Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chỉ sau một thoáng, khu bình luận của kênh live stream lập tức sôi trào.
Bình luận: !!!!
Bọn họ không có khả năng thấy được báo đen trong trạng thái đi săn, nhưng báo đen ngậm con mồi trong miệng trở về, mỗi bước chân đều rất oai phong, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, máu bị kéo lê thành vệt dài trên mặt đất, hình ảnh này lại không phải là hiệu ứng phim điện ảnh, không phải được vẽ ra bởi khoa học kỹ thuật, nó là một con mãnh thú và thế giới tự nhiên rất chân thật…
Khán giả bình thường vẫn thích gửi bình luận và ném tiền thưởng để bày tỏ tâm trạng kích động của mình khi đối diện với hình ảnh này, chỉ có thể nín thở sững sờ nhìn, không còn phản ứng nào khác.
Thử hỏi xem cách màn hình đã có hiệu quả chấn động như vậy thì nhân viên cứu hộ trẻ tuổi đang trực tiếp đối diện với mãnh thú sẽ có tâm trạng thế nào?
Sẽ bỗng nhiên cảm thấy lo sợ sao?
Tất cả khán giả đều vô thức nhìn sang Lộ Bạch.
Nhân viên cứu hộ trẻ tuổi tay cầm ly sữa hơi nhíu mày, lầm bầm: “Lại phải làm việc rồi.” Cậu còn chưa ăn no đâu, theo dự kiến là phải ăn một miếng sandwich kẹp thịt nữa.
Nhưng nếu giúp báo đen xử lý con mồi thì cậu chắc chắn không nuốt trôi thịt nữa rồi.
Lộ Bạch do dự giữa việc tiếp tục ăn và giúp báo đen xử lý con mồi trong chốc lát…… Sau cùng vẫn thò bàn tay tội ác vào tủ giữ tươi chứa thức ăn.
“Khụ, mày tự ăn trước đi mà, đừng có làm dơ quá là được, chỗ còn lại lát nữa tao sẽ giúp mày xử lý rồi cất đi……” Lộ Bạch vừa nói vừa cắn một miếng sandwich kẹp thịt bò và trứng chiên.

Món này cậu mua từ ngày hôm qua, hương vị vừa tươi vừa ngon, nên tranh thủ ăn cho sớm.
Gần đây đã bị chiều hư, báo đen nhả con mồi xuống đất rồi vừa li3m mép vừa nhìn chằm chằm vào Lộ Bạch đang lo ăn uống.
“……” Lộ Bạch ăn mà hai má phồng lên, trước ánh mắt thúc giục của nhóc lông xù kia, cậu làm như không thấy, còn quay người đi tận hưởng bữa sáng một cách sung sướng.
Cậu nhìn mặt báo đen cũng chán rồi, nhưng mà khán giả trong kênh live stream thấy sao cũng không đủ!
Bình luận: Cậu nhìn nó đi chứ!! Núi có gì hay mà xem! Cây có gì đẹp mà ngắm! nhìn báo đi! Chúng tôi muốn nhìn báo thôi…
Lộ Bạch ăn chẳng được mấy miếng thì sư tử bự cũng tha con mồi trở về, không ngờ là giống hệt của báo đen, mà cũng phải, động vật ăn cỏ ở nơi này đều đi thành đàn còn gì.
Con mồi đã chết hẳn rồi, Lộ Bạch ăn xong bữa sáng thì xắn tay áo, cầm lấy dao lóc xương sắc bén cùng hai cái chậu thép không gỉ, chắc vậy, cậu thấy chất liệu rất giống thép không gỉ trong nước, dùng làm chậu cơm cho mãnh thú là vừa hay, còn bền nữa.
Lộ Bạch vốn là một em trai thanh tú, lấy ra một chiếc ghế đẩu, thoắt một cái đã biến thân thành tên đồ tể không có lòng nhân đạo, vung dao chặt xương, lột da, cắt thịt, khán giả trong kênh live stream thì càng xem càng hào hứng.
“Grừ……” Sư tử không còn kiên nhẫn, cứ đi vòng quanh Lộ Bạch.
“Ăn đi ăn đi.” Lộ Bạch bốc một miếng thịt lên nhét vào miệng cho nó đừng kêu nữa, nghe mà thấy phiền.
Báo đen thì vô cùng yên tĩnh, tao nhã ngồi một bên chờ thịt trong chậu của mình chất thành ngọn núi nhỏ rồi mới bắt đầu ăn.

Thịt trong chậu của báo đen thì sư tử bự sẽ không ăn, thậm chí còn không thèm nhìn đến, chắc là sợ chính mình không nhịn được.
Con mồi mà sư tử săn được hôm nay hơi nhỏ, Lộ Bạch chia con của báo đen ra cho chúng nó ăn, phần còn lại thì lấy thịt ra giữ tươi, để dành làm đồ ăn vặt trên đường cho mèo bự.
Xử lý xong hai con mồi, Lộ Bạch cảm thấy cả người mình đều có mùi máu, thế nên cậu mang cả dao lẫn chậu ra bờ suối, rửa tay rồi rửa chậu.
Nước suối trong rừng có lẫn khoáng chất, thật ra không thích hợp để rửa đồ cho lắm, vì vậy cần mang theo một thứ thần kỳ gọi là ‘nước rửa chén’, ngắt một nắm cỏ trên bờ suối cuộn lại rồi chà chà là xong.
Làm xong tất cả mọi việc mất khoảng hai giờ, nếu không xuất phát thì mặt trời sẽ lên đến đỉnh mất, đến lúc đó lại chỉ có thể tìm chỗ mà ngủ.

Làm vậy thì biết đến ngày tháng năm nào mới có thể đi hết cả Khu bảo tồn.
Lộ Bạch xếp đồ xong thì đi vòng quanh xe địa hình kiểm tra lần nữa, lúc này mới nhớ ra thứ rơi xuống nóc xe vào tối qua, cậu nghĩ nát óc cũng không biết đó là cái gì.

Nhưng mà khi Lộ Bạch ngồi xuống kiểm tra bánh xe thì ngửi thấy mùi đặc trưng thoang thoảng.
“……”

Cậu vừa ngồi sụp xuống, Trường Thọ bèn lập tức chạy sang, nói sao thì cũng là động vật họ mèo với khứu giác cực kỳ nhạy bén, mèo bự ghé lại ngửi ngửi bánh xe, sau đó hất đầu bỏ đi.
Lộ Bạch nghĩ đi nghĩ lại, sau đó vỗ trán, cuối cùng cũng nhớ ra mùi này rồi, không phải là sầu riêng đó sao?! Chẳng lẽ thứ rơi xuống nóc xe gây tiếng động hôm qua là một quả sầu riêng?
Chính xác, thứ ngày hôm qua rơi xuống nóc xe cậu chính là một quả sầu riêng, thế nhưng nó không quá lớn, chỉ khoảng hai nắm tay của người trưởng thành thôi, sầu riêng dại trong rừng cũng là sản vật nguyên thủy, tuy nhỏ nhưng cực kỳ ngon, thịt quả màu vàng óng.
Lộ Bạch không thích cũng không ghét sầu riêng, nhưng đáng thương cho Trường Thọ vừa ngửi một cái xong thì choáng váng, bây giờ trốn rất xa khỏi xe địa hình, trông khá buồn cười.
Khán giả thì không hiểu rõ tình hình, chỉ thấy đột nhiên nhân viên cứu hộ cười run cả vai lên, lúm đồng tiền trên mặt ẩn hiện trông hết sức đáng yêu! Người Sao Thần Vương rất hiếm có lúm đồng tiền, kiểu nam giới mà gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, không có râu ria xồm xoàm như Lộ Bạch thì lại càng hiếm.
Lộ Bạch tất nhiên cũng có râu, nhưng rất thưa và mảnh, chỉ cần cạo sạch là không còn nhìn thấy được nữa, dù có dùng tay sờ cũng chỉ thấy mềm mịn mà thôi.

Thời còn học đại học, cũng vì việc này mà Lộ Bạch bị bạn cùng phòng trêu là xinh đẹp tuyệt trần.
Nói vậy thì cũng không hẳn là sai, mọi người đều biết người có đầu nhỏ, gương mặt nhò thì dễ ăn ảnh hơn, dù chụp kiểu gì cũng khó mà xấu được, Lộ Bạch thuộc dạng khung xương nhỏ nhắn, không có quá nhiều góc cạnh, nói thẳng ra là giống thiếu niên mãi không lớn, nét mặt luôn nhẹ nhàng ôn hòa như không khí trong rừng rậm này vậy, vả lại cậu còn tốt tính.
Cậu cười một cái là khiến cho tập thể khán giả từ già đến trẻ, từ gái đến trai của kênh live stream nhìn ngây người, chẳng qua là đã quen nhìn thấy loại hình cao to vạm vỡ, bỗng nhiên xuất hiện một thư sinh dịu dàng, đúng là mới lạ!
Lộ Bạch cười một hồi lâu, cuối cùng mới nhớ đến kênh live stream, nghĩ lại thấy trời không còn sớm nữa, chắc khán giả cũng đã rời giường cả rồi nhỉ?
Cậu thử gọi ra màn hình ảo mà mình đã ẩn đi lúc trước, kiểm tra xem có bao nhiêu người xem, để rồi lập tức kinh ngạc bởi con số lên đến hàng ngàn, suýt nữa thì đã thốt ra một câu nói tục không mấy hay ho rồi.
Lộ Bạch sửng sốt, sao lại đông như thế, bây giờ mới là 9 giờ sáng thôi mà?
Ừ thì cũng không biết là dân chúng trên hành tinh này tính giờ giấc ngày tháng ra sao, cho nên hôm nay có phải là ngày nghỉ không thì thanh niên người trái đất không biết rồi.
Nếu đã có nhiều khán giả như vậy thì cũng nên bắt đầu làm việc thôi.
Lộ Bạch chỉnh lại tóc mình, đứng dựa vào xe mà vẫy cả hai tay, cừa cười vừa nói: “Chào buổi sáng các khán giả của kênh live stream.” Mới sáng sớm mà đã đông người xem như thế làm cậu giật cả mình, thật là bất ngờ: “Xem ra mọi người đều rất thích xem live stream của tôi, cảm ơn nhé, sau này tôi sẽ cố gắng live stream thật nhiều để chia sẻ với mọi người.”
Vừa rồi nhân viên cứu hộ vẫn mặc kệ khán giả theo dõi live stream, vì vậy họ cũng chỉ có thể gửi bình luận tám chuyện với nhau để bày tỏ tình cảm của mình.

Bây giờ rốt cuộc cậu cũng chịu nói chuyện với họ rồi, trông chàng trai này tràn đầy sinh lực, gương mặt tươi cười kia lập tức giành được thiện cảm của mọi người.
Bình luận: !!!! Chào cậu!!
Màn hình lập tức bị những lời chào hỏi như vậy chiếm cứ.
Trước khi nhận công việc này, Lộ Bạch chưa bao giờ nghĩ đến chỉ cần một lời chào của mình cũng có thể tạo thành hiệu quả như vậy.
Người gửi bình luận cho Lộ Bạch không thiếu những người đàn ông mạnh mẽ cực kỳ kén chọn với tiết mục sinh tồn dã ngoại kiểu này, chỉ  nhờ vào cảnh Lộ Bạch bình tĩnh lạnh lùng xẻ thịt đút mãnh thú ăn cũng đủ để họ cam tâm tình nguyện trở thành Screaming Chicken của cậu.
Đương nhiên, Lộ Bạch cũng biết những khán giả này thật ra chỉ xem vì mãnh thú mà thôi, thế nên không cần nói nhiều, Lộ Bạch rất chiều lòng người, bước đến cạnh báo đen, xắn tay áo lên xoa vuốt cả người báo đen một lượt, sau đó đến lượt Trường Thọ bị mùi sầu riêng hun choáng váng cũng bị túm lại chà đạp một hồi.

Tuy rằng trên người chúng nó không có mỡ dự trữ, nhưng cơ bắp rất săn chắc, sờ rất đã tay.
Động tác thành thục của nhân viên cứu hộ cùng với hai chú mèo bự ngoan ngoãn nằm yên cho nựng khiến khán giả không kìm được kêu gào đã mắt!
“Cậu ấy có phép thuật sao? Tại sao vậy!”
“Sư tử và báo đen chắc chắn rất yêu quý nhân viên cứu hộ.”
“Quá lợi hại luôn…”
“Đồng hành cùng mãnh thú trong rừng, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ luôn!”
“@Erikson dẫn cậu du hành khắp khu rừng, ai khiêu chiến không?”
“Erikson cái gì, anh bạn bên trên xin hãy tha cho, rõ ràng không cùng một đẳng cấp mà!”
Không xuất phát thì sẽ trễ mất, Lộ Bạch dừng lại hành vi chọc mèo của mình, nói: “Được rồi, lát nữa chúng tôi phải khởi hành đi về phía bồn địa, càng đi vào trong thì môi trường xung quanh sẽ càng ẩm ướt, điều này cũng là một sự khiêu chiến đối với chúng tôi.”
Vùng đồng cỏ khô ráo ngoại trừ vấn đề thức ăn và nước uống đang thiếu dần đi thì không có khuyết điểm nào khác.


Đến bồn địa thì lại phải đối diện với nhiều nguy hiểm hơn, ví dụ như Lộ Bạch khu vực rừng rậm đang có mặt hiện tại còn cách bồn địa khá xa, nhưng số lượng những tay săn mồi trong rừng rậm đã tăng lên rất nhiều rồi.

Một vấn đề khác nữa là các loài có độc, cả động vật và thực vật có độc đều tăng lên, chúng xuất hiện ở những nơi không ai ngờ đến, chỉ cần một chút bất cẩn là có thể trúng độc.
Lộ Bạch đã mua loại bình xịt chống độc, từ khi vào rừng cậu vẫn luôn dùng.
Trong khu vực này rất có thể xuất hiện loài trăn rừng với thân hình to bằng miệng chén hoặc động vật ăn tạp hoạt động về đêm với màu sắc trên thân rất dễ lẫn vào cành cây và đất đá, động vật bình thường không thể đề phòng, động vật ăn cỏ như linh dương rất dễ rơi vào miệng chúng.
Cũng may là loài trăn thường sẽ tiết ra mùi đặc biệt, dẫn đến chúng không thể che giấu vết tích của mình trước mặt lũ mèo bự, nếu mèo bự phát hiện ra chúng thì sẽ tự động đi vòng qua.

Ngơ ngác như sư tử cũng sẽ không nghĩ quẩn đến mức đi chọc vào trăn.
Trên xe, Lộ Bạch thắt chặt dây an toàn, mở một bản nhạc thích hợp để lái xe, tự thưởng cho mình một que kẹo mút, vui vẻ lên đường.
Khi trên xe chỉ có một mình, Lộ Bạch rất thoải mái dùng một tay nắm tay lái, xem như hưởng thụ đoạn đường lắc lư gập ghềnh này.

Mặt trời quá chói mắt, cậu đeo thêm một cặp kính mát, như vậy gần như đã che khuất cả nửa gương mặt.
“Trường Thọ, đi thôi!” Nhìn qua kính chiếu hậu, Lộ Bạch thấy sư tử bự còn đang la cà, bèn nhấn còi xe thúc giục nó.
Mà hình ảnh trước mặt khán giả cũng lắc lư theo nhịp lái xe của Lộ Bạch! Đoạn nhạc này dễ tẩy não quá, bọn họ cũng muốn lá xe theo!
Đi thôi! Đi về nơi xa nào! Đuổi theo giấc mơ của ta!
Bốn bánh xe địa hình vượt qua đường núi, băng qua sông suối, lắc lư nhưng vẫn tiến về phía trước —— tiến về phia thiên đường trong lòng ta!
“GRÀO ——” Sư tử bự chạy theo đằng sau, đây chính là hậu quả của việc lười biếng, mới chớp mắt thôi mà nhân viên cứu hộ đã chạy mất rồi.
“Ai bảo mày chậm chạp.” Lộ Bạch vừa phải lo đằng trước lại phải canh đằng sau, đề phòng báo đen chạy quá nhanh rồi chạy trật cả đường, sau đó không tìm thấy xe nữa…… Tuy rằng khả năng xảy ra việc này là rất nhỏ.
“Các vị khán giả thân yêu! Hiện giờ chúng tôi đang ở ngoài rìa vùng rừng rậm nhiệt đới, cho nên mọi người có thể thấy cây cối khá là thấp, hơn nữa cũng không đẹp, nhưng xin đừng nản lòng, tiếp tục đi về trước sẻ xuất hiện rừng cây lá rộng xanh mượt, đến đó là mọi người có thể nhìn thấy rất nhiều những loại cây cực kỳ cao, đó là nhà của hắc tinh tinh, hươu và hoẵng Siberia, vân vân……” Rất nhiều loại thú và chim, đếm cũng không hết, nơi đó chính là thiên đường của động vật.
Chỉ cần thử tưởng tượng đi xuyên qua một rừng cây lá rộng như thế sẽ có cảm giác gì?
Cảm thấy như chính ta đã có được cả thế giới tự nhiên này vậy.
Của riêng mình ta mà thôi!
Bình luận: Mong chờ!!!
Lộ Bạch thầm nghĩ: Mong chờ!
Đi dưới tán cây lá rộng sẽ ít có nắng chiếu trực tiếp, dù giữa ban ngày vẫn có thể lên đường.
Cảm giác dẫn theo mọi người cùng đi thật tuyệt, ngay khi Lộ Bạch dẫn theo khán giả cùng nhau tận hưởng thì giấc mơ của cậu bị tiếng báo động đánh thức.
Tất cả các kênh liên lạc của Trạm cứu hộ đều đang phát thông báo: “Các đồng nghiệp đang có mặt trong rừng nếu nghe được thông báo xin chú ý, tọa độ xxx,xxx có một con gấu đen mắc kẹt trong vách đá, các đồng nghiệp đang có mặt gần đó vui lòng liên hệ với tôi ngay lập tức, tranh thủ thời gian đi giải cứu.

Xin lặp lại: tọa độ……”
Mười phút trước, một nhân viên nào đó thuộc trung tâm giám sát nhờ băng ghi hình mà phát hiện ra gấu đen vừa mới vào rừng mấy ngày trước đã ở nguyên tại một vị trí quá lâu.
Ban đầu, nhân viên này cho rằng gấu đen đang ngủ, nhưng sau đó mới thấy bất thường, vì mùa này không phải là lúc gấu đen ngủ đông.
Người thừa kế quý tộc với gia thế hiển hách này đều vào rừng trong mùa hè hàng năm, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng ngủ đông.
Nhân viên lập tức mở băng theo dõi trên vệ tinh, về cơ bản đã xác định được gấu đen bị mắc kẹt rồi! Toàn bộ kênh liên lạc của Trạm lập tức phát thông báo khẩn cấp, tìm kiếm đồng nghiệp đang có mặt gần đó đến hỗ trợ.

Lộ Bạch vừa nghe có sự cố thì liền tắt nhạc, đã là một thành viên của đội cứu hộ rừng rậm, cậu không nói thêm nhiều, nhập ngay tọa độ vào máy định vị, xem mình cách vị trí kia bao xa, có thể giúp đỡ không.
Nói thật lòng thì với Lộ Bạch, khoảng cách này không quá gần, nhưng tất cả các kênh đều đang tìm người, chắc hẳn trong rừng cũng không còn ai ở gần hơn cậu nữa, tất nhiên là cậu không thể từ chối nghĩa vụ của mình rồi, lập tức liên hệ với trung tâm giám sát: “Max, tôi ở cách đó 15km, có cần tôi đến hỗ trợ không?!”
Max đã nhìn thấy điểm xanh đại diện cho Lộ Bạch ở gần gấu đen trên bản đồ, anh ta chẳng khác nào vừa tìm được cọng rơm cứu mạng: “Nhưng mà Lộ bạch thân ái! Cậu còn phải dẫn theo sư tử và báo đen nữa chứ?”
Ờ đúng rồi.
Lộ Bạch hỏi ngay: “Vậy các anh còn ai khác nữa không?”
Max: “!!!”
“Để tôi đi, chỉ là bị mắc kẹt thôi mà, không bị thương nhỉ? Vậy thì vẫn còn thời gian.” Lộ Bạch an ủi Max: “Không cần lo lắng, mấy bé cưng của tôi đều rất nghe lời, có tôi thì chúng sẽ không xảy ra xung đột đâu.”
Bé cưng!!!
Max lần thứ hai nghe đã vô cảm rồi, nhưng khán giả của kênh live stream thì mới nghe lần đầu, nhân viên cứu hộ lại dùng một từ ngọt ngào như thế để gọi sư tử đực và báo đen?
Cũng hết cách rồi, không phải sao?
Nhưng Max nói tiếp: “Cậu vẫn đang live stream?”
Đúng vậy, Max vừa vào xem thử thì lập tức bị con số khán giả hàng ngàn hàng vạn dọa cho giật nảy.
Ôi má, hội chứng sợ lỗ bị kích hoạt vì số liệu quá dày đặc, đây là cảm giác thế nào?
Trong này……rốt cuộc là có bao nhiêu vị tai to mặt lớn mà không ai dám gọi tên đây, anh ta không rõ, chỉ biết chắc là không ít mà thôi……
Lộ Bạch ơi, phải cẩn thận chứ.
“Ừm, tôi hiểu nguyên tắc mà.” Để tránh khán giả nhìn thấy tình cảnh máu me, dẫn đến hoảng loạn không đáng có, khi bắt đầu tiến hành cứu hộ, nhân viên cứu hộ không thể mở live stream: “Đến nơi thì tôi sẽ tắt.”
Đoạn đối thoại này không bị giữ bí mật với khán giả, họ đã hiểu được vấn đề phát sinh từ những điều mà Lộ Bạch và Max nói.
Nhân viên cứu hộ có nhiệm vụ, lát nữa sẽ phải dừng live stream.
Khán giả live stream lập tức chia thành hai phe, một bên liên tục gửi bình luận xin Lộ Bạch đứng tắt, họ muốn xem! Ngay sau đó lại xuất hiện một nhóm người nói lời thông cảm, khuyên mọi người đừng làm ảnh hưởng đến công việc của nhân viên cứu hộ, nên tôn trọng công việc của cậu.

Sau này vẫn còn có thể xem live stream khác, nhưng nếu ảnh hưởng đến việc cứu trợ động vật thì thật không nên.
Lộ Bạch và Max nói chuyện xong thì lập tức bắt đầu điều chỉnh lộ trình của mình, lái xe về hướng gấu đen gặp nạn, đồng thời giải thích rõ ràng với khán giả: “Hey! Các vị, bây giờ tôi đã đổi lộ trình, hướng vào rừng rậm cách đây 15km để giải cứu một chú gấu đen tội nghiệp, vì yêu cầu công việc nên khi đến gần đó tôi sẽ tắt live stream, hy vọng mọi người thông cảm.

Sau khi giải cứu thành công, tôi sẽ xem tình hình rồi quay trở lại sau.”
Có nhiệm vụ đang chờ, tốc độ lái xe của Lộ Bạch rõ ràng nhanh hơn trước, báo đen chạy phía trước phát hiện ra xe địa hình đã đổi hướng thì hơi nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức chạy trở về, đi theo con đường mới.
Bóng dáng báo đen lại xuất hiện trong tầm mắt khán giả lần nữa, khi nhìn thấy nó nhảy vọt lên rồi sải bước chạy, tự do xuyên qua rừng rậm, ai cũng có cảm giác cơ thể mình nẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bình thường thì quãng đường 15km chỉ mất khoảng mười mấy đến hai mươi phút, nhưng hôm nay vì lo lắng hồi hộp mà mất những nữa giờ đồng hồ, Lộ Bạch thấy sắp đến nơi thì vừa thở hổn hển vừa xin lỗi khán giả: “Xin lỗi các vị, bây giờ tôi phải tắt live stream, hẹn gặp lại sau.”
Vô số người thấy trước mắt tối đen, hình ảnh đang hào hứng vô cùng bỗng chốc biến mất, xung quanh yên lặng như tờ.

Cái gì gọi là chưa đã thèm, là cồn cào ruột gan, chính là đây! Rất muốn được xem quá trình nhân viên cứu hộ giải cứu gấu đen, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ biết là sẽ rất ngầu, rất đẹp trai!
Nhân viên cứu hộ Lộ Bạch dừng xe ở gần tọa độ đã định, không dám trực tiếp lái xe qua, cậu xuống xe trước, gọi hai chú mèo bự lại: “Tao phải làm nhiệm vụ rồi, tụi mày nghe rõ đây, lát nữa thấy gấu không được gầm, nghe chưa?”
Trên thực tế, vào giờ phút này, mèo bự vừa chạy theo xe địa hình mười mấy kilomet đã mệt đến nỗi nằm bẹp xuống thẻ lưỡi thở dốc rồi.
Lộ Bạch lấy ‘đồ ăn vặt’ ra cho chúng, sau đó một mình cầm theo công cụ như mã tấu, đi đến điểm tọa độ kia.
Khu rừng chưa từng có dấu chân người rất rậm rạp, mã tấu chém ra một đường mòn nho nhỏ, dần dần đi đến vách đá cao vút, may mắn là vị trí này nằm ở chỗ khuất nắng dưới vách núi, giảm bớt khả năng gấu đen chết do mất nước.
“Cậu tìm thấy nó chưa?” Max hỏi, anh có thể nhìn thấy điểm xanh và điểm đỏ đã tiến sát lại gần nhau nên chuẩn bị chỉ đường cho Lộ Bạch.
“Tôi thấy nó rồi……” Một giây trước Lộ Bạch còn phải nhìn ngó xung quanh, một giây sau đã nhìn thấy một khối lông xù màu đen bị dính chặt vào vách núi.
Nhìn từ xa trông như một cụm nấm đầu khỉ khổng lồ màu đen.
Lộ Bạch lập tức đến gần kiểm tra tình huống,phát hiện đầu của con gấu đen này mắc kẹt trong kẽ đá, chỉ còn lại cơ thể ở ngoài đang vùng vẫy, khi đến gần mới nghe được tiếng hít thở ồ ồ của nó vừa gấp vừa nặng nề.
“Max, nó vẫn còn sống, đầu bị kẹt trong kẽ đá, bây giờ tôi lập tức giúp nó thoát ra……” Lộ Bạch thông báo lại cho Max.
Trong số công cụ mà Lộ Bạch mang theo có loại trông như  khoan điện, vấn đề là việc dùng dụng cụ đục đá ngay bên cạnh cổ của con gấu là một việc rất thử thách trình độ của người thao tác, có lẽ chỉ có Lộ Bạch là hoàn toàn tin tưởng gấu đen sẽ không tấn công mình.
Cậu cầm khoan vững vàng trong tay, vừa tìm kiếm nơi để đục vào vừa lảm nhảm với gấu đen gặp nạn vài câu: “Mày làm cái gì thế? Làm sao mà lại nghĩ quẩn rồi nhét đầu vào trong đây chứ? Trong này có ong…… ồ, ngại ghê, tao hiểu rồi.”

Trong này hẳn là có mật ong, Lộ Bạch nghiêng đầu vào nhìn một cái, có thể ngửi thấy mùi hương vừa ngọt vừa hơi tanh, thỉnh thoảng còn có tiếng ong mật đang vỗ cánh nữa!
Cái mũi của gấu đen còn nguyên vẹn không đây?
Lộ Bạch không do dự nữa, vội vàng tìm thấy nơi thích hợp để khoan vào mặt đá.
Khoan điện không dám đến quá gần cổ của gấu đen, chỉ có thể đục lỗ xung quanh, một hàng lỗ nhỏ được khoan ra, sau cùng là lấy búa gõ phần đá đó rơi xuống, tạo thành một không gian vừa đủ để ra vào.
Ngay lúc Lộ Bạch gỡ đá xuống, cậu còn tưởng gấu đen sẽ vôi vàng rút đầu ra, thế nhưng không, nó vẫn tiếp tục cắm đầu vào, thậm chí thò cả chân trước vào lấy mật ong!
WTF.
Lộ Bạch sợ lần này thì kẹt trong đá sẽ thành nguyên con gấu! Đương nhiên là cậu phải ném luôn búa sang một bên, ôm lấy nó rồi ra sức kéo!
Thế nhưng hiển nhiên là cơ thể của gấu đen quá lớn, Lộ Bạch treo người trên lưng nó nhưng không làm sao ngăn được dã tâm ăn mật ong của gấu đen.
Kẹt trong khe đá cả một buổi tối, gấu đen vừa mệt vừa khát, lại còn đói rã rời, nó gầm gừ, cái miệng thò vào trong cuối cùng cũng cắn được một miếng tổ ong đầy mật ngọt ngào, nó cắn ngay xuống rồi dùng móng chân trước đỡ lấy.
Tiếng ăn mật chẹp chẹp vang lên cực kỳ rõ rệt trong vách đá, thậm chí nó còn chép miệng tận hưởng.
Một chân trước khác của gấu đen thì chống đỡ bên ngoài vách đá, hẳn là nó cũng biết sợ mình sẽ kẹt lại bên trong, vì thế để lại một cánh tay.
Nhân viên cứu hộ vượt ngàn dặm đường xa đến giải cứu: “……” Cậu trượt xuống khỏi lưng gấu đen, lau mồ hôi trên mặt rồi báo tin lại cho Max: “Max, nó không sao rồi.”
Max cuối cùng cũng thở phào, con gấu đen này là người thừa kế của một quý tộc rất hiển hách, tuy không thể sánh bằng Điện hạ Chasel và Quân đoàn trưởng Adonis, nhưng cũng là một nhân vật có máu mặt, là rường cột trẻ tuổi của giới trung lưu của Đế quốc, nếu xảy ra chuyện thì rất phiền toái: “Được rồi, nó có bị thương không? Trạng thái tinh thần ra sao?”
Con chip giám sát chỉ cho biết thông tin là gấu đen có dấu hiệu hơi thiếu nước, nhịp tim đập khá nhanh.
Lộ Bạch đáp: “Đầu của nó vẫn còn bên trong, bây giờ tôi chưa thể kiểm tra được.”
Max kinh hãi: “!!!! Không phải nói là không sao rồi à?” Lộ Bạch đang chơi mình chắc!
“Đúng vậy.” Lộ Bạch không kéo dài thời gian làm gì, trực tiếp báo cáo tình hình thực tế: “Khe đá này có giấu một tổ ong, gấu đen chẳng qua là vì muốn ăn mật nên mới thò đầu vào rồi mắc kẹt bên trong, bây giờ không gian đủ rộng, cuối cùng nó cũng ăn được mật ong ngọt ngào nó muốn rồi.”
Max: “……”
Người thừa kế nhà Totle, ngài thật sự đúng là ưu tú như lời đồn bên ngoài!

Lời tác giả:
Hoan nghênh một cục lông xù khác nào ~
Gấu đen: Tuy rằng ta ăn mật chẹp chẹp, nhưng hình người của ta vẫn là một chàng công tử vừa cao vừa giàu vừa đẹp, tóc đen mắt nâu chân cực dài, ấu ấu  ~

Các loài được nhắc đến trong truyện
– Hoẵng Siberia:
Capreolus pygargus là một loài động vật có vú trong họ Hươu nai, bộ Guốc chẵn.

Loài này được Pallas mô tả năm 1771.

Loài này được tìm thấy ở Đông Bắc Á.
(Tham khảo tại Wikipedia)

OLYMPUS DIGITAL CAMERA
– Nấm đầu khỉ/Nấm hầu thủ:
Nấm hầu thủ hay Nấm đầu khỉ (danh pháp hai phần: Hericium erinaceus) là một loài nấm ăn được và được sử dụng làm dược liệu thuộc họ Hericiaceae.
Quả thể hầu thủ thường hình cầu hoặc hình ellip, mọc riêng rẽ hoặc thành chùm, có tua nấm dày đặc, rũ xuống như đầu khỉ, lúc già tua dài và chuyển sang màu vàng trông như bờm sư tử.
(Tham khảo tại Wikipedia)
.


Bình Luận (0)
Comment