Luật Sư Hạng Nhất

Chương 122


Thật ra thì lúc hỏi ra vấn đề này, Joe thiếu gia còn có chút thấp thỏm.
Hắn ta cẩn thận quan sát vẻ mặt và phản ứng rất nhỏ của Cố Yến, dáng vẻ chờ đối phương trả lời giống như một con chó vàng lớn đang rất tủi thân.
Cố Yến bị hắn ta nhìn, mặt không cảm xúc: "...Bữa tối cậu ăn nhầm đồ gì hả?"
"Không có! Không phải." Joe thiếu gia có chút không biết làm sao, lại có chút vô tội, "Không phải là tôi lo lắng cậu sẽ không vui khi nhắc lại vụ án cũ đó sao."
Cố Yến sửng sốt: "Không hề, cậu suy nghĩ nhiều."
"Oa — cậu đang lật lại nợ cũ mà đến chết cũng không thừa nhận sao luật sư?" Joe làm bộ khoa trương, nhưng lại không cất cao giọng, ít nhất hai người phía sau sẽ không nghe thấy, "Năm đó là ai bởi vì vụ án cũ đó mà tâm trạng không tốt, bắt được ai là oán hận người đó, hận không thể biến phạm vi 800m xung quanh thành nơi không người vậy?"
Lời này khoa trương thì thôi rồi.
Nhưng Cố Yến đã sớm thích ứng với thói quen nói chuyện của Joe đại thiếu gia.

Hắn suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Tâm trạng tôi có tốt cũng giống vậy, huống chi nếu trong 800m không có người thì cậu sống sót kiểu gì?"
Joe: "Tôi khác, ai thấy tôi cũng thích."
Cố Yến như thấy quỷ.
Joe đại thiếu gia nói xong câu này đã tự nghiêng đầu yên lặng nôn một cái trước, "Được rồi, không đùa cậu nữa, đả thương kẻ địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Tôi cũng thấy khá ghê tởm.

Nhưng nói thật ra, nếu không phải cậu và viện trưởng có quan hệ này, tôi cũng sẽ không nói đến vụ án kia trước mặt cậu đâu..."
Đây chính là chỗ đáng yêu khi Joe đại thiếu gia đối xử với bạn vè, mặc dù có lúc cũng ngu ngu vì không tim không phổi, nhưng chỉ cần là chuyện hắn ta quan tâm, hắn ta luôn rất thân thiết.
Không nói cái khác chứ điều này vẫn khiến người ta khá cảm động.
Luật sư Cố nghĩ trong đầu.
Nhưng hắn vừa nghĩ xong, Joe lại bắt đầu ba hoa chích chòe: "...Để tránh khiến cậu nhớ tới chuyện thầm mến buồn thảm trước kia thôi.

Nhắc tới, điều khiến tôi thấy tò mò hơn vụ án là rốt cuộc cậu tu thành chính quả kiểu gì vậy? Một là cậu sẽ không chủ động, hai là không biết theo đuổi người ta, ba là không biết nói lời ngon tiếng ngọt, có khi thỉnh thoảng còn chọc tức người ta đôi câu."
Joe thiếu gia vừa nói vừa quay đầu, liền đối mặt với khuôn mặt đông cứng của Cố Yến.
"Nhìn tôi làm gì? Ta nói sai à?"
Cố Yến: "..."
Không.
Không phản bác được.

Nếu nhất định phải chọn thứ để nói...
"Câu cuối cùng không quá chính xác."
"Làm sao không chính xác?"
"Ttầy ấy chọc tức tôi nhiều hơn."
Lúc này luật sư Cố khác lúc lên tòa một trời một vực, ít nhất khi nói những lời này không còn lạnh lùng như trước.

Tự tin thì không đủ, còn mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Joe yên lặng quẹt miệng, đẩy bay đống cẩu lương này.
Hắn ta hất cằm, ngạo nghễ hỏi Cố Yến: "Thành thật mà nói, tôi cũng nghi là cậu sẽ không tỏ tình.

Đã nói em yêu fnầy chưa? Chưa đúng không? Nhìn vẻ mặt hờ hững của cậu là tôi biết chắc là chưa, cho nên rốt cuộc cậu thành công kiểu gì thế? Dựa vào suy nghĩ à?"
Cố Yến: "..."
"Cậu như vậy là không được." Joe nói, "Cậu có biết công thành dễ dàng, nhưng thủ thành khó khăn không? Vẻ mặt cậu kiểu gì thế kia? Nhìn tôi thế là có ý gì?"
Cố Yến thu hồi tầm mắt từ trên người hắn ta, lạnh lùng lướt qua, "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy kì lạ, vì sao cậu biết ăn nói thế mà vẫn ế."
Joe bị bắn tên trúng tim, ói ra một búng máu.
"Chúng ta...!không nói chuyện này nữa." Joe nói, "Vậy cậu còn tìm được báo cáo phân tích năm đó không? Nếu không bây giờ đưa cho tôi một phần? Để tôi nghiên cứu trước."
Cố Yến lắc đầu một cái: "Không phải lúc tôi xóa cậu cũng nhìn thấy đó sao?"
"Vậy...!tôi hỏi thầy ấy nhé?" Joe dè dặt quay đầu nhìn một cái, lại yên lặng lấy máy thông minh ra, "Chờ một chút, để tôi mua một phần bảo hiểm trước."
Cố Yến: "..."
Hắn trầm mặc một hồi, "Đừng hỏi ttầy ấy."
"Thầy ấy rất bài xích với vụ án kia?"
"Không phải." Cố Yến nói, "Không đến nỗi.

Khoảng thời gian trước trên mạng luôn có người lôi vụ án chữa bệnh ra nói hai câu, chắc mpầy ấy cũng nhìn thấy, không có phản ứng đặc biệt gì.

Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Cố Yến không lên tiếng.


Nói chính xác là hắn không biết hình dung ra sao.
Lúc trên mạng nhắc tới vụ án cũ đó, vẻ mặt Yên Tuy Chi luôn rất bình thường, chỉ lướt mắt một cái rồi qua.

Thỉnh thoảng sẽ có chút mất tập trung, nhưng cũng không kéo dài quá lâu.
Giống như đang có người nhắc nhở, nhớ lại một chuyện bình thường đã từng lơ là.

Năm đó nghị luận hăng say cũng đã sớm như như mây như khói, không hề lưu lại bất cứ thứ gì ở trong lòng anh.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có hai điểm hơi kỳ quái.
Một là Yên Tuy Chi có vẻ rất thích những bình luận mắng anh.

Lúc trên mạng đào bản án cũ đó ra, dĩ nhiên không thể hời hợt vài câu là xong, mà sẽ luôn mở rộng ra chút.

Bình thường bọn họ không nhắc đến vấn đề chính, mà ngay mặt tán dương những lời được dùng cho Yên Tuy Chi mấy năm gần đây, cũng chẳng lạ gì.

Cho nên đến khi có vài trang web nhắc đến vụ án kia, sẽ nhân tiện để lại đôi câu bình luận mặt trái năm đó.
Lúc Yên Tuy Chi đọc chúng, thường sẽ nghiêm túc nhìn lâu hơn chút.

Hơn nữa sau khi xem xong, anh sẽ có mấy giây thả lỏng vi diệu.
Hai là anh không từng nhắc tới vụ án kia ngay miệng.

Cho dù là năm đó Cố Yến nói lý tưởng không hợp với anh, có nhắc đến những chuyện xung quanh liên quan đến vụ án, anh cũng sẽ không chủ động đề cập đến nó.
Anh nhắc tới "lý tưởng", nhắc tới "một tiệc rượu sinh nhật", nhắc tới "tọa đàm" và "vấn đề về mục đích ban đầu", nhưng chỉ nhảy vọt qua vụ án dẫn đến những vấn đề đó.
Cho dù là đại từ chỉ "vụ án kia" cũng không từng xuất hiện trong miệng anh.
Lúc đó anh né tránh quá mức tự nhiên, giống như là đề tài này tự mình lướt qua, khiến người khác khó mà xác định anh cố ý, hay là vô tình.
Nếu như là vô tình, ngược lại cũng không có gì.
Nếu như là cố ý thì sao?

"Haiz — kệ đi, tôi lại nói với chị vậy." Joe vốn có chút sợ hãi với chuyện này, không chờ Cố Yến nói gì đã tự tìm đường lui, nhanh chóng nhắn tin cho Younis.
Rất nhanh, Younis đã trả lời lại:
[Chị cũng biết mày chẳng làm được trò gì mà, nhưng cũng bình thường, dẫu sao khi đó Cố vẫn còn nhỏ.]
Joe kín miệng như hắn ta đã đảm bảo, cho dù là chị ruột cũng không biết gì về việc Yên Tuy Chi "chết đi sống lại", cho nên Younis vẫn cho là hắn ta đang bàn với Cố Yến.
Rất nhanh cô lại nhắn tiếp:
[Buổi chiều chị có nhờ mấy người bạn truyền thông, bọn họ đáp ứng buổi tối sẽ cho câu trả lời, có khi lát nữa sẽ nhận được thông tin có ích.

Chị cũng không trông cậu vào mày làm gì, chỉ cần cầu nguyện tin tức có ích giúp chị là được.]
Joe thiếu gia cảm giác mình sống chỉ để làm vật may mắn của bà chị: "..."
Mười phút sau, máy thông minh của Joe vang lên.
Younis trực tiếp gọi truyền tin.
"Sao rồi?" Joe hỏi theo bản năng.
"Sao cái gì, có hồi âm rồi!" Younis tức giận nói.
"Wow, hiệu suất của người bạn truyền thông của chị cao tới đáng sợ đó, bọn họ nằm trong kho dữ liệu mạng sao?"
"Cút! Bớt nói nhảm đi." Younis nói, "Bọn họ gửi cho chị một tệp, lát nữa chị cũng gửi cho mày một phần, mày mở ra nhìn trước, nếu như có thể, tốt nhất là bảo Cố giúp một tay, góc nhìn của đám luật sư bọn họ không giống chúng ta, có khi sẽ nhìn ra gì đó."
Joe: "Chị mong nhìn ra cái gì?"
Younis nói: "Chị chỉ mong cậu ta có được hỏa nhãn kim tinh, nhìn ra giới hạn rõ ràng của lão già với đám người kia, chuyện gì không nên làm thì đều không làm.

Nhưng mà có thể sao? Đây là chuyện không thể nói rõ trong chốc lát được, tóm lại cứ bảo cậu ta nhìn một chút, không nhìn ra cũng không sao.

Hai ta cũng tốn nhiều năm như vậy rồi, nói chi là cậu ta."
Younis vừa nói, vừa gửi tệp đến.
Joe nhìn bao lớn bao nhỏ mà đau cả mắt, "Quào, đây là bao nhiêu vậy? Toàn là cái gì thế này? Gộp hết hồ sơ 40 năm trong Liên Minh vào à?"
Younis: "...Mày nói nhiều vậy! Đã nói là bạn làm truyền thông, những thứ tìm được đa số đều liên quan đến bọn họ.

Hồ sơ còn đang liên lạc, có thể tìm được hay không thì còn phải xem may mắn, dù sao cũng đã quá lâu rồi."
"Vâng, vâng, vâng thưa quý cô." Joe vừa nói, cung cung kính kính nhận lấy tệp, cúp truyền tin của Younis.
"Liên quan đến truyền thông..." Joe lầu bầu, "Không phải là lật hết tất cả bài báo video ghi chép có thể tìm được trong Liên Minh về vụ án kia ra rồi chứ? Cậu chia sẻ với tôi chút nhé?"
Hắn ta tỏ vẻ đáng thương nhìn Cố Yến: "Sao nào?"
Cố Yến: "Gửi qua đây đi."
Joe tươi cười rạng rỡ: "Ai da, tôi cũng biết cậu là bạn tâm giao nhất mà! Cho cậu một nửa!"
Cố Yến: "Không cần, gửi hết cho tôi."
Joe: "???"

Hắn ta sửng sốt một chút, lại lắc đầu nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy, may mà miệng cậu đã bị cưa đi, nếu không sẽ không biết có bao nhiêu người đổ trong tay cậu đâu."
Joe cũng không nhàn rỗi, vừa mở tệp tài liệu to đùng kia, vừa tùy tiện chọn mấy cái bên trong ra nhìn nội dung.
"Quả nhiên, đúng là có rất nhiều bài báo." Joe nói, "A...may mà không có bản thảo."
Hắn ta vừa nói, vừa bày mấy cái ra cho Cố Yến.
Bốn năm giao diện xếp thành một hàng, Joe không ngừng mở cái mới, số lượng giao diện đang không ngừng gia tăng.
Cố Yến quét mắt qua, khác với những bài báo thuận mồm nhắc tới án Ông lắc đầu, đây đều là những bài báo đưa tin toàn vẹn năm đó.

Thời đại học lúc hắn viết báo cáo phân tích, từng đọc mấy bài báo này không dưới trăm lần.
Giao diện yên lặng lướt qua, từng chữ quan trọng lọt vào đôi mắt hắn, rõ ràng đã qua mười năm, nhưng lúc nhìn thấy lần nữa vẫn có thể theo bản năng nhớ tới đoạn dưới đó là gì.
Thậm chí vẫn có thể nhớ tới tâm trạng lúc đó, nhưng lại có chút bất đồng.
Cho đến khi trong đống báo chí quen thuộc kia xuất hiện mấy thứ xa lạ chưa từng thấy qua, Cố Yến mới lấy lại tinh thần.
"Đây là cái gì?" Hắn đưa tay nhấn một giao diện.
Joe lật xem thông tin, "A, một bài báo ban đầu phát ra nhưng bị xóa."
"Xóa?" Cố Yến hỏi, "Có nói nguyên nhân không?"
Joe nhớ tới chú thích: "Lúc đó lấy lý do là nhiệt độ vụ án đã sớm hết, có nội dung khác muốn đăng, người phụ trách liền rút bài này đi."
Hắn vừa nói vừa cất chú thích đi: "Trang web nhỏ mà, bình thường.

Chính là phóng viên viết bài báo này chắc hẳn sẽ rất buồn bực, mấy người bạn truyền thông của chị tôi thường xuyên nhớ lại chuyện cũ này."
Bài báo năm đó cũng không liên quan tới vụ án chữa bệnh mà Yên Tuy Chi nhận, nhìn thời gian dưới góc phải, hẳn là nửa năm sau.

Bị cáo vẫn là vị kia, nhưng vụ án đã thay đổi, chứng cứ toàn diện hơn.
Lần này không có bất kỳ sơ hở gì, bị cáo bị định tội, hả hê lòng người.
Điểm chính của bài báo này là một tấm ảnh.
Ảnh chụp hàng ghế dự thính trên tòa, ở hàng cuối cùng có một người trẻ tuổi, mặt mũi anh trắng trẻo anh tuấn, giống như bạch ngọc tinh xảo, trong vẻ lịch sự tao nhã lộ ra một chút lạnh lùng.
Ánh mắt bình thản của anh rơi vào chỗ ngồi của bị cáo, lông mi dài dày tạo thành một bóng mờ dưới mắt.
Có lẽ là đa số người dự thính đều ngồi ở hàng trước, hàng cuối cùng không có ai… nhìn anh có vẻ khá cô độc.
Bài báo kia nói, cách nửa năm, Yên Tuy Chi lặng lẽ đến xem một phiên xét xử không liên quan đến mình, khi nhìn thấy bị cáo bị tuyên án thì yên tĩnh ngồi rất lâu, lại một mình rời đi trước mọi người.
Bài báo nói có lẽ vị luật sư trẻ tuổi đang đứng đầu ngọn gió này cũng không phải giống như một số người suy đoán, có lẽ anh cũng muốn thấy được chính nghĩa cuối cùng cũng thắng.
Ánh mắt Cố Yến dừng lại rất lâu trên bức ảnh kia.
Phần mở đầu của bài báo viết thời gian phiên tòa là ngày 24 tháng 1, đây là sinh nhật thật sự của Yên Tuy Chi được khắc trên trên bia mộ.
Phần kết bài báo là chữ kí của phóng viên — Jim • Bunche..

Bình Luận (0)
Comment