Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Cảm ơn.” Lộ Bạch níu tay Samuel, xuống khỏi chiếc giường phẫu thuật có kích thước không mấy thân thiện với người trái đất, nhớ ra mình còn phải đi gặp Dave, cậu nói: “Sếp Samuel, ngài còn việc gì cần dặn dò không?”
Samuel khó hiểu nhìn cậu, hỏi: “Cậu có việc gấp?”
Lộ Bạch lắc đầu, không phải việc gấp gì mà: “Trưởng trạm còn muốn thảo luận công việc với tôi.” Chắc là vậy nhỉ!
Không phải là vừa gặp ngày hôm qua à? Vốn định mời Lộ Bạch đi ăn, Samuel đành nói: “Vậy cậu đi đi, hy vọng cậu có thể suy nghĩ lại việc ngày mai vào rừng, không cần phải vội vàng như vậy.”
Có thể khiến cho ngài Thân vương cuồng công việc nói ra những lời này, rõ ràng là Lộ Bạch thật sự liều mạng.
“Được rồi, tạm biệt sếp Samuel.” Lộ Bạch đứng ngay trước cửa phòng y tế nói với sếp lớn.
“Ừm, tạm biệt.”
Nhìn theo cậu nhân viên người trái đất trong bộ đồng phục không vừa người rời khỏi rồi, Samuel cũng quay lại văn phòng của mình.
Lần trước đến chỗ Dave, Lộ Bạch chỉ đứng chờ bên ngoài cánh cửa thứ hai, bây giờ vào hẳn bên trong mới phát hiện trong này thật khác biệt, nó vô cùng rộng lớn.
Văn phòng của Dave nằm ở trong cùng của hành lang, vừa vào cửa là anh ta đã lộ ra vẻ mặt cực kỳ khoa trương với Lộ Bạch: “Bé Lộ Bạch! Món quà cậu vừa tặng ——”
Bộ dạng như vừa cắn thuốc này khiến cho Lộ Bạch giật bắn mình, vội vàng ôm ngực nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ không hợp pháp sao?”
Vẻ mặt của Trưởng trạm thật đáng sợ.
“Không không không, hợp pháp hợp pháp.” Dave không muốn dọa Lộ Bạch, vội vàng đính chính: “Chỉ vì tôi thích quá đó thôi, hơi kích động một chút.”
Thì ra không phải là bất hợp pháp, Lộ Bạch thở phào, cười tươi rói: “Trưởng trạm thích là tốt rồi.”
“Đương nhiên là thích.” Ai mà không thích một món quà như thế chứ, nhưng nghĩ lại thì Lộ Bạch cũng tặng Samuel một quyển album, Dave liền không dám chắc lắm, vị kia hình như không có hứng thú với mấy thứ này?
“Cậu tặng Điện hạ Samuel ảnh chụp giống của tôi luôn sao?” Dave tò mò hỏi.
Lộ Bạch sững người, vấn đề này hơi khó xử rồi đây, nếu nói ra thì Trưởng trạm có cảm thấy mình thiên vị không?
Quả nhiên là nên tặng giống nhau à?
“Không.” Lộ Bạch vẫn quyết định không nói dối: “Tôi tặng anh là loạt ảnh về hoa và chim, đẹp và tươi tắn, còn tặng sếp Samuel là loạt ảnh mãnh thú……”
“Sư tử?” Dave trợn mắt.
“Ừ.” Lộ Bạch mà chột dạ thì tiếc chữ như vàng vậy.
“Vậy thì chắc ngài ấy sẽ rất thích.” Dave xoa cằm, nhìn chằm chằm Lộ Bạch, tên nhóc này thật quá đáng yêu, chậc chậc.
“Thật sao?” Vậy thì tốt quá, Lộ Bạch thầm nghĩ.
Nói xong chuyện quà tặng, Dave mới nhớ ra việc chính, bèn đẩy kính, nói: “Lộ Bạch, lần trước cậu nhận việc hơi đường đột chút, còn một vài quy trình chưa hoàn thành.”
Lộ Bạch nhìn lại Trưởng trạm: “Ý anh là việc cài con chip sao? Tôi vừa đến phòng y tế rồi này.” Cậu vô thức sờ lên gáy mình, giải thích: “Sếp Samuel dẫn tôi đi, anh ấy có nói chuyện này rồi, thật xin lỗi, đúng là do tôi lỗ mãng quá.”
“Không không, không phải lỗ mãng, cũng may có cậu, đây là một bất ngờ tuyệt diệu.” Dave sao có thể hà khắc với ân nhân cứu mạng của mình được chứ, nếu Samuel đã nói hết cho Lộ Bạch rồi thì anh cũng không nói thêm nữa: “Sau này vào rừng thì nhớ báo cho tôi một tiếng là được rồi, tôi sẽ giúp cậu báo cho tổ giám sát.”
“Được.” Lộ Bạch thông báo luôn: “Tôi muốn vào rừng luôn trong ngày mai.”
Dave: “Cũng không cần phải thế……Cậu có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày mà?”
Bọn họ thật sự không có hà khắc với nhân viên như vậy, hơn nữa Lộ Bạch còn vừa mới lập công nữa.


Dù có yêu cầu nghỉ phép nửa tháng có lương thì anh cũng sẽ cắn răng phê duyệt thôi.
Nhưng Lộ Bạch quá thành thực, trong mắt chỉ có công việc.

Samuel cũng không thể khuyên được Lộ Bạch thì Dave đương nhiên cũng không thể.
Trước ánh mắt kiên định của Lộ Bạch, Dave thở dài: “Vậy cậu nhớ chú ý an toàn.”
“Đương nhiên.” Lộ Bạch tự tin mỉm cười.
Dave càng lúc càng cảm thấy gương mặt thanh tú có vẻ yếu ớt khi mới gặp lần đầu này trở nên thật dễ nhìn.

Về đến văn phòng, liếc túi giấybảo vệ môi trường trong tay mình, sĩ quan lạnh lùng ước chừng trọng lượng, rồi mới chậm rãi mở túi, lấy album ảnh ra.
Bìa ngoài màu gỗ vừa giản dị lại phóng khoáng, sờ vào rất dễ chịu, Samuel lật ra thì nhìn thấy trên trang lót là hàng chữ trái đất ngay ngắn, anh khẽ nhướn hàng chân mày sắc bén.
Trang thứ hai, một con sư tử đực đang nằm úp sấp trên mặt cỏ xanh, nhìn lên ống kính, người xem sẽ có cảm giác như đang được đối diện với một con sư tử thực thụ, tròng mắt bất giác co lại.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khác đó mà thôi, khi Samuel nhìn thấy trên đầu sư tử đực là một cái đuôi sam nhỏ, cài thêm vài đóa hoa màu vàng thì anh hơi sửng sốt.
Chasel như thế này đúng là rất hiếm thấy.
Ánh mắt của người chú dừng trên tấm hình này rất lâu, sau đó mới tiếp tục lật xem, có phong cảnh, cây cối, nhưng nhiều nhất vẫn là hình bóng của Chasel, khi đi tuần tra lãnh địa, khi nằm dài, khi ngủ, khi nhe răng nanh, lại còn có cả khi nằm ngửa trên mặt đất, để lộ cái bụng mà làm nũng.
Sư tử bự trong ống kính của Lộ Bạch toát ra dáng vẻ ta sống trong rừng thật thoải mái.
Samuel xem xong cả quyển album ảnh, sau đó nhẹ nhàng khép lại, gọi một binh sĩ vào: “Giúp ta chuyển thứ này đến chỗ bệ hạ.”
Binh sĩ: “Rõ, thưa chỉ huy!”
Samuel lại nói: “Chờ ngài ấy xem xong, anh mang về cho ta.”
Đây là quà Lộ Bạch tặnganh, anh chỉ muốn cho anh trai mượn xem và thưởng thức thôi, dù rằng anh cũng biết, Beavis sẽ đòi quyển album ảnh này.
Nhưng nó là của anh.

Sáng nay đã gặp cả hai vị lãnh đạo, đến chiều là thời gian tự do của Lộ Bạch, cậu thật sự không có ý định đi lang thang xung quanh.
Các quần thể kiến trúc và trung tâm thương mại không thể gợi lên sự hứng thú của cậu, ngược lại, vẫn là rừng rậm đáng xem hơn, k1ch thích hơn nhiều.
Ủa?
Lộ Bạch nghiêng đầu xoa cằm, lá gan mình phình to hơn rồi à? Bằng không thì tại sao lại có suy nghĩ to gan như vậy nhỉ.
Trên trái đất, chỉ có những đội xe chuyên nghiệp hoặc là tài xế có kinh nghiệm lâu năm mới dám đi xuyên rừng.
Thám hiểm rừng rậm là một sở thích đốt tiền, nếu khả năng kinh tế kém thì thật sự không có tư cách theo đuổi.
Nói đến khả năng kinh tế, Lộ Bạch lại nhớ đến giấc mơ cưới vợ, có nhà có xe của mình vẫn còn đang xếp hàng chờ thực hiện.
Lộ Bạch ngồi trên ban công của căn hộ, tự pha cho mình một ly trà trái cây, sau đó đăng nhập mạng nội bộ của Trạm cứu hộ, xem thử những nội dung cập nhật của các đồng nghiệp trong thời gian gần đây.
Cậu phát hiện đa số là cảnh trong rừng, thỉnh thoảng thì có một vài động vật ăn cỏ tụ tập thành bầy, vì loại này khá dễ chụp.

Phong cảnh đơn thuần thì có đẹp, nhưng cứ cảm thấy thiếu đi nhân vật chính.
Là một nhân viên trong Trạm, Lộ Bạch cũng có một blog riêng như tất cả những nhân viên khác, có thể đăng hình ảnh về công việc của mình trên đó.
Đương nhiên, sau khi đăng thì còn phải qua thẩm định mới được tính là đăng thành công.
Lộ Bạch là người rất tinh tế, nghe nói mãnh thú rất khó chụp, cậu cũng không muốn tỏ ra nóng nảy muốn nổi danh, bèn chọn một nhóm ảnh của hạc trắng mà cậu chụp được bên bờ đầm.
#Hội đảm nhận danh hiệu nhan sắc xinh đẹp bên bờ đầm nước mùa hè —— hạc trắng#
Đầu mùa hè thời tiết vừa ấm lên, một nhóm tinh linh dạo chơi, từ phương Bắc lạnh lẽo quay về phương Nam ấm áp để nghỉ chân, chúng chính là hạc.
Hạc có chân thon dài, ngón chân có màng và móng dài sắc bén, mỏ nhọn màu vàng chắc chắn, nhờ sự kết hợp này mà chúng có thể dễ dàng bắt được cá nhỏ ngon lành trong nước.
Từ xa nhìn về phía bầy hạc bên dòng nước, lông vũ của chúng trông như một bức tranh màu nước xinh đẹp.
Đôi cánh sải dài với lông vũ đen và xanh đen xen kẽ, lớp lông trắng như tuyết phủ dày trên bụng và lưng, đến gần chóp đuôi thì lại ngả sang màu hồng rực rỡ chói mắt.
Khi hạc khép cánh lại, màu hồng tuyệt đẹp kia lại rất khó bị phát hiện ra.
Chỉ khi nào chúng chậm rãi dạo bước bên đầm nước, thưởng thức hình bóng mình dưới mặt nước, chúng mới để lộ ra cái đẹp của bộ lông.
Lộ Bạch ghi thêm lời chú thích: “Chào các bạn, tôi là nhân viên mới vào làm việc, Lộ Bạch, đến từ trái đất, hôm nay là lần đầu tiên đăng tác phẩm của mình, chúc mọi người xem vui vẻ.”
Tác phẩm đầu tiên của Lộ Bạch tải lên chưa bao lâu thì đã nhanh chóng được thông qua, chính thức xuất hiện trên giao diện bài viết mới.
Mọi người đều biết loài chim bẩm sinh có tính cảnh giác, con người không thể chụp hình chúng ở khoảng cách gần được, vì thế rất khó thấy được hình ảnh đặc tả của các loài chim, chỉ có thể ngắm chúng qua những bức ảnh chụp phong cảnh từ xa.
Bầy hạc trong ống kính của Lộ Bạch có tư thế trang nhã, thong thả, thỉnh thoảng lại vỗ cánh, lúc thì cúi đầu rỉa lông, trăm ngàn tư thái, tự nhiên mà thoải mái.
Các công dân Sao Thần Vương lơ đãng bấm vào bài viết mới này, ánh nhìn lập tức bị những hình ảnh diễm lệ này thu hút.
“Woa, hình cận cảnh rõ nét quá chừng……”
Đây là cảm giác của vô số người khi nhìn vào lần đầu tiên, gần quá!
Dường như có thể nhìn rõ cả hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt bầy hạc trắng vậy.
“Đây là chụp bằng loại máy chụp hình nào vậy? Khoảng cách gần như vậy, độ phân giải cũng tốt, nhưng mà cứ có cảm giác nhiếp ảnh gia và máy chụp hình đều không chuyên nghiệp thế nhỉ?”
“Đúng là nghiệp dư, bộ ảnh này mà truyền ra ngoài đảm bảo sẽ chọc giận điên hết một đám mê nhiếp ảnh cho xem, có điều kiện địa lý tốt như thế mà chụp thành ra thế này.”
Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và dân mê nhiếp ảnh có kinh nghiệm sẽ chỉ mong tự mình ra trận thôi đó?
Tất nhiên bộ ảnh này sẽ không bị truyền ra ngoài, vì Trạm cứu hộ có hệ thống bảo mật rất hiện đại.
Công dân Sao Thần Vương thảo luận cái gì thì Lộ Bạch cũng không có cơ hội được biết, vì quyền hạn của nhân viên và du khách là khác biệt.

Du khách có thể thảo luận với nhau, còn nhân viên chỉ có thể thảo luận với nhân viên, nhưng hai bên chắc chắn không nhìn thấy phần bình luận của đối phương.
Mà thường thì các nhân viên sẽ không thảo luận gì cả.
Gửi bài viết xong lại không được nhìn thấy nhóm cư dân mạng nhiệt tình đánh nhau dưới bình luận, đúng là khá giống chơi game một người vậy.
Cũng may Lộ Bạch đăng bài không phải vì để đọc bình luận, cậu đăng bài là vì tiền thưởng, không, là vì muốn chia sẻ cái đẹp.

Thấy tác phẩm của mình đã thông qua thẩm định, Lộ Bạch lập tức nhìn chằm chằm vào phần số lượt đọc bên góc phải, thấy nó bắt đầu tăng điên cuồng.
Dẫn đầu rồi?
Thời điểm này không có nhân viên nào đăng bài viết cả, Lộ Bạch đoán là mình còn có thể tiếp tục dẫn đầu thêm một thời gian nữa.
Cậu mặt dày nghĩ, nếu lát nữa bị người ta đẩy xuống thì lại đăng thêm một bài nữa.
Lộ Bạch vừa tính toán thì máy liên lạc của cậu bắt đầu liên tục nhận được thông báo nhắc nhở:
‘Tinh ~ Tài khoản của ngài nhận được 100 đồng tiền vũ trụ.’
‘Tinh ~ Tài khoản của ngài nhận được 200 đồng tiền vũ trụ.’
‘Tinh ~ Tài khoản của ngài nhận được 200 đồng tiền vũ trụ.’
Trước kia khi còn đi học đại học, Lộ Bạch có một người bạn cùng ký túc xá mà trong nhà mở cửa hàng nhỏ, cha mẹ cậu bạn này dùng mã QR của cậu ấy để thu tiền, thế nên cậu ta còn đặc biệt mở tiếng thông báo lên cho cả phòng nghe, thỏa mãn sự tò mò của bọn họ xem cảm giác chỉ nằm cũng có thể thu tiền là thế nào.
Khi đó Lộ Bạch hâm mộ hết sức!
Quá hạnh phúc đó chứ?
So với món tiền nhỏ mà bạn học ngày xưa nhận được, Lộ Bạch nghe tiếng thông báo một trăm, hai trăm liên tục mà cảm thấy khóe miệng mình không làm sao khép lại được, toét lên tận mang tai rồi.
“Khụ……” Lộ Bạch lặng lẽ ngồi nghe hết cả buổi tối.
Còn đăng bài mới sao?
Nếu đăng thêm nữa, cậu se cảm thấy mình đang cướp tiền, ngại lắm đó!
Một đồng tiền vũ trụ bằng khoảng ba nhân dân tệ rồi, khoản tiền này mà mang về trái đất tiêu xài là quá sung sướng rồi.
Sáu giờ sáng, Lộ Bạch thức dậy chuẩn bị vật tư.

Bao gồm đồ dùng cần thiết hàng ngày, cùng với thịt để dành cho động vật, Lộ Bạch đều lấy tiền riêng ra mua, vì đã có tiền mua cậu đã dám mua thịt thượng hạng rồi.
Tuy rằng có thể mang hóa đơn thanh toán về đơn vị, nhưng cậu vẫn quyết định tự mua.
Ông chủ thấy cậu mới sáng sớm đã mua nhiều thịt như vậy, do dự hỏi: “Mua cho động vật à?”
Lộ Bạch cười, gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ vào rừng làm việc.”
Ông chủ cũng bật cười: “Nào, tôi giúp cậu mang ra.” Ông ấy nhiệt tình giúp chàng trai mang thịt ra xe.
“Cảm ơn chú!” Lộ Bạch cảm thấy khi mình đến Sao Thần Vương thì càng lúc càng có duyên với người khác, nên tâm trạng cũng vô cùng tươi đẹp.
Trước khi xuất phát, Lộ Bạch cửi cho Dave một tin nhắn: “Trưởng trạm, tôi xuất phát đây!”
Dave vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp!
Lộ Bạch nghĩ nghĩ rồi lại gửi thêm một tin nhắn cho sếp lớn, Thân vương Samuel: “Sếp Samuel, tôi xuất phát đây, điểm dừng chân đầu tiên sẽ là điểm cứu hộ đợt trước, tranh thủ kiểm tra tình hình con sư tử kia, hy vọng có thể gặp lại nó.”
Tuy Dave còn đang ngủ, nhưng Samuel thì đã thức dậy rồi, anh đã luyện tập buổi sáng từ khá lâu rồi.
“Được, chú ý an toàn, giữ liên lạc thường xuyên.” Samuel trả lời tin nhắn của Lộ Bạch, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng đi vào rừng, hơi nheo mắt.
Lộ Bạch quen đường quen nẻo lái xe vào rừng, nhìn khí chất đã rất giống tài xế già dặn kinh nghiệm rồi.
Sương sớm làm ướt thân xe màu xanh lục, gió sớm vẫn còn quyện hơi nước len qua cửa sổ, khiến không khí trong xe trở nên mát mẻ.

Thế nhưng nó cũng sẽ gây hao tổn cho thiết bị trong xe, Lộ Bạch lại hưởng thụ gió mát một lát rồi đóng cửa sổ lại, lái thẳng đến Trạm cứu hộ.
Lúc này Dave vừa mới vào làm, nhận được tin nhắn của Lộ Bạch, Dave lập tức thông báo cho giám sát viên, liên hệ với Lộ Bạch.
“Xin chào Lộ Bạch, tôi là giám sát viên Max, có thể giúp gì cho cậu không?”

Lộ Bạch xuống xe nhìn quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng sư tử đâu: “Chào anh, Max, xin hỏi anh có thể nhìn thấy vị trí của con sư tử kia không? Nó còn ở gần đây không?”
Max: “Đúng vậy, có thể thấy nó, nó đang ở hướng mười giờ của cậu, khoảng cách chừng 16km.”
Trạm cứu hộ này cách Trạm chính quá gần, sư tử thường sẽ không đến gần đây, khu vực giữa cánh rừng cách đó mười mấy kilomet mới là địa bàn hoạt động của sư tử.
“Được, cảm ơn anh, Max.” Lộ Bạch ngắt cuộc gọi rồi bắt đầu nhìn về hướng mười giờ của mình.
Trong văn phòng, Max đột nhiên mở to mắt, vì anh ta nhìn thấy……chấm đỏ đại diện cho Thái tử Chasel, đang tiếp cận Trạm cứu hộ.
Nhưng đây không phải điều khiến anh ta ngạc nhiên nhất, cái đáng kinh sợ là một điểm đỏ khác cách Trạm cứu hộ gần hơn.
“Lộ Bạch Lộ Bạch, hướng ba giờ đúng có một con báo đen đang tiến đến gần cậu, chỉ còn khoảng 4km nữa thôi! Cậu hãy lập tức chuẩn bị phòng ngự.”
“Cái gì?” Đã ngồi lên xe chuẩn bị đi tìm sư tử bự, Lộ Bạch hốt hoảng, báo đen?
Max mở to mắt nhìn hai điểm đỏ càng lúc càng gần Trạm cứu hộ mà tái mặt, anh ta lập tức run tay gọi cho Dave: “Trưởng trạm! Ngài Thái tử và Quân đoàn trưởng Adonis sắp gặp nhau!”
“Cái gì?” Dave cảm thấy da đầu tê dại, còn tưởng mình nghe lầm, nhưng mà khi anh ta vừa mở máy quan sát lên là biết ngay cấp dưới của mình không nói bừa, nhưng làm sao có thể chứ?! Hai con mãnh thú làm sao có thể gặp nhau?!
“Chuyện gì thế này?”
“Bọn họ…… hình như đều đang chạy về phía Lộ Bạch, đúng, điểm trung tâm chính là Lộ Bạch!” Max đáp.
“Nhất định không thể để hai bên gặp nhau.” Dave sợ toát mồ hôi, lập tức liên hệ với Lộ Bạch: “Lộ Bạch, bây giờ đang có hai con mãnh thú tiếp cận cậu, tuyệt đối không thể để chúng gặp nhau, biết không?”
Lộ Bạch cũng ngơ ngác: “Vậy tôi nên làm sao!”
Dave cũng không biết! Nhưng tình huống quá khẩn cấp, anh ta cũng không nghĩ được nhiều hơn: “Báo đen cách cậu gần hơn, cậu tìm cách gặp nó rồi dẫn nó đi vào sâu trong rừng hơn nữa, chúng tôi sẽ cho người đi ngăn cản sư tử, cứ vậy đi, nhanh lên!”
“Được!” Lộ Bạch lập tức đồng ý, nhấn chân ga lái xe về hướng ba giờ.
Dave đưa ra phương án giải quyết, sau đó mới dặn dò Lộ Bạch trong tâm trạng phức tạp, giọng nói khô khốc: “Cậu…… nhớ chú ý an toàn, lượng sức mà làm.”
Lần trước gặp phải sư tử bị thương có lẽ chỉ là may mắn thôi.
Lần này là một con báo đen mạnh khỏe lại hung hãn, nó không nhất định sẽ chịu nghe theo Lộ Bạch, Dave sao có thể không lo lắng chứ.
Lộ Bạch cũng biết Trưởng trạm đang nghĩ gì, cậu cười nói: “Trưởng trạm yên tâm, chờ tin tốt của tôi.”
Dave: “Ừ……”
“Dave, ta đi chặn đường Chasel, anh cho người đi chi viện Lộ Bạch.” Một giọng nói lạnh lùng nghiêm túc vang lên, kèm theo đó là âm thanh máy bay đang cất cánh.
“Rõ……” Dave lúc này mới yên tâm hơn một chút, Điện hạ Samuel đích thân ra trận thì quá tốt rồi!
Anh ta lập tức liên lạc với nhân viên cứu hộ người trái đất cách Lộ Bạch gần nhất, hy vọng họ đến chi viện cho cậu.

Các loài được nhắc đến trong truyện
Hạc trắng
Hạc trắng (danh pháp hai phần: Ciconia ciconia) là một loài chim lớn trong Chi Hạc thuộc họ Hạc.

Bộ lông của nó chủ yếu là màu trắng, phần đuôi cánh màu đen.
(tham khảo tại Wikipedia)

.


Bình Luận (0)
Comment