Buổi sáng ở đường phố Xuân Lâm, mưa như thác đổ.
Nước mưa đổ xuống dọc theo cửa sổ ở quán cà phê, hết trận này qua trận khác, ngăn cách trong ngoài quán thành hai thế giới, ai nhìn ai cũng thấy mơ hồ.
Sắc trời quá mức âm u, cho nên đến 8 giờ mà cứ như mới rạng sáng. Trong quán cà phê đèn đuốc sáng choang, khách cũng rất thưa thớt, ông chủ ngáp hết cái này đến cái khác, nhân viên đón khách đến đưa bữa sáng cho một bàn dựa vào cửa sổ.
“Chào buổi sáng, một ly cà phê đen, một ly socola nóng.” Người phục vụ đặt đồ trong khay xuống, “Hai phần bánh nhân hạt thông, một phần bánh cuốn, còn thiếu một cốc sữa bò nóng nữa, lát nữa sẽ đưa đến cho ba người.”
“Chào buổi sáng, cảm ơn.” Lâm Nguyên hiển nhiên rất quen thuộc chỗ này, còn lên tiếng chào với người phục vụ.
Hôm nay hắn ta hiếm thấy không mặc áo bác sĩ, chỉ mặc một cái áo khoác màu ngà cùng quần jean, trông trẻ hơn trước đó rất nhiều, nhìn qua còn thấy không quen lắm.
“Vỗn dĩ sáng nay tôi đã có thể ngủ một giấc gấp đôi đấy.” Hắn ta rũ mắt nói với người ngồi đối diện.
Người phục vụ đã đi xa, xung quanh vị trí bọn họ ngồi đều trống không, mưa hơi to cũng có thể lấn át giọng nói của bọn họ, trừ chính bọn họ ra, những người khác không nghe được.
“Hình như đây là thời gian anh hẹn mà, bác sĩ Lâm.” Yên Tuy Chi nhắc nhở một câu, thìa bạc trong tay khuấy động cà phê đen.
Lâm Nguyên giống như bị chủ quán lây bệnh, ngáp mấy cái liên tiếp liền.
Hắn ta lau nước mắt sinh lý ở khóe mắt một cái, ánh mắt qua lại giữa Yên Tuy Chi và Cố Yến, nói: “Tôi phải xử lý một báo cáo nghiên cứu nên mới ngủ muộn, nhưng làm sao hai người lại cứ như một đêm không ngủ vậy.”
Lúc đang nói chuyện, người phục vụ lại bê mâm tới, “Sữa bò mật ong, nóng.”
Giáo sư Yên còn chả thèm nháy mắt đã bắt đầu nói điêu: “Tôi thì vì con mèo trong sân nhà bên cạnh náo loạn một đêm, quá ồn.”
Nhưng mà con mèo trong sân nhà bên cạnh đã bị người ta xử lý rồi, oan uổng không chịu được, nếu nó biết mình bị bêu xấu như vậy, chắc chắn sẽ phải cào sứt mặt người nào đó.
Yên Tuy Chi tự bịa ra một lí do vô căn cứ cho mình xong, lại bắt đầu cái hố người khác, “Còn thầy Cố tại sao cũng ngủ không ngon thì tôi không rõ lắm.”
Cố Yến liếc anh một cái, trực tiếp bưng luôn ly cà phê đen của anh đi, đặt cốc sữa bò mật ong trước mặt anh, rồi hời hợt giải thích với Lâm Nguyên: “Người ở tầng trên quậy phá không cần thiết, quấy nhiễu người ta ngủ.”
Yên · ở tầng trên · Tuy Chi: “…”
Lâm Nguyên nào hiểu những thứ bí hiểm của bọn họ, nghe Cố Yến nói vậy còn rất đồng cảm gật đầu một cái, “Hiểu hiểu, người ở tầng trên của tôi gần như ngày nào cũng chơi bóng rổ, còn không trải thảm nữa.”
Người phục vụ lại tới một chuYên cuối cùng, tặng một phần hoa quả tươi của cửa hàng.
“Được rồi, nếu như mấy vị còn cần gì thì có thể nhấn chuông gọi tôi, tôi không quấy rầy nữa, chúc ngon miệng.” Hắn nói xong gật đầu một cái rồi rời đi.
Cho đến khi xác nhận sẽ không còn ai không phận sự đến gần nữa, lúc này ba người mới hiểu rõ trong lòng mà chạy về phía vấn đề chính.
Lâm Nguyên nói: “Trước khi trò chuyện, tôi cần xác nhận một chút…”
Ngón tay hắn ta chỉ qua lại giữa hai người Yên Tuy Chi và Cố Yến, “Giữa hai người, nên biết đều biết? Không có cần gì tránh? Tôi cần có một sự chắc chắn, cũng dễ để xem cuộc nói chuyện này có thể nói tới trình độ nào.”
Tuy nói là “hai người”, thật ra là đang hỏi Yên Tuy Chi.
Yên Tuy Chi không tị hiềm chút nào, cười nói: “Không cần tránh, tôi có thể nghe thì hắn cũng có thể nghe.”
Lâm Nguyên gật đầu một cái, “Được.”
Thật ra thì lời vừa rồi của hắn ta đã chứng minh thân phận và lập trường của hắn ta rồi, một là hắn ta quả thật biết một ít chuyện, hai là hắn ta không hề đối lập với Yên Tuy Chi cùng Cố Yến, thậm chí còn suy nghĩ vì bọn họ.
Yên Tuy Chi đàng hoàng uống một hớp sữa bò mật ong, hỏi: “Sửa đổi gen của tôi là cậu làm?”
(Vì đã biết thân phận nhau nên tôi xin phép thay đổi xưng hô tí nha.)Lâm Nguyên: “Là tôi.”
“Cho nên ban đầu cậu đưa tôi từ khách sạn ra, máy thông minh này cũng là cậu để lại? Bao gồm thân phận giả, thẻ tài sản, còn có vé tàu con thoi?”
“Không hẳn.”
“Có ý gì?” Yên Tuy Chi nghi vấn hỏi, “Còn có người khác?”
Lâm Nguyên uống một hớp socola nóng, rốt cuộc có tinh thần một ít, hắn ta khẽ thở ra một hơi, nói: “Thật ra là thế này —— “
“Khi đó có một vị trưởng bối, coi như đã từng là thầy của tôi đi, bảo tôi giúp một chuyện này.” Lâm Nguyên nói, “Thật ra ban đầu tôi không muốn đi vào vũng nước đục này lắm, tôi cứu người, không phải giúp người khác thay hình đổi dạng mai danh ẩn tính, nhất là còn là ở dưới điều kiện chưa được đăng kí trao quyền, rất dễ dàng xảy ra sơ suất.”
“Vậy tại sao sau đó cậu lại đổi ý?”
“Bởi vì biết người cần sửa đổi là anh.” Lâm Nguyên nói.
Lời này nghe rất kỳ quái, Yên Tuy Chi bắt đầu quan sát Lâm Nguyên lần nữa, “Trước kia chúng ta có quen sao? Trí nhớ của tôi không tính là kém, nhưng thật sự là không nhớ cậu.”
“Quả thật không quen biết, nhưng có lẽ trước kia tôi cũng biết anh.” Lâm Nguyên nói, “Bởi vì em trai tôi.”
“Em trai cậu?”
“Nói thật ra là không phải em trai ruột, là đứa con trai ở bên nhà cũ của tôi, mẹ cậu ta và mẹ tôi là bà con xa.”
Là quan hệ xa đến mức không thể xa hơn, ngoài ra thì không tìm được đặc điểm tương tự gì nữa.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Lâm Nguyên đối với gia đình hàng xóm đó chính là luôn luôn ồn ào, trong phòng vĩnh viễn là gà bay chó sủa, cách dăm ba ngày lại có thể nghe được tiếng bát đũa đập vỡ. Khi đó Lâm Nguyên vẫn còn học trung học, mỗi ngày sớm muộn qua lại giữa hai nơi. Mười lần về đến nhà, ít nhất có tám lần sẽ nhìn được đứa con trai nhà hàng xóm ở hành lang.
Khi đó đứa bé kia nhiều nhất là năm sáu tuổi, ngồi ở trên bậc thang hành lang khóc hu hu.
Có thể nghe thấy tiếng hàng xóm cãi nhau qua cánh cửa, Lâm Nguyên cũng không tiện đuổi đứa trẻ đang khóc về, đành dẫn vào nhà mình. Cho một chút quà vặt, cho chút đồ chơi, đứa bé kia từ từ vui vẻ.
Qua nhiều lần, đứa bé kia gần như trở thành nửa em trai của hắn ta, ngay cả ba mẹ hắn ta cũng nói như vậy.
Nhưng một nhà Lâm Nguyên cũng không ở thường xuyên, bọn họ ở nơi đó mấy năm liền dời đi. Dọn nhà không thể kéo theo hàng xóm đi cùng được, mấy năm đó, cơ hội Lâm Nguyên gặp lại người em trai kia bỗng nhiên giảm bớt.
Quan hệ ngày càng hời hợt, sau này có thể cũng sẽ không xuất hiện cùng nhau nữa.
Thời điểm đó Lâm Nguyên vẫn luôn cho là như vậy.
Kết quả không đến mấy năm hắn ta liền nghe nói hàng xóm cũ xảy ra chuyện.
Ông chủ nhà gặp nạn, say rượu càng ngày càng nghiêm trọng, vốn chỉ là quan hệ ồn ào, từ từ phát triển thành động tay động chân, lần này còn nghiêm trọng hơn lần khác. Con trai mới mười tuổi vì bảo vệ mẹ, cũng luôn bị đánh đấm.
“Có mấy lần tôi gặp được cậu ta, trên mặt trên người đều là vết thương, làm người ta thấy không dễ chịu lắm.” Lâm Nguyên nói.
Trong đoạn thời gian đó hắn ta và người em trai kia liên lạc lại nhiều hơn, xử lý rất nhiều vết thương cho cậu ta, dần dần thành thạo. Khi đó vừa vặn sắp lên đại học, hắn ta dứt khoát chọn học y.
Lâm Nguyên lên đại học năm thứ nhất, người em trai kia 13 tuổi, mẹ cậu ta không thể nhịn được nữa, trong một lần xung đột giận dữ vọt vào phòng bếp rút một cái dao gọt trái cây…
“Vụ án của mẹ cậu ta là do anh nhận.” Lâm Nguyên nhìn về phía Yên Tuy Chi, “Là chuyện rất nhiều năm trước, có thể anh không nhớ được.”
Đã nhiều năm trôi qua rồi, Yên Tuy Chi đã nhận quá nhiều vụ án lớn nhỏ, Lâm Nguyên không nói, Yên Tuy Chi quả thật không nhớ được còn có một vụ án như vậy, sau khi nghe hắn ta nói mấy câu mới mơ hồ nhớ ra một chút.
“Có chút ấn tượng.” Yên Tuy Chi nói.
“Nếu như không phải là anh, tình hình lúc đó của mẹ cậu ta sẽ rất phiền toái.” Lâm Nguyên nói, “Sau đó em trai tôi vô cùng sùng bái anh, nhưng cậu ta rất xấu hổ, ngại nói với người khác nên chỉ nhắc tới với tôi, còn nói sau này lên đại học cũng muốn học luật.”
Yên Tuy Chi mỉm cười: “Học chưa?”
Lâm Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Không có, cậu ta mắc bệnh di truyền, anh biết đấy, loại chuyện này không hiếm thấy ở khu vực hành tinh Hách Lan. Lúc đó giải phẫu sửa đổi gen còn chưa có tỉ lệ thành công cao như bây giờ, phương pháp chữa trị còn chưa chỉn chu, chết ở trên bàn mổ không hiếm thấy.”
Yên Tuy Chi hơi bàng hoàng, rũ mắt “ừ” một tiếng, “Quả thật không ít.”
Lúc người em trai kia qua đời, Lâm Nguyên còn chưa tốt nghiệp đại học, vẫn còn đang thực tập ở bệnh viện, chưa quyết định được phương hướng rõ ràng. Từ đó về sau, hắn ta liền đóng đinh trong tòa nhà gen.
Nhưng cho dù hắn ta có học giỏi như thế nào, hoàn thiện thiết bị gen như thế nào, tỉ lệ giải phẫu thành công cao như thế nào đi nữa, đứa trẻ đã từng khiến cả nhà bọn họ đau lòng đã không còn.
“Đây là nguyên nhân tôi đồng ý đi vào vũng nước đục này.” Giọng của Lâm Nguyên ôn hòa nhưng chắc chắn, “Em trai tôi có chút ngốc, luôn nói với nhà chúng tôi là người tốt sẽ được đền đáp, sau đó cũng nói về anh như vậy. Mấy năm này ngốc ở bệnh viện lâu rồi, đối với tôi mà nói không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, đã gặp nhiều sinh ly tử biệt, có vì bất ngờ cũng có do người làm, bản thân mình cũng trở nên chết lặng, giống như không chết lặng một chút thì không làm việc được. Nhưng cũng có thể là nghe cậu ta nhắc đến nhiều, nên tôi cũng tin vào câu nói kia thật. Hoặc là không phải tin, mà là hy vọng. Tôi hy vọng người tốt sẽ được báo đáp… Cho nên làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn anh được.”
“Cảm ơn.”
“Cũng không cần.” Lâm Nguyên nói, “Tôi có một chút tư tâm, hy vọng anh đừng quá để ý.”
Yên Tuy Chi không phản ứng kịp: “Tư tâm gì?”
“Tên giả của anh là dùng tên em trai tôi.”
“Tên của em trai cậu?” Yên Tuy Chi lục lại ấn tượng mơ hồ, “Tôi nhớ em trai cậu không tên như vậy, nhớ lộn sao?”
“Không nhầm đâu, cậu ta vốn tên là Thịnh Dã. Sau đó đổi thành họ của mẹ, là một họ với mẹ tôi, họ Nguyễn.”
Yên Tuy Chi sáng tỏ.
Nghe mục đích ban đầu của Lâm Nguyên, anh đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp mặt ở Tửu Thành, có chút cảm khái, lại có chút tức giận: “Không nói cái khác, kĩ năng diễn đúng là lợi hại, ban đầu tôi bị bỏng chân đến phòng khám của cậu, phản ứng của cậu giống như căn bản không hề quen tôi vậy.”
Lâm Nguyên cười khan, khoát tay một cái, “Không phải là kĩ năng diễn, cũng không phải giả vờ, là không nhận ra được thật. Sửa đổi gen lúc có hiệu lực và chưa có hiệu lực không giống nhau, sẽ không phản ứng lập tức, phải có quá trình hòa hoãn mấy ngày. Lúc ấy tôi sửa cho anh xong thì đi ngay, quả thật không biết khuôn mặt của anh sau khi sửa thế nào.”
Ngày đó ở Tửu Thanh, hắn ta thật sự không nhận ra được Yên Tuy Chi là ai.
Vẫn là lúc mở hồ sơ chẩn đoán trên quang não ra, hắn ta mới nhìn thấy cái tên “Nguyễn Dã” này, sau đó bừng tỉnh kịp phản ứng được người trước mặt là ai.
Trong nháy mắt đó rất dễ dàng khiến người ta sinh ra ảo giác…
Giống như hắn ta và em trai Nguyễn Dã chẳng qua là liên lạc thưa thớt, nhiều năm không chạm mặt. Hắn ta bận bịu với công việc, mà Nguyễn Dã thì tiếp tục lặng lẽ lớn lên ở chỗ hắn ta không thấy được. Sau đó vào một buổi sáng hoặc buổi chiều tháng này năm này, ánh mặt trời lười nhác theo cửa sổ bò vào phòng khám, hắn ta ngẫu nhiên gặp được một nam sinh trẻ tuổi đến khám, chỉ là có chút bệnh nhẹ, vài ba ngày là khỏi, không ảnh hưởng đến cơ thể.
Hắn ta nhìn cái tên trên đơn chẩn đoán, sửng sốt một chút, sau đó cười lớn, nói: “Đã lâu không gặp, suýt nữa thì không nhận ra cậu.”