Luật Sư Bí Ẩn Của Sở Thiếu

Chương 6


Đầu dây bên kia có chút tức giận nói vào trong điện thoại.

Cô đứng hình còn chưa biết giải thích như thế nào thì đã đến sân bay.

Vừa đúng hai giờ chiều cũng là lúc chuyến bay của Tư Huệ và Lệ Châu hạ cánh.

Cô dừng xe trước sân bay, tuy không muốn một chút nào nhưng thực sự bây giờ cô không thể giải thích gì với anh cả.
- Để tối nói sau nha giờ tôi có việc rồi.
Nói rồi cô cúp máy để lại tiếng " bíp " dài cho đầu dây bên kia.

Sở Chính Kì đứng hình, cánh tay run run nhìn vào màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng nhưng đầu dây bên kia sớm đã cắt ngang.

Anh cố mỉm cười nhìn cái tên Giản Duệ Y cùng bản cam kết anh vừa ký giúp cô đặt trên bàn.
" Giản Duệ Y, cô có phải là muốn chọc tôi tức chết không? "
Cái chuyện Sở thiếu phu nhân lái xe phạm luật để công an đến tận Sở thị tìm chủ tịch nhanh chóng lan ra đến cả tập đoàn đều biết.

Anh ném điện thoại xuống ghế sofa rồi quay trở lại bàn làm việc.

Ngồi một lúc mãi chẳng thể tập trung được anh lại nhìn sang giấy cam kết không phạm luật của cô.
- Thư kí Cao
Cô chỉ mới vào Sở gia chưa đầy một ngày đã gây ra chuyện mất mặt như vậy anh thực sự là quá buông thả cô để bây giờ cô lại ngang nhiên gây hoạ.
- Chủ tịch có gì cần gọi.
Cao Lãng mở cửa bước vào, nhìn thấy tâm tình anh không tốt liền hiểu lí do vì sao.


Vị thiếu phu nhân mới vậy mà đã gây chuyện, trước nay hắn lại chưa từng thấy có người dám đối xử với anh như này.
- Điều tra xem thiếu phu nhân đang làm gì.
- Vâng.
Nhận được mệnh lệnh Cao Lãng liền rời phòng chủ tịch bắt đầu tìm vị trí của cô.

Không quá khó để biết được vị thiếu phu nhân của Sở gia đang ở sân bay lớn của thành phố.
" Phu nhân làm gì ở đó? "
Cao Lãng dừng xe trước cửa sân bay, bóng dáng quen thuộc nhỏ bé từ bên trong bước ra với hai người nữa.

Không quá khó để nhận ra họ nhưng rốt cuộc lại chẳng nhìn thấy gì vì dòng người đông đúc kéo đến để xin chữ ký và gặp mặt thần tượng ngoài đời quá nhiều.
Phải mất năm mười phút cả ba mới thoát được khỏi đám đông mà lên xe của cô.

Duệ Y thở phào nhẹ nhõm rồi chỉnh lại ghế ngồi quay xuống nói với Tư Huệ và Lệ Châu.
- Hai bà đó, cho dù có bịt kín vẫn bị họ nhận ra.
Giọng cô có chút trách móc nhưng vẫn nhanh chóng khởi động xe chạy ra ngoài.

Lâu lắm rồi cả ba người mới có được không gian riêng, cô không muốn lãng phí một chút nào cả.
- Chứ không phải do sức hút của chúng ta quá lớn sao?
Lệ Châu tháo kính xuống tự hào nói.

Cô bật cười rẽ sang hướng khác đi về trung tâm thương mại để cùng với hai cô bạn thân đi mua sắm.
- Một ca sĩ, một người mẫu, một Sở phu nhân đi cùng nhau đương nhiên là tạo sức hút lớn rồi.
Tư Huệ cũng hùa theo mà tiếp lời.

Mặc dù lời cô ấy nói là không sai nhưng Duệ Y vẫn có chút không quen với danh phận Sở phu nhân này.
- Gọi Duệ Y là được rồi, đừng gọi là Sở phu nhân.
Cô dừng xe lại rồi tháo dây an toàn bước xuống xe.

Hai người kia thấy vậy cũng nhanh chóng ra ngoài để chuẩn bị đi cùng cô.
- Sao vậy?
Thấy cô không vui khi được gọi là Sở phu nhân nên Lệ Châu có chút thắc mắc.

Cái việc cô đơn phương Sở Chính Kì ròng rã bốn năm trong hai người họ ai chẳng biết.

Giờ đây đã được gả cho người mình yêu vốn dĩ cô phải tự hào khi ra ngoài được gọi là Sở phu nhân mới đúng.
- Chuyện dài lắm chút nữa rồi kể sau.
Nhắc đến anh cô lại thoáng có chút không vui.

Vì ít có thời gian liên lạc nên những việc mà Sở Chính Kì làm với cô hai người kia đâu thể biết và việc cô đang mang thai cũng không ngoại lệ.
Cả ba người cùng tìm một phòng rồi đặt vài ba món ăn đơn giản.

Suốt chuyến bay dài Tư Huệ và Lệ Châu cũng chưa có gì bỏ bụng nên cô muốn gọi gì đó ăn trước khi đi mua sắm cùng nhau.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, hai người kia bắt đầu dùng bữa cũng là lúc cô nói ra hoàn cảnh hiện tại của bản thân.


Có lẽ sau khi nói ra hai người bạn của cô sẽ cho cô lời khuyên hữu ích.
- Cái gì? Bà đang mang thai?
Nhìn xuống bụng cô vẫn còn đang phẳng lì Tư Huệ không giấu nổi sự ngạc nhiên mà nói lớn.

Vì là phòng cách âm có sự kín đáo và bảo mật đến tuyệt đối nên cô cũng không sợ bị người khác nghe thấy.

Duệ Y không phủ nhận chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
- Tôi cũng không ngờ là chỉ sau một đêm lại có thể thụ thai nhanh như vậy.
Tuy anh đối xử với cô không tốt nhưng rốt cuộc thì đứa bé cũng không có lỗi.

Bầu không khí dần trở nên im lặng, cô cầm ly nước trên bàn lên rồi nhấp một ngụm nhỏ.
- Vậy Giản gia đã biết chưa?
Lệ Châu nghiêm túc nhìn cô hỏi.

Vấn đề này quá lớn một mình cô vốn dĩ không thể xử lí được.
- Tạm thời thì vẫn chưa.
Cô đặt tay lên trên bụng rồi suy nghĩ gì đó.

Trong thoáng chốc cô lại mong ngóng vào một gia đình hạnh phúc, khi cô sinh tiểu bảo bảo anh sẽ vì con mà thay đổi chứ? Cô không chắc vào tương lai xa vời ấy nhưng cô vẫn có một tia hy vọng le lói trong trùng trùng sự thất vọng.
- Duệ Y nghe này, con cái là cầu nối hạnh phúc giữa vợ chồng.

Mặc dù bây giờ Sở Chính Kì vẫn chưa chấp nhận nhưng sau này hai người nhất định sẽ có một ràng buộc chung.
Mặc dù làm trong giới giải trí cách biệt với cái thứ gọi là tình yêu nhưng Lệ Châu rất hiểu những vấn đề nhạy cảm như này.

Cũng có biết bao nhiêu người lấy nhau chỉ vì một lần lầm lỡ nhưng rồi sau này khi cùng nhau chăm sóc, nuôi dạy đứa trẻ cả hai lại tìm thấy tiếng nói chung rồi từ đó có tình cảm với nhau.

Bởi vậy trong hôn nhân thứ quyết định sự hạnh phúc không phải là tình yêu mà chính là con cái, là sự hoà hợp trong cuộc sống hàng ngày.
- Bây giờ bà thử trả lời xem rốt cuộc tại sao lại quyết định ràng buộc anh ấy bởi hôn nhân.

Có phải thực sự là vì con hay đó là hy vọng cuối cùng của bà trong sự lạnh giá của con người Sở Chính Kì.

Trong thoáng chốc cô đã không thể trả lời được câu hỏi của Lệ Châu.

Cô hy vọng sao? Vậy rốt cuộc là cô đang hận anh hay cô đang hy vọng thứ tình yêu sẽ nảy nở sau hôn nhân.

Cô không biết bản thân cần gì và muốn gì từ người đàn ông đó nhưng chắc chắn rằng cô không muốn nhìn anh cùng người phụ nữ khác vào lễ đường.

Đó là hy vọng sao? Đó là tình cảm suốt ngần ấy năm vẫn không thay đổi của cô sao?
Cô im lặng không dám nhìn thẳng vào Lệ Châu cũng không dám nhìn thẳng vào trái tim cô.

Những nét tâm tình được vẽ qua biểu cảm của gương mặt cô khiến hai người không khỏi đau lòng.
- Duệ Y, hãy thử một lần đi.

Nếu thực sự hắn không cần bà thì vẫn còn Giản gia, vẫn còn hai chúng tôi kia mà.
Tư Huệ đứng dậy đi đến bên cạnh cô rồi nhẹ nhàng động viên.

Mới chỉ qua vài tháng thôi mà cuộc sống của cô đã thay đổi nhiều đến vậy.

- Cảm ơn Tư Huệ, cảm ơn Lệ Châu.
Cô nắm lấy bàn tay đang đặt lên vai cô mà cảm động.

Bất chợt Tư Huệ ngồi xuống rồi nhìn vào bụng cô lại bắt đầu nói chuyện với tiểu bảo bảo trong bụng cô.
- Con đó, sau này ra đời phải giúp cha mẹ con sự lớn.

Phải yêu thương mẹ con, nằm trong đây cũng không được quậy phá nghe chưa?.

Bình Luận (0)
Comment