Joe thiếu gia nhắc tới những người đó, Yên Tuy Chi cũng lựa chọn thử một lần, phát hiện Jim • Bunche tiên sinh này lại chú ý hết thật, cái gì cũng từng chụp.
Mặc dù điểm chính trong bức ảnh của ông ta khá mơ hồ, nhưng một bức ảnh luôn có nhiều người và vật hơn người khác.
Những vụ án vào nhiều năm trước kia, lúc gặp phải vướng mắc không thể tiến triển chút nào, thiếu nhất chính là thứ có thể tả lại chi tiết vặt vãnh như cũ.
"Vậy Bunche tiên sinh." Yên Tuy Chi hỏi, "Có ngại nếu chia sẻ vài tấm hình cũ không?"
Bunche theo bản năng trả lời một câu: "Nếu tôi ngại thì sao."
Trả lời xong, ông ta nghe đối phương cười một tiếng, tiếp đó một giọng nói khác mơ hồ truyền vào trong tai nghe, người nọ thấp giọng hỏi, "Cười cái gì?"
Đm.
Bunche mấp máy môi, im lặng văng ra một từ xúc động.
Ông ta rất dị ứng với âm thanh này, vừa nghe liền muốn ôm chặt máy ảnh.
"Vị luật sư Cố kia ở cạnh cậu?" Bunche hỏi.
"Đúng."
Bunche có bóng ma với Cố Yến, "Vậy một lát nữa hẵng nói, lúc nào hắn không có ở đó tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
"Vậy ông không cần gọi.
Lúc nào hắn cũng ở đây hết."
Cố Yến: "???"
Bunche: "???"
Yên Tuy Chi vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng mơ hồ nghe Jim • Bunche nhỏ giọng lầu bầu một câu, "Quan hệ của hai người như thế nào mà suốt ngày ở cùng nhau, sẽ không giống như lời đồn nói..."
"Lời đồn?" Yên Tuy Chi nhướng mày hỏi, "Lời đồn gì?"
Trong tai nghe, Bunche không trả lời ngay, có vẻ như đang đắn đo cái gì.
"Tôi đề nghị ông nói thẳng ra thì hơn." Yên Tuy Chi bình tĩnh nói.
"Cũng không có gì..." Có thể Bunche có bóng ma trong lòng với hai người này thật, vừa nghe Yên Tuy Chi nói như vậy, liền hé mồm nói theo bản năng: "Lần trước, một người bạn của tôi nhận được một ít tài liệu thực tế, nói —"
Ông ta mang theo chút cố ý, kéo dài âm cuối ra lập lờ: “Nói Cố đại luật sư tuổi trẻ tài cao của luật sở Nam Thập Tự có chút quan hệ không minh bạch với thực tập sinh của mình."
"Ồ? Vậy sao?" Yên Tuy Chi thu lại nụ cười trên mặt, giọng nói lại không có gì khác thường, "Kích thích như vậy?"
Bunche: "..."
Phản ứng của thực tập sinh này cũng quá không cho mặt mũi.
Không thể đạt tới hiệu quả mong muốn, Bunche có chút không cam lòng, dứt khoát nói thẳng ra hết: "Nói luật sư Cố của các cậu lấy thân phận thầy hướng dẫn, dùng quy tắc ngầm với thực tập sinh của mình.
Nếu tôi không hiểu sai, thực tập sinh này là chỉ cậu đó."
Ông ta vốn mong cậu thực tập sinh kia sẽ có chút hoảng hốt, dù là yên lặng mấy giây, sau đó nói lắp cũng được.
Ai ngờ đối phương lại cười khẽ một tiếng, nói: "Vậy xem ra tôi chiếm được tiện nghi lớn rồi."
"..." Bunche: "Thực tập sinh như cậu tại sao lại thế chứ?"
Đối phương vô cùng thản nhiên, "Vẫn luôn như vậy, có vấn đề gì không?"
Bunche nói: "Không vấn đề gì, bây giờ đương nhiên là không vấn đề gì.
Nhưng tư liệu sống nói rất có sách mách có chứng.”
"Nói có sách mách có chứng thế nào, ông nói đi?"
Bunche: "Nghe nói trước kia luật sư Cố chưa bao giờ nhận thực tập sinh, đến chỗ cậu lại phá lệ, đây là một.
Thực tập sinh bình thường không có được cơ hội lên tòa, ba năm tháng vẫn còn đang chạy chân làm chuyện vặt, cậu đi theo luật sư Cố, vụ án đầu tiên đã được ra tòa rồi, đây là hai.
Còn có vụ án ở hành tinh Thiên Cầm, một thực tập sinh muốn biểu hiện ra được dáng vẻ kia, thầy hướng dẫn phải dạy bao nhiêu chứ?"
Nói đến đây, Bunche liền lắm mồm hơn, bộ dáng như người từng trải nói: "Cậu không ra ngoài, không biết lời đồn truyền đi thú vị như nào đâu.
Cho dù là thật hay giả, nhưng một khi đã nói ra được nguyên nhân kết quả, sẽ có người tin.
Có vài người nhìn vậy sẽ nghĩ: Đúng nha, đúng là khác thường, hóa ra là như vậy, khó trách."
Ông ta lại nói: "Cậu mới bao lớn chứ, chưa cảm nhận được uy lực của lời đồn cũng là điều bình thường.”
"Ngược lại vừa vặn tôi cũng có chút hiểu biết." Thực tập sinh hơi dừng, còn nói, "Trừ ông và bạn ông ta, còn có ai nghe được nữa?”
Bunche còn muốn lập lờ, để cho đối phương gấp một chút, chiếm được chỗ tốt.
Nhưng không biết đối phương là cái gì thành tinh, căn bản không cắn câu, giống như chắc chắn lời này còn chưa bị truyền đi.
Ông ta đành phải nói: "Trước mắt không nhiều, cũng chỉ giữa phạm vi nhỏ bạn bè tán gẫu đôi câu thôi."
Phạm vi nhỏ này là nhỏ thật, bởi vì người lấy được tư liệu sống kia còn chưa ngu đến mức đưa những thứ này đến tay bạn bè trước, giống như Bunche ở trang web nhỏ thì thôi, dẫu sao không tạo ra được sóng gió gì, có cướp đi cũng không chiếm được độ hot.
Nhưng hàm là có chút lực ảnh hưởng, thì chưa biết thế nào.
"Người cung cấp tài liệu sống hẳn đã có sẵn kế hoạch, nói rõ sẽ không lập tức tuôn ra." Bunche nói, "Rất có ý tưởng, gần đây đề tài lây nhiễm đang nóng, ai cũng không vượt qua nổi, độ hot của án Ông lắc đầu có thể lên được mấy ngày, nhưng cũng không đến đỉnh điểm được.
Lại nói… cậu cũng không tò mò người cung cấp tài liệu sống này là ai sao?”
"Ông muôn nói thật, sẽ vòng một vòng rồi mới nói như vậy sao?” Thực tập sinh nói.
"..."
Bunche cảm thấy giao tiếp với luật sư thật là bực bội...
Thực tập sinh cũng vậy.
"Nhưng mà Bunche tiên sinh, vẫn phải làm phiền ngài giúp một chuyện." Thực tập sinh rất hiểu đạo lý "Đánh một cái cho một trái táo", vừa mới chọc tức xong liền lễ phép ngay.
Một bụng tức của Bunche xẹp hẳn đi, có chút bất đắc dĩ: "Nói."
"Trước khi người bạn của ngài lấy được chỉ thị truyền chuyện đó ra ngoài, làm phiền nói cho tôi một tiếng." Thực tập sinh nói, "Đây đối với Bunche tiên sinh mà nói hẳn không phải là việc khó gì."
Anh dùng câu khẳng định, lúc nói lại mang theo nụ cười, cách nói chuyện này quá dễ dàng cho người ta một ám chỉ tâm lý, khiến Bunche cũng không thế nói được chữ “không” ra khỏi miệng được, giống như nói "không", thì đồng nghĩa với việc ông ta không có bản lĩnh hỗ trợ tin tức được vậy.
Việc nhận thua kém này là việc mà Jim • Bunche ông ta có thể làm ra sao?
Nhưng ông ta lại không muốn đáp ứng tùy tiện như thế, vì vậy nói: "Đúng là không phải việc khó, nhưng tôi được chỗ tốt gì chứ?"
Thực tập sinh nói: "Một tin tức lớn?"
Bunche xì một tiếng trong lòng, "Tôi nghĩ cậu không hiểu lắm cái gì là tin tức lớn đâu anh bạn nhỏ, hơn nữa, cậu biết tôi làm việc ở mạng Tổ Ong đúng không? Mạng Tổ Ong, một trang web cho dù có tung ra tin luật sư Cố quy tắc ngầm với thực tập sinh cũng sẽ không thể dẫn đến bao nhiêu sự chú ý, phải là loại tin tức như thế nào mới trở thành tin lớn được, cậu hiểu rõ không?”
"Loại gì, lấy một ví dụ?"
"Ha." Bunche cười lạnh một tiếng, không biết là tự giễu hay là châm chọc.
Càng đáng châm chọc hơn là, bỗng chốc ông ta lại không nghĩ ra được có tin tức gì mới có thể cứu được mạng Tổ Ong, bịa cũng không bịa được.
Ánh mắt ông ta quét qua Hussey ở một bên, bỗng dưng nhớ tới vụ án nổ mà cậu trợ lí nhỏ nhắc tới mỗi ngày, thuận miệng nói mấy suy nghĩ hão huyền: "Ai biết được, ví dụ như viện trưởng cũ của đại học Metz các cậu xác chết vùng dậy từ trong mộ? Hay là tập đoàn tài chính lớn nào đó phá sản? Hay là hải tặc vũ trụ lấy được loại đạn phản vật chất vô tận, cũng ném đến chỗ chúng ta một viên?”
"Như vậy sao." Cậu kia thực tập sinh kia lại ngẫm nghĩ thật, nói: "Được rồi."
Bunche: "..."
Được cái rắm! Đốt lửa cho cậu, cậu đúng là bay lên trời luôn.
Ông ta tức giận nói: "Oh — vậy tôi sẽ chờ tin — tức — lớn của cậu.
Làm không được thì nhớ nói với luật sư Cố của cậu, hắn thiếu tôi một lần."
Nửa câu đầu đơn thuần là giễu cợt, nửa câu sau mới là thật.
"Nể mặt tin tức lớn, ông không ngại chia sẻ hình cũ một chút chứ?”
Bunche: "..."
Phải, ngược lại cậu thực tập sinh này căn bản không nghe ra ý giễu cợt.
Ông ta liếc mắt, bất chấp tất cả: "Không ngại, cậu muốn cái nào? Một năm kia hả? Lát nữa tôi lên tầng sẽ bỏ túi gửi cho cậu."
"Toàn bộ."
"..."
Bunche nghẹn một hớp bia ở trong cổ họng.
Trong phòng ăn, âm nhạc biếng nhác ngập tràn.
Yên Tuy Chi cắt đứt truyền tin, ngón tay vuốt ve ly rượu chân dài.
Lúc anh thu mắt cúi đầu, đường nét ngũ quan sẽ hiện ra một tầng ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn phòng ăn, hơn nữa khóe miệng chưa thu xong nụ cười lịch sự, cả người đều có vẻ như rất ôn hòa.
Ôn hòa đến mức...!không có ai có thể nhìn ra tâm trạng anh đang rất xấu.
Nhưng đúng là anh rất không vui.
Bởi vì có người không có ý tốt với Cố Yến.
Cộp —
Mặt bàn đột nhiên nhẹ vang lên hai cái.
Yên Tuy Chi lấy lại tinh thần, phát hiện không biết lúc nào Cố Yến đã đứng lên, đang đứng ở bên cạnh anh, rũ mắt, hai ngón tay thon dài tùy ý đặt dọc lên theo mặt bàn.
Hiển nhiên, hai cái vừa rồi chính là hắn gõ để hấp dẫn sự chú ý của Yên Tuy Chi.
"Hồn về rồi?"
Yên Tuy Chi nhìn lướt qua đĩa thức ăn: "Cậu ăn xong rồi? Bây giờ trở về phòng sao?"
"Không phải." Cố Yến vuốt ngón cái của mình, "Dính chút rượu ngọt, đi rửa tay."
Hắn vừa nói, tay lại cắm vào trong túi quần tây, khom người mổ nhẹ lên môi Yên Tuy Chi một cái, thấp giọng nói: "Thuận tiện giao tiền cược."
"Ai định tiền cược là cái này?" Yên Tuy Chi hỏi.
Cố Yến: "Tôi định."
"Mới vừa chỉ là một nửa." Hắn lại mổ thêm cái nữa lên môi Yên Tuy Chi, cho đến khi nhìn thấy nụ cười khóe miệng Yên Tuy Chi sinh động hẳn lại, mới nói: "Tại sao vừa rồi lại mất hứng?"
"Bị cậu hôn quên rồi." Giáo sư Yên ung dung, tiện tay đẩy trách nhiệm đi.
Cố Yến: "..."
...
Chạng vạng tối, cơn bão rốt cuộc có dáng vẻ muốn dừng, khách sạn Hanjin Garden và sở cảnh sát không còn lý do giữ người ở lại, các vị khách mới nhân lúc mưa giảm nhỏ mà lần lượt rời đi.
Cảnh sát trưởng và nhân viên cảnh sát ở lại khách sạn đen sì mặt, đưa mắt nhìn mọi người đi hết.
Yên Tuy Chi nhìn trong kính chiếu hậu một cái, ánh mắt của cảnh sát trưởng Tiêu hướng về phía xe sang của hai nhà Manson và Joe, không nói được là có ý sâu xa hay là bực bội không dứt.
Bởi vì chị Younis đã dặn dò, lần này Joe không trở về hành tinh Thiên Cầm, mà đến trước khách sạn lặng lẽ gặp chị, thuận tiện âm thầm xem tình huống của cáo già, sau đó mới tìm một chỗ đặt chân.
Mà không biết tại sao anh em Manson cũng không trở về nhà chính, mà ở lại Decama.
Sau khi cơn bão kết thúc, thời tiết cũng không quang đãng như thường ngày, mà vẫn âm u, giống như ngậm quá nhiều nước mưa còn chưa rơi hết.
Trên tàu con thoi về nhà, Yên Tuy Chi nhận được ảnh Jim • Bunche gửi tới.
Anh nhìn số lượng kinh người đó, không nhịn được nói: "Cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại, nếu không đống ảnh này có thể kéo cả nửa đời sau của tôi vào mất.”
Ban đêm cùng ngày, anh và Cố Yến dựa vào trên ghế sa lon ở phòng khách, mỗi người một cặp kính, xem hết gần một nửa..