Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Người trái đất không hề biết về hình thú.
Khi người nhà của Adonis thấy Lộ Bạch cứ một tiếng lại một tiếng Trứng Đen mà gọi, họ quả thật là thấy không dễ chịu, hầy, sau cùng vẫn phải đưa Trứng Đen đi, à không, là Adonis.
Trong tình huống phải chọn một trong hai thì người bị đưa đi mà không cần lý do chắc chắn là Adonis.
Hiển nhiên là sống cùng nhân viên cứu hộ sẽ an toàn hơn, và lại còn có thể xem live stream nữa, người nhà sẽ càng yên tâm.
Mãi đến khi Lộ Bạch không do dự vung tay với sư tử, thể hiện rõ ràng là nhân viên cứu hộ thường ngày vẫn thiên vị báo đen hơn thì họ mới an tâm.
Người nhà của Adonis hài lòng thì người nhà của Thái tử Chasel lại bất mãn, người trái đất này quá là thiên vị rồi đó, tại sao lại đối xử với Thái tử của Đế quốc như thế chứ, sao không thể công bằng hơn chút chứ?
“Samuel, chị nghi là nhân viên của chú đánh đập Chasel, chú nên chú ý đến cuộc sống bình thường của họ một chút.” Flora quan tâm quá mức nên suy nghĩ hơi quá, thấy cảnh tượng kia thì đầu óc như bị gõ ong ong, lập tức lên mạng liên hệ với chú của con mình.
Bà có thể tưởng tượng Chasel bị đánh bao nhiêu lần mới hình thành phản xạ có điều kiện như thế.
“Em không phát hiện vấn đề, đánh đập mà chị nói nếu chỉ là một lực không đến 2kg thì cũng tương đương với gãi ngứa cho sư tử mà thôi.” Samuel nói.
Flora nghẹn lời: “……Nhưng mà, nhân viên cứu hộ của chú có dấu hiệu thiên vị rõ ràng, cậu ta đối xử với Adonis tốt hơn.”
Mà Chasel lẽ ra nên được đãi ngộ tốt hơn mới phải.
“Ý của chị là em nên thông báo người mà cậu ấy đang chăm sóc hiện tại là Thái tử của Đế quốc, để cậu ấy có hành vi chuẩn mực hơn?” Samuel đáp lời bằng giọng bình thản.
Flora suýt nữa thì bị em chồng chọc tức chết, dù sao thì bà vẫn luôn tin rằng Samuel cũng thương Chasel.
“Không cần quá lo lắng, cậu ấy rất yêu thương động vật, Chasel sống cùng cậu ấy sẽ cảm thấy vui vẻ.” Samuel biết Flora chỉ đang quá quan tâm nên mới tìm anh cằn nhằn mà thôi, thật ra Flora vẫn là một Vương hậu đủ tiêu chuẩn.
Hiếm khi ngài Thân vương kiên nhẫn nói chuyện, nhưng mắt anh lại quét sang chùm đuôi sam nhỏ của Chasel, cảm thấy mấy bông hoa bằng nhựa đủ màu kia cũng khá là đẹp.
Trên Sao Thần Vương chỉ có duy nhất một mình cậu ấy mới xem sư tử bự là một cô bé con, cậu dẫn theo hai chú mèo bự chậm rãi đi bộ về phía hạ du.
Khán giả không hề chê video của cậu khô khan, nửa ngày không nói câu nào, vì trên kênh live stream này có thể thấy được hai con mãnh thú một đen một vàng, họ được chứng kiến cuộc sống chân thực của mãnh thú trong môi trường hoang dã.
Lộ Bạch phát hiện một bầu trời mới, vừa nói vừa thở hổn hển: “Hạ dụ có một bờ cát rộng, nó như một cái vịnh nhỏ vậy, xem ra trưa nay tôi phải giải quyết bữa trưa ở đây rồi.”
Trong vịnh nước này hẳn phải có nhiều loại cá lắm, nước trông có vẻ rất trong, Lộ Bạch cầm máy thăm dò đo chất lượng nước trước: “Chất lượng nước tuyệt vời, cá nước ngọt hoang dã chắc ngon lắm đây.”
Cất chiếc máy thăm dò nhỏ bé đi, Lộ Bạch lại lấy một cái hộp sinh tồn dã ngoại ra khỏi túi, đây là cái tên cậu tự đặt, trong đó chứa không ít những dụng cụ nhỏ như bật lửa, lưỡi câu dây câu, một loại dụng cụ giữ ấm chống rét được ép thành khối nhỏ, khi cần dùng thì mở ra là được, nhưng không cần đến nó trong thời tiết này.
Lộ Bạch tìm một cành cây ở gần đó, quấn dây câu lên rồi cột chắc lưỡi câu vào, nhưng không có mồi câu, cậu gãi gãi mặt một lúc, quyết định không cần mồi, kẻ nào tự nguyện thì cắn câu.
Cắm cành cây bên bờ, ném lưỡi câu xuống nước, Lộ Bạch lại đi loanh quanh gần đó nhặt cành cây, báo đen vẫn đi theo cậu, còn sư tử bự thì canh chừng bên bờ, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt nước.
Xem phản ứng của nó thì chắc là biết trong nước có nhiều cá!
Nhưng mãnh thú không ăn cá, tuy chúng là động vật họ mèo, nhưng cũng chỉ có một vài loài nhất định là thích ăn cá, ví dụ như mèo cá.
Lộ Bạch kéo cá lên bờ, con cá nặng khoảng 1kg quẫy đuôi trên bờ cát, hai chú mèo bự nhìn cá mà không biết làm sao.
Báo đen ghé lại ngửi một cái rồi nhanh chóng ngoảnh đầu đi, rõ ràng là không chịu được cái mùi này, nó li3m mép bỏ đi.

Sư tử bự vươn móng vuốt ra gảy gảy, phát hiện đó không phải thứ mình ăn được thì ỉu xìu từ bỏ việc thăm dò, đi đến dưới bóng râm hóng mát.

Một đứa là động vật hoạt động về đêm, đưa kia lại là sư tử đực hễ có vợ là dựa vào vợ để kiếm cơm, xem ra không định đi săn vào lúc này.
Lộ Bạch cũng không bắt buộc chúng, cũng tại được chiều thôi, thân là một con mãnh thú trẻ tuổi sức lực tràn trề mà ngày nào cũng chờ cơm đến há miệng, vinh quang lắm sao? Tự hào lắm à?
Nhân viên cứu hộ vô tình bắt đầu giết cá nướng cá, chỉ lo cho chính mình, mặc kệ hàng xóm ra sao.
Mọi người đều biết trên người mèo bự toàn là cơ bắp, không có mỡ dự trữ, chúng không thể bị đói, vì một khi đói bụng thì cũng mất đi khả năng cạnh tranh.
Lộ Bạch sau cùng vẫn không nỡ lòng nào, cậu cắm cá lên rời đi qua vỗ mông sư tử đực: “Đừng ngủ, đi săn mồi đi.”
Bị quấy rầy, sư tử bự giả vờ hung hăng dọa nạt Lộ Bạch, nhưng cái đầu lại dính sát vào cậu: “Grừ……”
“Grừ cái đầu mày.” Lộ Bạch vừa cười vừa mắng, xoa xoa tay nó mà nói: “Mày không đói hả?” Xoa bụng một cái, đói đến xẹp bụng cả rồi: “Vào rừng rồi là tao không bao ăn đâu nha, biết chưa?”
Đường đường là Vua muôn thú, có đủ tay đủ chân mà còn ỷ lại nhân viên cứu hộ cho thịt ăn, xấu hổ không hả? Mất mặt không hả?
“Grứ……”
“Tao mặc kệ thật đó, cá nướng chín rồi, mặc kệ hai đứa có đi không, dù sao cũng đâu phải tao đói.”
Lộ Bạch quay lại bên bờ cát, cẩn thận nhìn đống lửa rồi thuận miệng nói với khán giả: “Khụ, mọi người nếu có đốt lửa bên ngoài thì cũng nhớ phải chú ý hoàn cảnh xung quanh, cẩn thận gây cháy rừng.”
Tiếp theo, cậu chàng trái đất giới thiệu cho họ một vài kiến thức sinh tồn chốn hoang dã.

Thật ra cũng chỉ là sơ lược thôi, cũng là thứ họ biết cả, có thể còn là thường thức.
Nói rồi, Lộ Bạch quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện ra hai con mèo bự vừa nằm sau lưng mình đã lặng lẽ bỏ đi từ lúc nào.
“Tụi nó đi săn mồi rồi.” Lộ Bạch cười cười: “Tôi biết mọi người đều muốn xem quá trình tụi nó đi săn.”
Bình luận: Đó là đương nhiên!!!
“Nhưng mà tôi không theo kịp, chỉ dựa vào hai chân là chắc chắn không đuổi theo kịp rồi, có đi theo tụi nó cũng sẽ trở thành gánh nặng thôi.” Lộ Bạch vẫn rất biết người biết ta: “Cho nên tôi không đi theo đâu.”
Lộ Bạch thong thả nướng xong cá, rắc thêm chút muối lên trên: “Rất là thơm, để tôi thử xem chất thịt thế nào.”
Live stream mãnh thú bỗng nhiên chuyển thành Mukbang, cực kỳ không phù hợp với tiêu đề, nhưng khán giả vẫn tiếp tục xem say sưa, chỉ mong có thể bỏ tiền ra để nếm thử một miếng cá do nhân viên cứu hộ nướng.
Nói thật lòng thì cuộc sống như thế quả thật khiến người ta mơ ước.

Không ít du khách để lại bình luận bày tỏ tình cảm chân thực của mình, họ muốn vứt bỏ cuộc sống thành phố và công việc, cùng nhân viên cứu hộ đi thám hiểm rừng rậm.
Nhưng họ không có điều kiện, chỉ đành nhìn qua màn hình mà thôi.
“Thật hâm mộ cuộc sống của cậu ấy……”
“Live stream này càng xem càng sướng mà! Cao thủ sinh tồn dã ngoại, mãnh thú đều yêu ta.” Xin đừng mang tính hòa nhập như thế chứ!
“Đói thì câu cá dưới sông, tự nhóm lửa nướng, đây hoàn toàn là cuộc sống nguyên thủy mà, nhưng mong là tối nay cậu ấy tiếp tục live stream cắm trại ngoài trời.”

Lộ Bạch xé một miếng thịt cá trắng như tuyết xuống, ăn vào miệng lập tức tan ngay, mùi thơm của muối biển và cá bùng nổ trên từng gai vị giác, cậu li3m li3m miệng, tỏ ra thật sự bất ngờ: “Rất ngon luôn, chất thịt vừa mềm mịn vừa tươi ngọt, có thể là do chất lượng nước tốt làm cho mùi vị đặc biệt như thế.”

Bình luận: Nói rõ ràng như thế có ích gì, bọn tôi cũng đâu được ăn ——
Lộ Bạch ăn xong bữa trưa của mình thì thu dọn sạch sẽ, sau đó vừa đi loanh quanh thu thập tin tức vừa chờ mèo bự trở về.
Chẳng bao lâu sau, Lộ Bạch đang khom người kiểm tra chất đất đã nghe thấy tiếng động, cậu tưởng là mèo bự về rồi thế là vừa cười vừa ngẩng đầu lên, tiếp đến ngay khoảnh khắc quay đầu lại, không chỉ cậu mà ngay cả khán giả của kênh live stream đều phải giật mình.
Đằng kia là một con sư tử lạ mặt, giới tính đực, trên mặt nó có vết sẹo rất rõ ràng, Lộ Bạch vừa nhìn đã biết ngay đây là một con sư tử đã già, mắt nó không còn sáng rõ như khi còn trẻ, thậm chí có hơi mờ đục rồi.
“……” Lộ Bạch hơi sợ một chút, nhưng nó có vẻ không định tấn công cậu, chỉ đi đến bên dòng nước.
Có lẽ do mùi tanh ở đây đã thu hút nó, sư tử già này vừa nhìn đã biết là không tìm được con mồi, nói không chừng một lúc nào đó sẽ biến mất trong khu rừng này……
Lộ Bạch đã gặp được sư tử bự Trường Thọ oai phong, đến bây giờ gặp con sư tử già yếu này thì liền cảm thấy khó chịu.
Nhưng việc cấp bách nhất hiện giờ là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, bằng không lát nữa Trường Thọ và Trứng Đen trở về thì rất khó xử lý.
Lộ Bạch chuẩn bị đi, nhưng hiển nhiên là đã không kịp, báo đen từ đằng xa đi đến đã phát hiện ra kẻ xâm nhập, nó nhả con mồi đang ngậm trong miệng xuống rồi nhanh chóng vọt đến.
“Trứng Đen!!” Lộ Bạch cũng không lo được việc mình hành động bất ngờ sẽ thu hút sự chú ý của sư tử già, cậu chạy về phía báo đen……
Hành động này khiến người xem live stream đều phải run sợ thay cậu.
Dù sao thì đó cũng là một con sư tử lạ!
“GRÀO ——” Gần như ngay vào lúc Lộ Bạch ôm được báo đen, hai con mãnh thú đã bắt đầu gầm lên với nhau, tiến vào trạng thái đề phòng.
“Không không, nó không đe dọa, nó đã rất già rồi.” Lộ Bạch vội vàng an ủi báo đen, thử tìm cách dẫn nó đi: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây.”
Không đến lúc bất đắc dĩ thì báo đen sẽ không tùy tiện gây xung đột với cá thể khác, nhưng lần này hiển nhiên là nó đang rất kích động, vì nơi này là hang ổ của nó, kẻ xâm nhập còn có khả năng gây nguy hại cho người thân không có năng lực tự vệ mà nó để lại trong hang ở của mình.
Đây chính là nguyên nhân khiến báo đen phẫn nộ.
Lộ Bạch mất một lúc mới giúp báo đen bình tĩnh lại rồi đồng ý đi theo mình.
“Chúng ta đi tìm Trường Thọ.” Lộ Bạch không quay đầu lại mà dẫn báo đen đi.
Thật lâu sau đó, con sư tử già kia mới đi đến nơi báo đen bỏ lại con mồi, nằm phục xuống bắt đầu ăn ngấu nghiến, xem ra đúng là đã rất lâu nó không được ăn no rồi.
Sư tử đực sau khi già đi sẽ bị những con trẻ hơn cướp lấy vị trí đầu đàn, đây là kết cục của chúng nó, cũng chính là số mệnh của tất cả những con sư tử đực hoang dã.
Trường Thọ năm nay mới ba tuổi, mỗi lần ra ngoài đi săn đều bị báo đen chiếm mất ưu thế, nhưng bản thân nó không biết.
Sư tử trẻ tuổi miệng ngậm con mồi tìm thấy Lộ Bạch, một nhà ba miệng ăn tìm một nơi có bóng râm để hưởng thụ thức ăn ngon.
Một con mồi khoảng trên dưới 50kg là đủ cho hai đứa mèo bự ăn rồi, không lãng phí chút nào.
Lộ Bạch làm như mọi lần, cầm dao lên giúp sư tử bự và báo đen lóc thịt, chủ yếu là vì cậu sợ chúng nó vô tình làm rách ruột khi đang moi bụng con mồi, thật sự không thích đi cùng hai con mèo bự hôi rình đâu.
Con mồi lần này là công lao của Trường Thọ, Lộ Bạch để phần quả tim cho nó, báo đen thì ăn nhiều thịt nạc hơn vậy.

Lộ Bạch đã quá quen thuộc với hình ảnh hai cái miệng đầy máu của mãnh thú cắn xé thịt sống, thậm chí cậu còn không cau mày, nhưng rất nhiều khán giả live stream chưa từng thấy cảnh này bao giờ.
Quá dã man, quá trực diện, hệ sinh thái tự nhiên của chuỗi thức ăn trong rừng được bày ra trước mắt họ một cách chân thực nhất.

Có người không chịu được, nhưng có người rất thấu hiểu, bằng không thì sao đây?
Thế nhưng họ cũng rất tán đồng hành động nhường lại con mồi mà báo đen săn về cho sư tử già của Lộ Bạch.
Tuy rằng hệ sinh thái tự nhiên cần phải được tôn trọng, nhưng gặp tình huống như thế thì có ai không thương cảm đâu?
Hành động của Lộ Bạch rất tốt.
Nhưng tất nhiên là trên kênh live stream cũng có antifans nói Lộ Bạch giết cá, và rồi các bình luận này nhanh chóng bị người khác phản bác ngược lại: Chẳng lẽ anh ăn chay à? Thực vật không có sinh mệnh à?
Chỉ có thể nói là cách sống riêng thôi.
Cũng may là Lộ Bạch không nhìn thấy bình luận, cậu tỏ ra không hài lòng khi thấy tốc độ ăn của hai đứa mèo bự đã chậm lại mà thịt thì còn rất nhiều.
Mèo bự đúng là khó hầu hạ, thích ăn nhiều bữa với lượng thức ăn ít, lại không chịu ăn thịt để lâu nữa chứ.
“Còn nhiều thịt vậy mà không ăn nữa hả?” Lộ Bạch giật mình, chẳng lẽ trời nóng quá nên chán ăn? Cậu cắt một miếng thịt đưa đến bên miệng báo đen.
Báo đen li3m mép, mặc kệ miếng thịt mà tỏ ra thích thú với tay của Lộ Bạch hơn, nó chạm nhẹ bằng mũi rồi cẩn thận li3m.
“Ăn thêm miếng nữa đi.” Thịt đã cắt ra rồi, Lộ Bạch muốn nó ăn, thế là cầm thịt đi trêu chọc mèo đen bự: “Nào nào nào, ăn đi.”
“Grừ……” Toàn bộ người xem live stream đều thấy báo đen đột nhiên bổ nhào lên nhân viên cứu hộ, mà mục tiêu thì không phải là miếng thịt trên tay cậu.
“Ui……” Một con mèo bự đè lên ngực làm Lộ Bạch hít thở không thông, chóng mặt hoa mắt.
Sao cậu lại quên chứ nhỉ!
Báo đen cũng biết giận!
Còn giận dữ dội nữa.
“Thôi, không bắt mày ăn thịt nữa, mau xuống……” Lộ Bạch lắp bắp xin tha, muốn giành lại không khí trong lành cho mình, nhưng báo đen thật đáng ghét, còn cúi đầu cắn cổ áo đồng phục của cậu.
“Nè!!” Cứ thế nữa là bị lột trần rồi còn gì! “Ê nè, Trường Thọ, cứu tao!”
Sư tử bự còn đang gặm thịt quay đầu sang nhìn Lộ Bạch và báo đen, lập tức há miệng thật rộng, miếng thịt rơi bộp xuống.
“GRÀO ——” Một con sư tử đực với thân hình khổng lồ bay đến, gia nhập hành động đè bẹp nhân viên cứu hộ.
“Á ——” Lộ Bạch thấy mình muốn chết luôn rồi, hai con đáng chết này!
Vốn đang đùa giỡn vui vẻ, nhưng chắc là răng nanh va vào nhau, chỉ một giây sau hai con mèo bự đã lật người nhảy xuống gầm gừ lẫn nhau, ra vẻ lập tức nhào vào cắn xé.
Khí thế chiến đấu đã sẵn sàng, tiếng gầm gừ vang vang.
Lộ Bạch ngồi dậy cào cào mái tóc rối tung của mình, kéo lại cổ áo, giận dỗi nhìn hai con mèo bự một cái: “Đừng có ăn vạ thế chứ?” Cậu là người bị hại còn không nói gì, hai đứa này suýt nữa đè bẹp cậu, làm gì có tư cách tức giận?
Nói xong, Lộ Bạch lại thấy bụng mình hơi khó chịu, dù sao thì cũng cả buổi sáng không đi vệ sinh rồi, cũng đến lúc phải kết thúc live stream để làm việc riêng tư rồi đây.
Mà ngắm mèo bự lâu như thế chắc cũng đủ rồi, Lộ Bạch ngồi trên đất, vừa xoa mặt vừa nói: “Vậy, live stream hôm nay đến đây thôi nhé.”
Bình luận: !!!!
Đang xem sư tử và báo đen đối đầu nhau hào hứng mà đột nhiên kêu kết thúc, ai mà chịu nổi chứ? Đang lúc hứng thú, không ai chịu kết thúc live stream.

Lúc này tặng thưởng có tác dụng không!
Tất nhiên là không rồi, nhân viên cứu hộ muốn đi vẹ sinh mà, ông trời cũng không cản được, Lộ Bạch khẽ ho một tiếng, nói: “Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình ủng hộ, hẹn gặp lại lần sau.”
Bình luận: Live stream lần sau là khi nào? Cho một thời gian nhất định đi chứ!
Lộ Bạch không thấy được hàng ngàn hàng vạn bình luận kia, cậu chào hỏi xong thì cười cười, rồi tắt live stream.

Lần đầu live stream có vẻ thuận lợi hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều, nghĩ lại biểu hiện của mình, Lộ Bạch tự cho 99 điểm, trừ 1 là vì sợ mình kiêu ngạo.
“……” Lộ Bạch vừa ngâm nga một bản nhạc thịnh hành trên trái đất, vừa lồm cồm bò dậy tìm một cái cây mọc không thẳng, chạy đến dưới gốc cây giải quyết vấn đề.

Nửa chừng nhìn xuống, bên trái sư tử bên phải báo đen làm cậu giật thót mình.
“Làm gì vậy?” Lộ Bạch ngượng muốn chết, vội vàng giải quyết xong xuôi rồi kéo quần lên, đá cho mỗi đứa một cái.
Trước kia Lộ Bạch rất ít khi giải quyết bên ngoài, vì vậy báo đen và sư tử đều không có cơ hội thấy cậu xuỵt xuỵt, chỉ có cậu đi nhìn cả hai xuỵt xuỵt mà thôi.
Việc giải quyết vấn đề sinh lý của động vật ở môi trường hoang dã là một vấn đề lớn, trong đó bao quát rất nhiều thứ, mà một trong số đó là chiếm lĩnh địa bàn, hù dọa kẻ ngoại lai.
Lộ Bạch xuỵt xuỵt ở đây, trong mắt mãnh thú thì có nghĩa là cậu thích nơi này, muốn chiếm làm của riêng.

Nhưng nơi này là địa bản của báo đen! Hành động của Lộ Bạch chính là một kiểu khiêu khích.
Báo đen tiến lên ngửi ngửi bụi cỏ bị Lộ Bạch làm ướt, đồng tử biến đổi không ngừng.
Hành động này cuối cùng cũng khiến Lộ Bạch ý thức được việc làm của mình là không thỏa đáng, cậu đã sơ ý, nhưng chắc là báo đen sẽ không nhỏ mọn vậy đâu nhỉ?
Ngửi một lát rồi, báo đen đột nhiên nghiêng người nhấc chân sau lên, nhắm ngay vị trí Lộ Bạch vừa xuỵt xuỵt mà tưới.
Lộ Bạch: “……”
Lộ Bạch sửng sốt, mãnh thú che phủ đi mùi nước tiểu của cậu, nói bằng ngôn ngữ của nhân loại tức là nó tặng cậu một ngón giữa.

Lời tác giả: ……
Báo đen: 凸!
Lộ Bạch: Á á á! Sai lầm rồi!

Các loài được nhắc đến trong truyện
Mèo cá: 
Mèo cá (Prionailurus viverrinus) (tiếng Anh: Fishing Cat) là một loài mèo hoang cỡ vừa thuộc chi Prionailurus trong họ Mèo.
(Tham khảo tại Wikipedia)
.


Bình Luận (0)
Comment