ngốc kia kết hôn... Sao tên đó lại có thể thi được điểm tối đa?!” Loan Tịch đã khóc lên rồi, bây giờ anh đã say tới không phân biệt được đông tây nam bắc gì nữa: “Tên đó không tốt, tên đó có một đống tình nhân, tôi…”
Hay lắm, nguyên nhân mượn rượu tiêu sầu vậy mà lại là vì không muốn kết hôn với hắn?
Lúc này Văn Phỉ đã xé mở vẻ bề ngoài ngây thơ của mình ra, cuối cùng cũng lộ ra bản chất sói con của một gia tộc kinh doanh súng đạn, hắn ôm Loan Tịch đã mềm nhũn lên trên giường, vừa hung ác cắn lên gáy đối phương để đánh dấu, vừa ám muội tựa vào bên tai Loan Tịch nói: “Thầy giáo, thầy không thể nói rồi không tính nhé.”
“Cậu đang làm gì thế…”
“Em đây không gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, em chỉ là tới mang đi người thuộc về em mà thôi. Sao anh biết em sẽ không đối tốt với anh? Em thích anh, thích anh muốn chết... Cái đống đề toán đáng chết kia có gì hay mà làm chứ? Sao anh cứ thích làm đề toán như vậy? Sao không thể thi thoảng chú ý tới em vẫn luôn nhìn anh chứ?”
Người nào đó đang say rượu lại thêm tạm thời được đánh dấu, hô hấp của Loan Tịch sắp tới thời kỳ động dục đã dồn dập lên, chỉ trong nháy mắt, hương vị ngọt ngào của hoa quế trong không khí trở nên càng thêm nồng nàn, còn vương theo chút mùi sữa thơm nhẹ, trêu chọc khơi gọi lên bản năng alpha của Văn Phỉ.
“Em đang phát tình đấy, thầy ơi.”
“Tôi không thích đề toán...” Cũng không biết Loan Tịch đang khó chịu hay là thế nào, anh sắp khóc luôn rồi: “Tôi cũng vậy không thích đi làm... Tôi chỉ muốn, chỉ muốn được cuộc sống thoải mái.”
Cha mẹ anh mất sớm, nhiều năm như vậy Loan Tịch chỉ có thể dựa tự bản thân mình cố gắng, chăm chỉ học tập, phấn đấu làm việc.
Kỳ vọng duy nhất của anh chính là cuộc hôn nhân trong tương lai kia.
Liệu sẽ có một alpha trung thành với anh, dịu dàng với anh, cùng anh xây nên một gia đình nhỏ?
Năm tháng dài đằng đẵng khiến cho anh trở nên mệt mỏi vì phải mạnh mẽ hết ngày này qua ngày khác, nhưng thứ anh muốn cũng không nhiều, anh khát vọng một vòng tay ấm áp, một nơi trú ẩn đầm ấm, muốn được alpha sủng ái nuông chiều, cùng nhau nuôi dạy một đứa trẻ dễ thương, dạy cho bé con biết trên thế giới này ngoài chuyện học tập ra vẫn còn rất nhiều điều thú vị.
“Tôi chỉ muốn có một gia đình…”
Cơ thể Loan Tịch bắt đầu toả nhiệt, anh rất khó chịu, vô thức ôm lấy Văn Phỉ đang kề sát bên cạnh, nhắm mắt lại nép vào trong lồng ngực đối phương, lẩm bẩm: “Tôi nóng quá.”
“Em thích trẻ con sao?” Văn Phỉ bắt đầu cởi quần áo.
“Th… Thích.”
“Vậy sinh cho em một đứa đi, thầy.”
Loan Tịch cứ thế ngoan ngoãn bị ngủ một buổi tối, sau khi lần toả nhiệt đầu tiên kết thúc anh cũng đã tỉnh rượu, khó có thể tin nhìn Văn Phỉ trần trụi trên giường.
Anh lập tức đá Văn Phỉ xuống giường.
“Cậu ngủ tôi?!”
Văn Phỉ cũng kinh ngạc từ dưới đất bò dậy: “Anh không nhớ sao?”
“Cút ra ngoài.” Loan Tịch không thể tin những chuyện đã xảy ra: “Lăn!” (Từ lăn và từ cút trong tiếng trung là cùng một từ (滚))
Văn Phỉ không chỉ không lăn, hắn còn đè cổ tay Loan Tịch ra gặm, đùa à, vợ mình kêu mình lăn, vậy đương nhiên là hắn phải lăn về với vợ rồi.
____________
Hết chương 2