Luật Sư Hạng Nhất

Chương 112

Phòng của Joe chỉ bật một cái đèn, ánh đèn không sáng lắm làm nổi bật một màu nước ở cửa sổ gần ban công. 

Đủ để cho hai người thấy rõ chai rượu ly rượu, lại không ảnh hưởng đến hứng thú nói chuyện trời đất.

Joe đại thiếu gia kẹp đá cục vào trong ly, mấy tiếng leng keng vang lên khá rõ ràng, càng khiến bóng đêm thêm yên tĩnh.

Hắn ta rót rượu, đặt một ly ở trước mặt Cố Yến, tự cầm một ly khác uống một hớp, để cho rượu lạnh như băng đảo hai vòng trên đầu lưỡi, mới chậm rãi nuốt xuống.

Cố Yến cũng không thúc giục, cầm ly nhấp môi một chút, ánh mắt rơi vào cảnh đêm mơ hồ bên ngoài cửa sổ.

Đây chính là chỗ tốt khi làm bạn với Cố Yến, hắn có đầy đủ kiên nhẫn chờ bạn điều chỉnh lại tâm trạng rồi mở miệng, nếu như bạn quả thực không biết kể từ đâu, hắn sẽ còn giúp bạn mở đầu vào lúc thích hợp.

“Bởi vì chuyện của Manson?” Cố Yến thậm chí không hề nhìn sắc mặt Joe, cứ nhắc một câu như vậy.

Joe nhướng mày: “Cậu cũng có thể nhìn ra?”

Hắn ta kinh ngạc xong, lại gật đầu một cái, nói rõ ràng: “Cũng đúng, sao cậu có thể không nhận ra được. Quả thật có chút nguyên nhân này ở bên trong, nhưng cũng bởi vì hôm qua đến bệnh viện, thấy được dáng vẻ của Manson. Sau đó tôi lại liên lạc với cảnh sát để gặp Triệu Trạch Mộc, mới nhớ lại không ít chuyện lúc còn bé.”

“Tôi đã nói với cậu rồi nhỉ, thật ra quan hệ của chúng tôi khi còn bé rất tốt, tốt hơn bây giờ nhiều. Có lẽ quan hệ giữa cha mẹ còn có rất nhiều lợi ích ở bên trong, nhưng chúng tôi chơi với nhau rất đơn giản, hợp tính thì chơi, không hợp thì rời. Triệu Trạch Mộc lớn hơn chúng tôi một chút, trước kia luôn là tôi và Manson xông ngang đánh thẳng gây họa, hắn ta luôn giúp đỡ cứu vớt mạng nhỏ của chúng tôi vào lúc quan trọng, tên đần Manson kia làm chuyện ngu xuẩn nhiều nhất, hắn ta giúp Manson thu thập cục diện rối rắm chắc cũng phải gấp đôi gấp ba lần tôi…”

“Cậu nói xem có thú vị không? Bạn bè sống chết có nhau, vậy mà thậm chí nói xa liền xa. Bây giờ một tên nằm trong viện, một tên bị giam trong sở cảnh sát, sau này chắc sẽ không còn cơ hội qua lại nữa. Mà châm chọc nhất là, tôi lại vì một chuyện như thế mà quan hệ với Manson từ từ khá hơn.”

“…Tôi không muốn tin Triệu Trạch Mộc sẽ bởi vì những lý do mà hắn ta nói để làm chuyện như vậy. Chắc hẳn Manson cũng không muốn tin.”

Joe lại uống một hớp rượu, nhíu mày hỏi: “Tại sao? Cậu xem tôi và cậu đâu có những vấn đề này đâu, bạn bè sau này quen biết cũng không có.”

Cố Yến nói: “Biết nhau quá sớm.”

Joe sửng sốt một chút, “Hử?”

“Biết nhau quá sớm, quan niệm ý thức còn chưa thành hình, còn chưa trải qua giai đoạn biến hóa lớn nhất, cậu đang thay đổi, đối phương cũng đang thay đổi, rất dễ dàng đi ngược.”

Joe gật đầu một cái, “Cũng đúng, hai ta quen nhau ở đại học, đã sớm ổn định, hợp nhau chính là hợp nhau, thay đổi như thế nào đi nữa cùng lắm cũng chỉ có một chút.”

Cố Yến “ừ” một tiếng.

Joe nhìn vườn hoa dưới tầng, bóng cây bị ánh đèn chiếu ra nhiều màu.

Không biết hắn ta đang suy nghĩ gì, qua một lúc lâu mới lại lầu bầu nói, “Có lẽ đám người chúng tôi chịu ảnh hưởng của gia đình. Nếu như sau lưng Triệu Trạch Mộc không phải nhà họ Triệu cần phụ thuộc vào người khác, nếu như Manson không có quan hệ với gia tộc, khi còn bé tôi ở với bà ngoại chỗ xa…”

Cố Yến suy nghĩ một chút, nói: “Vậy có thể căn bản các cậu sẽ không biết nhau.”

Joe: “…”

Vị thiếu gia này bị chặn họng, giả bộ bất mãn uống nửa ly rượu, sau đó lại cười giễu cợt.

Cố Yến liếc mắt nhìn hắn ta: “Uống nhiều rồi à?”

Joe đại thiếu gia khoát tay một cái, “Không, bị cậu bất ngờ đâm chọc như vậy cũng rất thú vị.”

“Mà cậu biết không, lúc tôi còn nhỏ, mấy nhà sẽ thường xuyên sẽ tổ chức tụ họp như buổi trà chiều, cha mẹ sẽ mời rất nhiều người có quan hệ làm ăn. Đa số người đến tham gia đều sẽ dẫn con theo, người lớn ở chỗ người lớn, tiểu quỷ có nhóm của tiểu quỷ, cũng giống với việc phải tạo quan hệ trước, rất ít người hiểu sai loại cơ hội này. Nhưng tôi nhớ có mấy nhà chưa bao giờ dẫn con theo, không chỉ không dẫn theo, còn giấu rất kỹ.” Joe thiếu gia tê liệt tựa vào ghế, thả lỏng nhớ lại rất nhiều chuyện.

“Giấu kỹ?” Cố Yến thuận miệng hỏi.

Joe gật đầu một cái: “Cố ý bảo vệ rất chặt. Dĩ nhiên, nếu thật sự phát triển như nhà tôi hay nhà Manson thì cũng khó mà giấu. Không ngờ cũng có cách để giấu loại chuyện này. Trong ấn tượng của tôi, khi còn bé đã từng gặp một đôi vợ chồng rất hiền lành khiêm tốn, không nhớ nổi khuôn mặt cụ thể, nhưng ta nhớ vợ chồng hai người kia đều như trong tranh vẽ vậy, hình như là họ Lâm? Khi còn bé chúng tôi hay nói, chắc con của họ xinh đẹp lắm, nhưng đến giờ vẫn chưa được gặp. Không chỉ chưa được gặp, ngay cả họ gì tên gì cũng không có ai biết. Ban đầu còn cảm thấy thật đáng tiếc, sau đó… lại rất vui vẻ.”

Cố Yến nghe vậy, cảm thấy có chút không đúng, nhìn về phía Joe, “Vui vẻ?”

Joe không trả lời ngay.

Hắn uống xong rượu trong ly, lại thả đá vào, rót cho mình ít nữa. Rượu màu nâu vàng thấm vào đá đi xuống, rất nhanh đã mài mòn góc cạnh, trên vách ly cũng bốc lên một tầng hơi nước mỏng.

Joe dùng ngón cái lau tầng hơi nước kia đi, nói: “Không hiểu sao mấy ngày trước tôi nằm mơ đến khi còn bé, khi tôi quan hệ của tôi vào lão cáo già kia còn rất tốt…”

Đề tài này của hắn ta đến rất đột nhiên, hơn nữa lại chủ động nhắc tới cha hắn ta.

Điều này khiến Cố Yến có chút kinh ngạc, đồng thời cũng mơ hồ ý thức được… cái Joe gọi là tâm sự, hẳn là chỉ việc này.

“Tôi nhớ rõ mỗi lần đi trại nuôi ngựa, tôi không bò lên lưng ngựa được mà lại đòi cưỡi, ông ta sẽ cõng tôi lên vai, đi khắp trại xem ngựa. Khi đó ông ta đã không còn trẻ, chị tôi cũng đã tốt nghiệp đại học, bắt đầu học tiếp xúc với việc xử lý công ty.”

Hắn ta nhớ lại một hồi, lại nói: “Thật sự… còn rất tốt.”

“Thật ra thì ông ta vẫn luôn đối xử với người nhà rất tốt.” Joe nói, “Nhưng sau đó tôi phát hiện… ông ta đối với người ngoài thì chưa chắc. Có mấy lần tôi nghe ông ta gọi điện, với lão Manson hay ai đó, để thương lượng một ít chuyện. Nội dung cụ thể nhớ không rõ lắm, chính là phá hỏng tài nguyên hay chèn ép ai đó…”

Hắn ta rất không vui nhớ lại những thứ này, lúc nhắc tới cũng không nhịn được mà trở nên nóng nảy.

“Tóm lại, lúc ấy tôi vẫn còn nhỏ, nghe giọng kia thì rất không thoải mái. Sau đó đột nhiên như mắc bệnh nghi ngờ, một khi nghe nói ai đó xảy ra chuyện gì, liền bắt đầu không nhịn được nghĩ lên người cáo già, mặc dù không hề có một suy đoán căn cứ nào.”

Joe uống một hớp rượu, đè tâm trạng phiền muộn đó xuống.

Chậm rãi rất lâu, hắn ta mới nhún vai nói với Cố Yến: “Chuyện sau đó cậu biết rồi đấy, có thể là tâm trạng ảnh hưởng, tôi mắc bệnh rất lâu, thỉnh thoảng lại phát sốt, bây giờ đầu óc ngu si như vậy chắc cũng là do nó ban tặng.”

Liên quan tới việc Joe hay bị bệnh, Cố Yến cũng biết, cái hắn ta gọi là lưu ban cũng chính là ở trong khoảng thời gian đó.

Nhưng hắn không biết thì ra nguyên nhân bị bệnh là như vậy.

Có thể là hoàn toàn xích mích với cha, sau đó Joe đã đi lên một con đường ngược lại—

Cha hắn ta chú trọng kết bạn xem lợi ích, hắn ta chỉ nhìn tâm tình. Trừ mấy người chơi chung khi còn nhỏ, còn lại đều là hợp tính kết bạn, không hợp thì thôi.

Cha hắn ta hay tính toán, hắn ta liền không tim không phổi, tất cả đều tùy ý.

Cha hắn ta giỏi về việc kiếm chỗ tốt vào tay mình, hắn ta lại đưa ra bên ngoài, đối với bạn bè càng là móc tim móc phổi.

“Thật ra thì cáo già đã ngừng rất nhiều năm.” Joe nói, “Tôi bảo chị lôi kéo ông ta, tránh để ông ta đi lại quá gần với nhà Manson, mấy năm nay cũng có hiệu quả. Cho nên tôi vẫn không muốn nói chuyện này ra, trừ việc khiến người ta khó chịu thì cũng không có ý gì. Nhưng gần đây nhà của lão Manson gần như bị hai anh em kia tiếp quản hoàn toàn, nhảy nhót rất ghê. Tôi nghe chị than phiền, gần đây nhà Manson lại bắt đầu liên hệ với lão hồ ly.”

Joe thiếu gia rất phiền lòng, “Có quỷ mới biết bọn họ có thể làm được chuyện gì, mấy ngày gần đây tôi đều không ngủ ngon.”

Cố Yến: “Khó trách.”

“Khó trách cái gì?”

“Trước đó nghe Miro · Manson nói mai cha cậu sẽ đến, loại trường hợp này cậu đều là tránh được sẽ tránh.” Cố Yến nói, “Lần này lại khác thường như vậy, tôi còn đang định hỏi cậu có chuyện gì.”

Tâm trạng của Joe vốn đã rất tệ hại, những chuyện này đè ép hắn ta đã lâu, nếu như không phải là bởi vì gần đây anh em Manson liên hệ với cha hắn ta lần nữa, có thể hắn ta cũng không tìm được cơ hội xúc động tâm sự.

Vốn dĩ nói ra cũng đã nhẹ nhõm một chút, nhưng nghe được Cố Yến lo lắng, tâm trạng hắn ta lại càng từ tối chuyển sáng.

Hoàn cảnh sinh hoạt của hắn ta vốn nên tràn đầy ngờ vực, tranh đấu, lá mặt lá trái. Nhưng bởi vì có một người bạn như Cố Yến, tất cả đều không giống nhau. Bởi vì phản ứng đầu tiên khi bọn họ nghe được chuyện vĩnh viễn không phải là hiểu lầm, mà là “Cậu có sao không?” “Cậu vẫn ổn chứ?”

“Mặc kệ, đi một bước nhìn một bước. Chị tôi nhìn chằm chằm công ty bên kia, tôi nhìn chằm chằm bên này. Đã ghét nhiều năm như vậy rồi, tôi không hy vọng lão hồ ly càng khiến tôi ghét thêm.” Joe nói.

Hắn ta ực một hớp rượu cuối cùng, rồi lại rót đầy ly, nói với Cố Yến: “Hình như đến bây giờ tôi chưa mời rượu cậu hẳn hoi thì phải.”

Cố Yến: “Làm sao?”

“Cái gì mà làm sao, bổ sung chứ sao!” Joe cười cụng ly lên ly hắn, “Kính bạn thân nhất của tôi.”

Cố Yến nhướng mày đáp ứng, cũng dứt khoát uống xong rượu trong ly.

Joe đại thiếu gia có tinh thần, cầm chai rượu lên muốn rót tiếp vào ly cho hắn.

Cố Yến đè miệng ly lại, “Miễn. Còn dư lại tự câu giữ đi, thực tập sinh của tôi mũi rất thính.”

Joe buồn bực: “Ngửi được thì sao? Sợ cậu ta trộm uống à.”

Hắn ta vừa nói, lại “ssh” một tiếng, “Thật ra thì tôi buồn bực đã rất lâu rồi, cậu làm gì mà cứ phải quản ăn quản uống của cậu ta thế, cái này không cho đụng, cái kia cũng không cho động. Quá kỳ quái?”

Cố Yến đứng lên, đặt ly rượu xuống, xoa cổ một cái nói: “Không phải cậu cũng quản Kha Cẩn như vậy sao?”

“Nhưng mà không giống nhau!” Joe nói.

Cố Yến: “Làm sao không giống nhau?”

Joe đại thiếu gia liếc về hướng phòng ngủ của Kha Cẩn, “Tôi thích cậu ấy mà.”

Cố Yến gật đầu một cái, xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, bình tĩnh nói, “Vậy giống nhau.”

Joe đứng tại chỗ tiêu hóa một phút, nhưng không tiêu hóa hết, sững sờ hỏi: “Không phải, cậu chờ một chút, cái gì giống cơ?”

Cố Yến hời hợt liếc hắn ta một cái, “Tôi thích thầy ấy nên sẽ quản lý một vài chuyện, có vấn đề gì không?”

Bởi vì giọng của hắn quá đương nhiên, Joe gật đầu một cái theo bản năng, nói: “Không có vấn đề gì.”

Cố Yến không ở lại thêm nữa, lên tiếng chào rồi đi ra khỏi phòng. Hắn vừa đi đến nửa phòng khách, cửa phòng Joe thiếu gia sau lưng lại bị kéo ra bất chợt.

Tiếng kinh hô lọt vào tai: “Cậu nói cậu thích ai cơ?”

Có thể bởi vì quá kích động, âm cuối cũng lạc cả giọng.
Bình Luận (0)
Comment