Luật Sư Hạng Nhất

Chương 140


Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup!
Thật ra thì trong những năm đó, Yên Tuy Chi liên hệ rất ít với những viện mồ côi lớn, chỉ đi tìm hiểu tình hình lúc quyên góp ban đầu, sau đó vẫn là ẩn danh chuyển tiền, thậm chí nhìn những khoản mục đó căn bản không nhìn ra việc quyên góp là của cùng một người.
Nếu tính toán nghiêm túc, cùng lắm chỉ là “có duyên gặp một lần”, không có cách nào định nghĩa là bạn bè.
Cho nên khi Yên Tuy Chi nghe thấy cách xưng hô “bạn cũ” này thì hơi kinh ngạc.
“Lỗ mãng hỏi một câu, bạn cũ mà ngài nói là?”
Viện trưởng đeo kính lên lần nữa, ánh mắt ông ta lại rơi lên người Yên Tuy Chi, “Một vị tiên sinh rất thú vị, đã từng đổi tài khoản lặng lẽ ủng hộ rất nhiều lần.”
“Đổi tài khoản lặng lẽ ủng hộ? Vậy sao ngài biết đều là người đó?” Joe thật sự tò mò.
Vị tiểu thiếu gia này hoàn toàn không biết quan hệ sâu xa giữa Yên Tuy Chi và viện phúc lợi, chỉ nghĩ rằng lão viện trưởng đang nói đến một người tốt bụng xa lạ..
Lão viện trưởng cười một tiếng ngắn ngủi, điều này khiến ông ta trông giống một vị trưởng bối trung hậu, “Có thể nhận ra được.

Có lẽ ở chỗ khác không thể nhận ra, nhưng ở đây lại khác.

Bởi vì chỉ có cậu ấy mới quyên tặng số tiền lớn đến vậy cho viện mồ côi của tôi, tôi nhìn một cái cũng biết là cậu ấy.”
Lão viện trưởng dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, “Trực giác của một ông già.”
Yên Tuy Chi bỗng nhiên cảm thấy, từ “bạn cũ” được nói ra từ miệng vị tiên sinh già này quả thật rất thích hợp.
Dù bọn họ chỉ gặp qua một lần.
“Thật ra thì viện mồ côi có thể mở lại, cũng nhờ cậu ấy.” Lão viện trưởng than thở một câu, giọng hơi hạ thấp, “Bởi vì tháng trước tôi nhận được thư của hội ủy ban di sản.”
“Hội ủy ban di sản?” Rốt cuộc Joe cũng kịp phản ứng, liếc Yên Tuy Chi một cái, lại liếc Cố Yến một cái, “Không biết có phải là…”
Lão viện trưởng cho hắn tôi một ánh mắt thăm dò.
“… viện trưởng của chúng tôi không?” Joe bổ sung nửa câu sau.
“Viện trưởng của các cậu?” Lão viện trưởng hởi sửng sốt.
“Thầy ấy đã từng dùng tên tắt là Y, không biết người bạn cũ mà ngài nói có phải thầy ấy không.” Cố Yến nói.
“Y tiên sinh…” Lão viện trưởng vẫn nhắc lại một lần, ánh mắt nhìn về phía mọi người cũng đã khác, “Các cậu là học sinh của Yên tiên sinh?”
Rất hiển nhiên, mặc dù chỉ có duyên gặp một lần, nhưng lão tiên sinh vẫn nhớ hình dáng ban đầu của cậu thanh niên kia, có lẽ đã từng thấy anh ở trên báo, biết anh là ai, biết anh làm luật sư, trở thành viện trưởng trẻ nhất của đại học Metz.
“Có thể biết được cách gọi tắt Y này… các cậu không phải học sinh bình thường nhỉ, quan hệ với Yên tiên sinh hẳn là rất thân?” Lão viện trưởng nói.
“Vâng.

Vô cùng… thân cận.” Cố Yến nói: “Thật xin lỗi, trước đó trong truyền tin không nói nhiều.”

Lão viện trưởng khoát khoát tôiy, “Có thể hiểu được, có thể hiểu được.

Cho nên hôm nay các cậu đến là vì?”
“Thật ra là muốn hỏi ngài về một người, nó liên quan đến vài vụ án.” Cố Yến dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Nhờ phúc của vị “bạn cũ” Yên Tuy Chi, thái độ của lão viện trưởng đã có một sự biến hóa vi diệu.
Lúc trước là hòa ái khách khí, cho dù là trò chuyện đơn giản trong truyền tin, hay đôi câu tán gẫu, có thể cảm giác được ông nói chuyện vẫn giữ lại chút ít.

Đó chính là thái độ đối đãi với người xa lạ tới thăm, nhiệt tình nhưng xa cách.
Nhưng lúc này lại khác, ông đã thu lại nụ cười, cũng trịnh trọng hẳn lên.
Lão viện trưởng mím môi, không biết đang suy tư điều gì, lúc lâu sau ông mới giương mắt hỏi: “Hỏi thăm ai?”
Bọn họ đưa ra bức ảnh trên trang web của viện mồ côi Vân Thảo.
Đó là một tấm ảnh chụp chung rất nhiều năm trước, trong hình có không ít trẻ con, đứng thành ba hàng, thậm chí nhỏ nhất còn được ôm trong tay, đứa lớn có mười sáu mười bảy tuổi, trông sắp trưởng thành.
Viện trưởng cũng ở trong đó, còn có nhân viên quản lý và hộ sĩ của viện mồ côi.
Đa số người đều đang cười, thỉnh thoảng xen lẫn mấy người bị chói vì ánh mặt trời, không rảnh để cười.

Yên Tuy Chi chỉ một nam sinh hàng sau, hỏi: “Gã là ai ?”
Nam sinh trong ảnh mặc một cái áo thun quần dài đơn giản, tóc ngắn ngang đầu, hai tay đặt sau lưng.

Có thể nhìn ra được từ môi gã rằng gã đang cười, nhưng trong mắt vẫn có vẻ âm trầm không tản đi được.
Lúc này vành tai của gã rất sạch sẽ, không có hình xăm Bích.
“Đứa bé này sao?” Lão viện trưởng chậm rãi nói, “Tôi nhớ gã tên là Dorne, 17 tuổi.

Bức ảnh này cũng lâu rồi, tầm 30 năm.

Khi đó viện mồ côi này vừa thành lập được 2 năm, quy mô vẫn còn nhỏ.

Trong ảnh chính là nhóm đại gia đình đầu tiên.”
“Tôi rất có ấn tượng với đứa bé này.” Lão viện trưởng nói, “Đa số đứa trẻ trong ảnh đều ở Tửu Thành, nhưng mấy người phía sau lại không phải.”

Ngón tay ông lướt qua người thiếu niên tên Dorne kia, lại chỉ hai người bên trái phải gã, “Bọn họ được đưa từ nơi khác tới, bởi vì đủ nguyên nhân.

Các cậu cũng biết đấy, thỉnh thoảng sẽ có vài trường hợp chuyển đi.

Nhân viên làm việc sẽ gọi là chuyển nhà, nhưng tôi nghĩ trong lòng những đứa trẻ đó sẽ không gọi như vậy, có khi chúng cảm thấy đó là lưu lạc.”
Lão viện trưởng nói, “Tôi hay tán gẫu với gã, thật ra gã rất ít nói, thỉnh thoảng có vẻ khoe khoang, đương nhiên điều này rất bình thường.

Bọn họ không lấy được nhiều thứ, cho nên mỗi khi có được đồ tốt sẽ không nhịn được để cho những người khác biết.

Nhưng đứa bé này lại có vẻ để ý quá độ với chuyện đó… Nói như thế nào đây, có thể nhìn ra được, gã không vui khi thấy người khác lấy được đồ tốt, cho dù là may mắn hay là gì, thấy người khác xui xẻo, thỉnh thoảng gã sẽ lộ ra vẻ pha trò, thậm chí cười trên sự đau khổ của người khác.

Điều này khiến nhân duyên của gã không mấy lý tưởng, luôn ở một mình.

Khi đó tôi cảm thấy trạng thái tâm lý của đứa nhỏ này hơi lệch, lo lắng gã sẽ đi lạc đường, cho nên luôn tìm gã trò chuyện.”
Ông nhớ lại chốc lát, vẻ mặt có chút mất mát, “Nhưng thật đáng tiếc, tôi gặp được gã khi đã quá muộn.

Gã ở đây một năm thì tròn 18 tuổi, dựa theo quy định của Liên Minh, gã không cần được giám hộ nữa.

Tôi nhớ sinh nhật 18 tuổi của gã được tổ chức ở đây, hôm đó hộ sĩ chuẩn bị bánh ngọt và quà cho gã, có vẻ tâm trạng gã không tệ lắm, nhưng ngày hôm sau lại trình đơn xin rời khỏi nơi này.”
“Vậy hướng đi về sau của gã, ngài có biết không?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Biết một ít.” Lão viện trưởng nói, “Mặc dù dựa theo quy định, sau khi trưởng thành, những đứa trẻ này sẽ không còn bị chúng tôi giám hộ nữa, nhưng thật ra thì chúng tôi vẫn là sẽ giữ liên lạc.

Dẫu sao nơi này cũng được coi là nhà của họ, nếu như họ không sống tốt, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.

Nhưng có một vài đứa trẻ, sau khi ra ngoài thì không muốn nhắc lại nơi này nữa, tách biệt hẳn với trước 18 tuổi.

Sau khi đi gã cũng cắt đứt liên lạc, tôi chỉ có thể thông qua một số mối quan hệ để biết được một phần chiều hướng của gã.


Gã ở Tửu Thành một thời gian, sau đó sang hành tinh Tổ, gã là người ở hành tinh Tổ.”
Nghe được điều này, Yên Tuy Chi và Cố Yến nhìn nhau một cái.
Thông tin dần khớp, bọn họ hẳn không tìm nhầm người.
“Vậy ngài có tin tức mới nhất của gã không?”
Lão viện trưởng lắc đầu, “Lần cuối cùng tôi biết được tin tức về gã, cũng phải từ 25-26 năm trước rồi, một hộ sĩ trong viện gặp được gã trên tàu bay đến Decama, đứa bé kia nói cuộc sống không tệ, đến Decama đi công tác, giúp người ta làm một ít chuyện.

Nhưng cụ thể là làm ở đâu thì gã không nói.

Sau đó cho tới bây giờ, tôi không còn nghe được bất kì tin tức gì về gã nữa.”
Lão viện trưởng chần chờ chốc lát, còn nói: “Thật ra thì điều này có chút kỳ quái, tôi đã từng ở chính phủ rất nhiều năm, có một số mạng người.

Không giấu các cậu, vì tôi lo lắng cho đứa bé kia, nên từng nhờ bạn tôi ở hệ thống hồ sơ giúp, nhưng lại không tìm được tung tích của gã, giống như từ khi ra khỏi viện mồ côi chỉ sống được mấy năm, sau đó biến mất trên đời này vậy.”
“Biến mất?”
Đối với loại chuyện này, Joe thiếu gia nhạy cảm nhất.
Hắn ta gần như vừa nghe thấy lời tương tự, sẽ nghĩ ngay theo bản năng: “Không phải là sửa đổi gen chứ?”
Lão viện trưởng sửng sốt chốc lát, vẻ mặt hơi mất tập trung, tiếp đó lại chuyển thành tiếc nuối sâu sắc, bởi vì trong lòng ông rất rõ ràng, nếu như một người cần dựa vào sửa đổi gen để ẩn nấp, vậy cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Yên Tuy Chi và Cố Yến tìm được hơn mười tấm hình, thời gian trước sau không chỉ 3-5 năm.

Hơn nữa sau khi Joe và Younis nhận được tin tức, lại tìm kiếm trong kho tài liệu của họ với từ khóa “chim Mục Đinh”, cũng nhận được vài thông tin lẻ tẻ.
Hai người này hiểu ra, gần như có thể khẳng định, kẻ dọn đường kia ít nhất đã từng sống hơn 20 năm, thậm chí nói không chừng đến nay vẫn còn tồn tại.
Mà sở dĩ nhiều năm gã vẫn ẩn nấp rất tốt, có lẽ giống như Joe suy đoán, dựa vào sửa đổi gen —
Mỗi khi thanh trừ được vài người, vì lý do an toàn, gã sẽ đổi một lớp da.
Người như vậy, muốn tra ra được cũng rất khó giải quyết.
Thông tin càng nhiều, hy vọng mới có thể lớn một chút.
Yên Tuy Chi hỏi: “Về người tên là Dorne này, ngài còn giữ tài liệu gì không?”
“Ban đầu lúc nhận gã về viện mồ côi, có giữ lại một phần hồ sơ của gã.” Lão viện trưởng nói, “Nhưng đều là trước 17 tuổi.”
“Có tiện cho chúng tôi nhìn qua không?”
Lão viện trưởng nói: “Chỉ có thể ở trong phạm vi quy định, cho các cậu nhìn một phần.”
“Cảm ơn.”
Phòng hồ sơ ở trong tòa nhà làm việc này, trong một căn phòng phía tây tầng một.

Phòng không lớn, bên trong có mấy cái quang não đang đang làm việc, tản ra ánh huỳnh quang.

“Nhân viên làm việc còn chưa tới đủ, trước mắt bên này vẫn là tôi và mấy người thầy cùng nhau phụ trách.” Lão viện trưởng nói.
“Thầy?”
“À đúng, chính là mấy người các cậu nhìn thấy lúc vừa vào phòng làm việc đó.” Lão viện trưởng nói đến đây thì hơi cười, “Mấy người bạn đồng ý đến đây giúp tôi.

Chúng tôi định xây lớp học ở viện mồ côi, trước khi những đứa trẻ đó trưởng thành, dạy chúng ít thứ vẫn là tốt.”
Lão viện trưởng chậm rãi thao tác trên quang não.
Mấy người Yên Tuy Chi lễ phép chờ ở một bên, không thúc giục.
Chỉ chốc lát sau, quang não ù ù vận chuyển, phun ra một ít trang giấy ảo, bên trong có vài hình ảnh, tài liệu hồ sơ và đơn điều động.
Lão viện trưởng chu đáo chuẩn bị bốn phần, chia cho bọn họ.
Chỉ là lúc đưa cho Kha Cẩn, Kha Cẩn giống như là không cảm giác được, vẫn đưa lưng về phía bọn họ, đứng bên cửa sổ.
“Ờm…” Lão viện trưởng không hiểu được trạng thái của Kha Cẩn, tài liệu trong tay đưa ra không xong mà thu về cũng không được.
Suy nghĩ của Joe bị cắt đứt, gật đầu nói với lão viện trưởng: “Cảm ơn, cứ đưa phần của cậu ấy cho tôi là được.”
Trang tài liệu thứ nhất là một tờ đơn điều động, viết rằng trước 10 tuổi, Dorne vẫn luôn sống ở một cô nhi viện trên hành tinh Tổ.

Phía sau đơn điều động có kèm một phần hồ sơ của cô nhi viện kia, trong đó có một dòng kể về những gì gã đã trải qua ở cô nhi viện, biểu hiện và một vài sở thích.
Bên trong đặc biệt nhắc tới, Dorne rất thích chim, đối với loài chim có tính phụ thuộc, gã có nuôi một con chim Mục Đinh, đi đâu cũng mang theo.

10 tuổi, con chim của gã chết, vì thế mà gã còn xảy ra mâu thuẫn với mấy đứa bé.
Đây là nguyên nhân gã bị chuyển đi.
Theo sát hai phần tài liệu này là một đơn tiếp nhận.

Đơn vị tiếp nhận là một cô nhi viện ở Decama, cách thức dạy dỗ ở đó khoa học hơn chút, tốt hơn hành tinh Tổ nhiều.

Dorne ở cô nhi viện Decama đến 17 tuổi, lại gặp một vài chuyện không vui, lúc này mới bị chuyển đến viện mồ côi Vân Thảo ở Tửu Thành.
Nhưng điểm chính không ở chỗ này, ánh mắt của Yên Tuy Chi rơi vào cái tên cô nhi viện ở Decama kia, nhíu mặt thật chặt, “Cô nhi viện Milan…”
Anh chợt ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Cố Yến và Joe.
Cô nhi viện Milan, là nơi Kha Cẩn từng ở.
Điều này làm cho bọn họ rất khó mà không liên tưởng đến tên tội phạm tiêu dao ngoài vòng pháp luật – Li · Conor kia, kẻ đầu sỏ khiến tinh thần của Kha Cẩn xảy ra vấn đề.
Cũng là kẻ đeo mạng người, cũng nhờ sửa đổi gen để trốn thoát.
Joe nghiêng đầu nhìn Kha Cẩn, đối phương vẫn không có cảm giác chút nào, ánh mắt nhìn thẳng một chỗ trên cao.
Bọn họ theo ánh mắt Kha Cẩn nhìn sang, nhìn thấy một cái cây cao tươi tốt ở sân sau, trên một cành cây chìa ra ngoài có vài con chim đang nghỉ chân.
Đó là chim đốm xám thường gặp nhất, trừ lông đuôi khó mà phân biệt, dáng vẻ giống chim Mục Đinh như đúc..

Bình Luận (0)
Comment