Luật Sư Hạng Nhất

Chương 168


Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Trong khoảnh khắc đó, khe hở cuối cùng của cửa thang máy khép lại.
Lúc bọn họ kịp phản ứng chạy gấp tới, số tầng đã bắt đầu nhảy từng tầng từng tầng.
“Không đuổi kịp sao, hai anh nên gọi một tiếng, để Amy giữ cửa cho các anh.” Một y tá trong phòng nghĩ rằng hai người không đuổi kịp thang máy, nhiệt tình an ủi, “Chờ một chút đi, thang máy của tòa nhà này đi rất nhanh.”
Cố Yến gật đầu với các cô, đồng thời nhanh chóng gọi một cuộc ra ngoài.
Yên Tuy Chi lập tức đè lại hắn, thấp giọng hỏi: “Gọi cho ai? Tìm người cản?”
“Dĩ nhiên không phải.” Cố Yến nói.
Ngạc nhiên rút đi, hai người đều tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Lần trước trong trung tâm nghiên cứu, bọn họ võ trang đầy đủ, còn đeo khẩu trang, cô gái kia căn bản không nhìn thấy dáng vẻ của họ, đương nhiên cũng sẽ không biết hai vị luật sư này đã đi qua nơi đó.
Nói cách khác, bây giờ cô ta đang không đề phòng, vẫn cho rằng mình giấu rất tốt.
“Nếu cô ta đã làm công việc này, vậy chỉ cần Horace · Ji còn ở bệnh viện Xuân Đằng, mục đích của cô ta vẫn sẽ chưa được hoàn thành, cô ta vẫn sẽ đội lốt y tá, đến bệnh viện làm việc như bình thường.” Yên Tuy Chi nhẹ nhàng nói.
Thật ra đây là trạng thái dễ dàng bắt giữ nhất, không đáng đánh rắn động cỏ.
Cố Yến: “Tôi biết, tôi nói vài chuyện quan trọng với Joe thôi.”
Rất nhanh một thang máy khác đã dừng lại trước mặt hai người, hai người đi vào.
Vào giờ này, trong thang máy rỗng tuếch, không có người khác.

Rất nhanh cuộc gọi của Cố Yến đã được bắt máy.
“Alo, Cố?” Joe thiếu gia nói, “Tôi vẫn đang ở trên đường, chưa lên tàu bay đâu.”
“Có thể lấy được số liệu về nhân viên trong bệnh viện Xuân Đằng không?” Cố Yến nói.
Joe có chút buồn bực: “Không phải mỗi cái máy dưới đại sảnh đều có sao?”
Cố Yến: “Nếu đến đó xem sẽ để lại dấu vết, hơn nữa ở đó chỉ có thời gian bác sĩ khám bệnh, không có thời gian biểu của y tá.”
“Thời gian biểu của y tá được xếp từng tuần một, do y tá trưởng xếp, không có ngày đổi mới cố định, cho nên không ở trong phạm vi kiểm tra.” Joe nói.
Thang máy đã xuống tầng một, lúc cửa kim loại mở ra, Yên Tuy Chi giương mắt nhìn ra ngoài cửa thủy tinh, rất nhanh liền thấy được bóng người mà bọn họ muốn tìm, nhíu mày nói: “Không nói đến những cái khác, lá gan của cô nàng này cũng thật lớn, bây giờ đã lên xe nhân viên rồi.”
Cố Yến điều khiển xe bay lái tự động đến, lặng lẽ dừng ở cửa vào.
Joe bên kia im lặng mấy giây, nói với Cố Yến: “Được rồi, tôi sẽ cho người cấp quyền riêng cho cậu, liên kết đã gửi qua cho cậu rồi đấy, cậu có thể trực tiếp xem xét.

Nhưng mà cậu còn chưa nói có chuyện gì đâu.”
Cố Yến lạnh nhạt nói: “Bắt được một con quỷ.”
Joe lập tức tỉnh táo.
Xe nhân viên đúng 7 giờ xuất phát, đi dọc theo đường rẽ ra cửa bệnh viện rồi lái ra bên ngoài.
Yên Tuy Chi nhân lúc Cố Yến nói chuyện, vòng qua xe bay đến bên cạnh ghế lái, mở cửa ngồi xuống.
Cố Yến nhíu mày nhìn anh một cái, ngồi vào ghế phụ.
“Nút bám theo xe phía trước ngoại trừ sở cảnh sát thì không có ai được mở cả.” Yên Tuy Chi vừa thiết lập trang bị an toàn, vừa nhìn chằm chằm chiếc xe kia, dù bận vẫn ung dung nói: “Điều khiển xe bằng tay, với tính cách chính trực lỗi lạc của luật sư Cố của chúng ta, chỉ sợ không có kinh nghiệm gì ở phương diện này.”
Cố Yến: “Thầy rất có kinh nghiệm?”
Yên Tuy Chi ngẫm nghĩ, “Kinh nghiệm gián tiếp cũng coi như phong phú.”
“Kinh nghiệm gián tiếp là cái gì?”
“Tôi khá am hiểu việc cắt đuôi xe đang bám đuôi.” Giáo sự Yên ung dung nói.

Cố Yến: “…Có phải gián tiếp này hơi xa không?”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn vẫn không đổi vị trí với Yên Tuy Chi, mặc cho anh điều khiển tay lái.
Joe ở bên kia có chút lo lắng, “Hai người muốn bám đuôi xe khác? Xe gì?”
“Xe nhân viên của bệnh viện các cậu.” Cố Yến nói.
“Vậy gửi vị trí thời gian cho tôi đi, tôi xem một chút.” Joe không yên lòng, “Nhỡ may gặp phải cái gì, tôi còn có thể tìm người giúp từ xa.”
Cố Yến gửi qua cho hắn ta, ngay lập tức trên bản đồ của máy thông minh có thêm một chấm đỏ chậm rãi di động.
Joe thuận mồm nịnh hót: “Trước kia ở Metz có nghe nói kỹ thuật lái xe của viện trưởng rất lợi hại, chắc bám đuôi cũng rất lợi —”
Chữ “hại” còn chưa ra, xe bay đột nhiên tăng tốc.
Điểm nhỏ đại diện cho bọn họ ở trên bản đồ vừa ra cổng liền giống như muốn cất cánh, quay ngoắt sang một phía khác, thẳng đến hướng bắc.
“…”
Joe nuốt chữ cuối cùng lại, cẩn thận từng li từng tí hỏi Cố Yến: “Ặc — có phải viện trưởng đi ngược rồi không? Xe nhân viên của bệnh viện Xuân Đằng đi về phía nam chứ nhỉ, hay là tôi nhớ nhầm?”
Cố Yến nhìn con đường dần biến mất qua kính chiếu hậu, im lặng hai giây, nói: “Cậu nhớ không nhầm, đúng là chúng tôi cách nó càng ngày càng xa.”
Luật sư Cố ngẫm nghĩ, quay đầu hỏi Yên Tuy Chi: “Đây là… thói quen cắt đuôi của thầy?”
Thói quen cắt đuôi con khỉ.
Yên Tuy Chi nhìn con đường phía trước, bật cười một tiếng, hỏi: “Cậu không say xe chứ?”
Cố Yến nói: “Không say.”
Nói xong, hắn nhìn tốc độ xe không ngừng tăng lên, lại bình tĩnh bồi thêm một câu, “Tính đến trước mắt thì chưa từng ngất xỉu, hy vọng sẽ không phá lệ ở hôm nay.”

Trên đường cao tốc trên không, một chiếc xe bay màu đen chống phản quang gào thét lướt đi.
Nó mượn quỹ đạo trên không, vượt ngang qua hai con đường, sau khi lượn một góc ngoặt lớn, dứt khoát chạy lên một con đường tắt trên không khác.

Yên Tuy Chi bình tĩnh vịn tay lái, thỉnh thoảng mới liếc bản đồ trên màn hình điều khiển.
Mấy phút sau, anh lại tăng nhanh tốc độ xe lần nữa.
Xe bay đi dọc theo đường trên không, sau khi lái lên đỉnh lại lao thẳng xuống một con dốc thật dài.
Điểm cuối của con đường trên không này giao nhau với một con đường cao tốc dưới đất.

Yên Tuy Chi giảm chậm tốc độ xe, hoàn mỹ nhập vào dòng xe cộ trong con đường cao tốc, sau khi giảm xóc trăm mét, anh mới hất cằm lên nhìn kính chiếu hậu, nói: “Xem đi, không phải là bám đuôi được rồi sao.”
Bên trong kính chiếu hậu, xe nhân viên của bệnh viện Xuân Đằng vốn đang dẫn trước một bước, lại không hề phát hiện ra cái gì mà phi nhanh trên đường.
Joe thiếu gia bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Hở? Hai người vào cùng đường với xe kia rồi?”
Cố Yến: “Đúng.”
“Có thể trông thấy nó không?” Joe thiếu gia hỏi.
Cố Yến cân nhắc một lát, nói: “Hơi dẫn trước nó một chút.”
Joe: “…”
“Dẫn trước.” Joe thiếu gia tiêu hóa cái từ này, “Không phải hai người đang theo dõi à?”
“Đi phía trước không coi là theo dõi?”
Joe: “…”
Hắn ta ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Đối phương có nhận ra không?”
Cố Yến: “Cậu nói xem?”

Joe: “…Ặc.”
Làm sao có thể nhận ra được chứ? CMN ai có thể ngờ được rằng, chiếc xe đi ra từ ngã ba nào đó, còn ung dung lái ở phía trước, thật ra là đang theo dõi mình?
Joe thiếu gia tỏ vẻ khâm phục: “Được rồi.

Cho nên hai người tóm được ai?”
Cố Yến thuận tay kết nối cuộc gọi lên trên xe, mình thì chuyển giao diện vào kho số liệu mà Joe cung cấp, “Còn nhớ lần mà Laura đi nhờ tàu vận chuyển đến Tửu Thành tìm chúng ta không?”
“Đương nhiên là nhớ, lần mà anh em Manson vụng trộm vận chuyển thuốc chứ gì, sao thế?”
“Người phụ trách trông coi thuốc men và liên lạc với các đường dây trên con tàu của Laura chính là cô gái kia.” Cố Yến nói, “Về sau, chúng tôi gặp cô ta trong trung tâm trị liệu lây nhiễm, bị Laura nhận ra được.”
“Đúng rồi, tôi có nghe mọi người nói qua.” Joe nói, “Cho nên hai người lại thấy cô ta?”
“Cô ta ngụy trang thành một y tá trong bệnh viện Xuân Đằng.” Cố Yến nói.
“Đù.” Joe xổ ra một câu thô tục, “Sao chỗ nào cũng có người của họ vậy!”
Nhưng rất nhanh hắn ta lại hưng phấn lên, “Có thể trông coi thuốc men, liên lạc với các đường dây, lại có quyền ra vào trong trung tâm nghiên cứu.

Vậy nhất định cô ta không phải là quân cờ tầng dưới hoàn toàn không biết gì cả.”
“Cũng không phải là tầng cao.” Cố Yến nói, “Nếu không sẽ không đích thân đi làm vài chuyện.

Nhưng không sao, cho dù cô ta ở tầng lớp nào, chí ít có thể thu hoạch được thuốc, người liên hệ, chứng cứ về trung tâm nghiên cứu trên người cô ta.”
“Đúng! Khống chế cô ta lại, sẽ có thể nối được rất nhiều chứng cứ đứt gãy.” Joe càng nghĩ càng vui vẻ, “Cô ta ẩn nấp trong phòng nào?”
Cố Yến nhanh chóng lướt ngón tay, tìm ra được thông tin từ kho số liệu: “Ở ngay tầng có phòng bệnh đặc biệt kia, phụ trách truyền dịch và chăm sóc thường ngày cho Horace · Ji, tên là… Amy · Boro.

Đương nhiên, tám chín phần mười là tên giả.”
Hắn thuận tay gửi thông tin về Amy · Boro cho Joe.
Trên hồ sơ có ghi người phụ nữ tên là Amy · Boro này năm ngoái mới vào bệnh viện Xuân Đằng, ban đầu được xếp ở chi nhánh Tửu Thành, đầu năm ngoái được điều động đến trụ sở chính của bệnh viện Xuân Đằng.
Lịch làm việc của y tá ở Xuân Đằng là luân phiên, cứ hai tháng sẽ đổi phòng một lần.
Tháng trước Amy · Boro được chuyển đến tòa nhà gen.

Lúc đó lây nhiễm đột nhiên bộc phát, không đủ người, cô ta lại nhảy vị trí mấy lần, cuối cùng được sắp xếp ở phòng bệnh đặc biệt.
Cô ta đến phòng bệnh đặc biệt chưa được mấy ngày, Horace · Ji liền vào bệnh viện.
“Nhìn từ tuyến thời gian này, cô ta đã sớm có chuẩn bị sao.” Joe nói, “Đương sự Horace · Ji kia của cậu… có phải gã đã thấy được việc làm của anh em Manson, hay biết một chút nội tình gì không? Nếu không làm sao lại bị để mắt tới.”
Cố Yến nghĩ đến những lời nói của Horace · Ji, nói: “Không chỉ đơn giản là thấy được việc gì, biết được nội tình gì đâu.

Tôi càng nghiêng về việc gã đã từng là người tham gia vài chuyện.”
“Cái gì?” Joe có chút kinh ngạc, “Vì sao lại nói như vậy?”
“Lần gặp mặt lúc trước, cuối cùng gã đã thẳng thắn vài chuyện.” Cố Yến nói, “Nói vài câu thật thà mang tính lựa chọn.

Gã nói gã biết vụ án này có liên quan đến thí nghiệm chữa bệnh, cũng lường trước được sớm muộn gì những người già kia sẽ có một ngày như thế, sở dĩ gã sẽ xuất hiện ở hiện trường, chính là đi kiểm nghiệm phỏng đoán.”
Lúc đó Horace · Ji đứng cạnh cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính, nhớ lại: “Mỗi một hiện trường tôi đều đi một lượt, những cụ già bên trong lồng kia có vẻ cực kì chật vật, đắm chìm trong thế giới của mình, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm, có người trông thấy tôi còn nhào vào trên lồng —”

Gã “chậc” một tiếng, giống như đang hồi tưởng: “Không giống người lắm, giống chó? Cũng không đúng lắm…”
Lúc gã nói chuyện, vừa vặn có mấy con chim xám bình thường nhất đậu lên trên bệ cửa sổ, trong đó một con không biết là ngốc hay là làm sao, không biết phanh xe, va mạnh lên cửa kính một cái.

Nó vẫy cánh, đập mạnh lên trên mặt kính.
“Hừm —” Horace · Ji nhìn từ trên cao xuống đám chim xám kia, gõ nó mấy lần cách một lớp kính, khiến con chim xám kia sợ hãi càng vùng vẫy mạnh hơn, “Nhìn đi, giống như con chim ngu ngốc này, u ám chật vật, không hề thu hút chút nào, rõ ràng không bổ nhào đến chỗ tôi được, còn chứ muốn huých mạnh như thế.

Dữ thì dữ thật, nhưng mà không biết tự lượng sức mình.”
Horace · Ji nhìn đám chim xám kia bằng ánh mắt ghét bỏ lạnh lùng, “Loại này tồn tại có ý nghĩa gì đâu? Chết hay sống đều không có chút ý nghĩa nào cả.”
Gã nói xong loại lời khiến người ta không thoải mái này rồi, lại trầm mặc một lát, thở dài nói: “Có chút đáng thương.”
Lúc Horace · Ji nói đến “đáng thương”, thế mà ánh mắt của gã thật sự bộc lộ một chút bi thương.

Những bi thương kia cũng không có ý giả mù sa mưa, mà cực kì chân thực, nhưng lại có một loại khó chịu không nói ra được.
Thẳng đến ngày đó rời khỏi phòng bệnh, Cố Yến mới hiểu được rốt cuộc có chỗ nào khó chịu —
Đáng thương và bi thương của gã, cũng không phải được bộc lộ qua những người già bị hại kia, càng giống như xuyên qua bọn họ để nói chính gã.

Cố Yến nói với Joe: “Tôi càng nghiêng về việc gã đã từng là người bên phe anh em Manson, có lẽ một ngày nào đó, một chuyện nào đó khiến gã ý thức được, sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ bị anh em Manson xử lý, không được chỗ tốt gì.

Những người bị hại của án Ông lắc đầu càng làm gã kiên định với ý nghĩ này, cho nên —”
“Cho nên gã muốn xuống khỏi thuyền hải tắc ư?” Joe nói tiếp, “Nếu như vậy thì đúng là sẽ có thể nói thông được.

Cậu nhìn những người lây nhiễm bình thường trong bệnh viện đi, có ai không muốn lập tức chuyển đến trung tâm trị liệu đâu.

Ngược lại gã cực kì bài xích chỗ đó, giống như biết mình đi qua đó nhất định sẽ xảy ra chuyện gì vậy.”
Ở Xuân Đằng, trước mắt bao người, mặc dù có Amy · Boro trà trộn vào trong, nhưng cũng không tiện làm ra động tĩnh quá lớn.
Cô ta có thể chế tạo một chút phiền toái cho Horace · Ji, thúc đẩy gã chuyển đến ngay dưới mắt anh em Manson, nhưng cô ta không thể trực tiếp giết chết gã.

Mỗi một bước của cô ta đều phải làm bí mật, nếu không rất dễ bị bắt.
Mà chính vì Horace · Ji hiểu được điểm này, cho nên có đánh chết cũng không chuyển.
Joe thiếu gia suy nghĩ xong tất cả, tức giận nói: “Mẹ nó đám súc sinh này thật đáng ghét! Cả ngày dây dưa, tính toán cái này tính toán cái kia, sống có mệt hay không? Con mẹ nó chứ chỉ là đi theo tra một chút cũng mệt muốn chết.

Chúc bọn họ sớm ngày bị xét xử.”
Yên Tuy Chi nhìn chằm chằm vào đường xe chạy qua kính chiếu hậu, nghe vậy nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Nhanh thôi, không phải trước mắt đã có một cô nàng nhân chứng nhảy vào lưới rồi sao.

Cố Yến, xem địa chỉ nhà cô ta đi.”
“Số 12 đường Tùng Trăn, phòng 3011 khu C chung cư Tượng Mộc.” Cố Yến vừa đọc địa chỉ, đồng thời đánh dấu trên bản đồ.
Không bao lâu, xe nhân viên của Xuân Đằng đã sắp vào trạm đợt 3.
Yên Tuy Chi chọn một cái đèn đỏ, thuận lý thành chương dừng lại ở phía trước.
Lần này, bọn họ nhìn thấy được Amy · Boro trong kính chiếu hậu.
Có bốn năm người cùng xuống xe, Amy · Boro chính là một trong số đó.

Cô ta cười vẫy tay với những đồng nghiệp khác, hàn huyên vài câu, liền quay người đi đến một khu chung cư cách đó không xa.
Trên mái khu chung cư có một tấm bảng lớn đề tên – Chung cư Tượng Mộc.
Chỗ Amy · Boro xuống xe, giống với địa chỉ cô ta đăng ký trong hệ thống của Xuân Đằng như đúc.

Nếu như không biết bối cảnh sau lưng cô ta, chỉ nhìn cảnh tượng này một cách đơn thuần, sẽ chỉ cho rằng cô ta thật sự là một cô gái bình thường, mà đây chỉ là một ngày bình thường của cô ta thôi.
Đèn đỏ kết thúc, Yên Tuy Chi thuận đường lượn một vòng, chọn một bãi đỗ xe ở một khu chung cư khác.
Bên cạnh bãi đỗ xe có một dãy cửa hàng, tầng hai có một cái ban công rất lớn, rất nhiều nhà hàng đặt ghế ngoài trời ở đó.
“Sao thế? Đuổi đến nơi rồi?” Joe nghe thấy động tĩnh bên bọn họ, hỏi; “Hai người muốn xuống xe nhìn sao?”
“Không.” Yên Tuy Chi nói, “Chúng tôi đi ăn sáng.”
Joe: “???”
Nhất định trong những dãy nhà này đều có camera, thậm chí ngay cả trên cây và hàng rào cũng có, nếu trực tiếp theo tới thực sự rất dễ thấy, sẽ còn để lại dấu vết không cần thiết.
Yên Tuy Chi và Cố Yến tạm thời dừng cuộc gọi, lên tầng hai của cửa hàng, chọn một cái ghế dài bên ngoài tầm mắt không tệ ngồi xuống, gọi hai phần bữa sáng.
Từ góc nhìn của họ, có thể nhìn thấy nhà trước nhà sau của khu C.
8 giờ 15 phút, một bóng người xách túi đi ra.
Bởi vì đã được chứng kiến cách ăn mặc của Amy · Boro trong trung tâm nghiên cứu, hai người gần như nhận ra ngay lập tức.
Cô ta đổi váy, đội tóc giả.
Một chiếc xe bay màu trắng lướt đến dưới tầng, cô ta vừa xuống liền chui vào trong xe.
Xe đi qua khúc ngoặt, lái về phía Tây Nam.
Yên Tuy Chi mở bản đồ nhìn thoáng qua.
“Bây giờ xuống dưới?” Cố Yến đặt tách cà phê lên bàn.
“Không vội.” Yên Tuy Chi nói: “Còn có thể đợi thêm năm phút.”
Cố Yến nhíu mày: “Làm sao cho ra kết luận này?”
Yên Tuy Chi chỉ chỉ bản đồ, “Tính toán quãng đường, cô ta đi ra từ cửa Tây Nam, con đường đó kéo dài đến tận đường Cá Voi Xanh mới có lối rẽ.”
Anh lại chỉ mấy con đường có phương hướng hoàn toàn khác biệt, nói: “Tôi lái từ những con đường này, ngoặt vào lối rẽ lên đường Cá Voi Xanh, sẽ đi trước cô ta.”
Bản đồ trong tay, giáo sư Yên mù đường có thể quậy tung toàn bộ hành tinh.
Anh cầm tay lái, lại chuyển từ xe bay thành tàu bay, một đường nhanh như chớp đến đường Cá Voi Xanh, lại giảm tốc độ khi cách lối rẽ tầm trăm mét, giả vờ như đang lái bình thường.
Mỗi khi người này tính toán, luôn luôn chính xác khiến người khác phải líu lưỡi.
Không lâu sau, một chiếc xe bay màu trắng lao vụt qua nhanh như tên bắn từ làn xe số 2.
Yên Tuy Chi không nhanh không chậm ngoặt một cái.
Lần này anh vẫn không có tự giác khi theo dõi người khác, thậm chí còn không đi cùng đường với Amy · Boro, mà chạy lên làn xe số 3.
Phương hướng của làn xe số 3 giống với số 2, chỉ là con đường này khá cũ, kém số 2 không ít.
Bọn họ phi nhanh trên đường số 3, lần này không dẫn trước, mà đi ở phía sau.

Xuyên qua cửa sổ xe, có thể trông thấy rõ làn xe số 2 ở vị trí thấp hơn một chút, từ đầu đến cuối chiếc xe bay màu trắng kia vẫn ở trong phạm vi tầm mắt của bọn họ.
Gần nửa giờ sau, cây cối hai bên đường càng ngày càng nhiều, bóng dáng những tòa nhà cao lại càng ngày càng ít.
Yên Tuy Chi nhìn thoáng qua bản đồ, bọn họ đang lái đến vùng ngoại ô nào đó của khu Pháp Vượng.
Amy · Boro dừng ở một trạm nghỉ, từ trên xe bước xuống, đạp giày cao gót tiến vào trạm nghỉ lớn như cửa hàng.
Yên Tuy Chi tìm một khu sửa chữa khẩn cấp, mượn cây cối che chắn, cũng dừng xe.
Cố Yến hết sức phối hợp lấy biển báo từ cốp xe ra, lại bật đèn nhắc nhở.
Bọn họ vốn định đứng ở chỗ này quan sát một lát, chọn thời cơ thích hợp để vào trạm nhìn xem.
Nhưng lúc đang định đi, Cố Yến liền túm Yên Tuy Chi lại.
“Chờ một chút.” Hắn nhíu mày, chỉ vào phương hướng trạm nghỉ.
Một bóng người cao gầy từ trong cửa hàng đi ra.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc trang phục bình thường.

Ở khoảng cách xa như vậy, thật ra Yên Tuy Chi và Cố Yến không thể hoàn toàn thấy rõ ngũ quan của hắn ta, nhưng mái tóc xoăn và tư thế có chút quen mắt kia, thực sự rất dễ để cho người ta nghĩ đến một người.
Bác sĩ tóc xoăn làm việc với Lâm Nguyên, người con nuôi cạch mặt nhiều năm với chủ nhà — Jacques · White.

Bình Luận (0)
Comment