Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Uy hiếp tính mạng không phải trò đùa, cho dù chủ nhà Mervyn · White không thèm để ý chút nào, nhưng Yên Tuy Chi và Cố Yến không có khả năng bỏ mặc không quan tâm.
Bọn họ nghiên cứu bức thư kia một lát, phát hiện đúng như chủ nhà nói, không rõ nơi phát ra.
Điều này cũng làm cho bọn họ nhớ tới việc máy thông minh của Yên Tuy Chi bị quấy nhiễu từ xa lúc trước.
“Bạn của Cố Yến làm giúp một chương trình, có thể bắt ngược lại được tín hiệu của đối phương.” Yên Tuy Chi tìm kiếm chương trình kia trong máy thông minh của mình, hỏi chủ nhà: “Tôi có thể dùng máy thông minh của ông chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Chủ nhà tháo nhẫn xuống, chia sẻ quyền hạn cho anh.
Người này đối đãi với người một nhà thật sự là hoàn toàn không hề đề phong, mở quyền hạn đến mức cao cấp nhất.
Dù Yên Tuy Chi có suy nghĩ không nên nhìn lung tung, dự định chuyên tâm cài chương trình cho ông ta, thì đống giao diện chưa tắt kia vẫn bổ nhào vào mặt anh.
Bao gồm đủ loại tìm kiếm, như là “dọn dẹp một căn nhà hỗn loạn giống như gặp thiên tai, có bí quyết gì không?”
“Làm sao để nhanh chóng sắp xếp nhiều cái quang não tồn kho vào cùng một chỗ?”
“Cách mã hóa nào có tính an toàn cao nhất?”
“Phòng bếp hơn mười năm không chạm vào, có vật gì còn có thể yên tâm dùng?”
Còn bao gồm những bài bào thuê bán phòng và dọn nhà đơn giản;
Một cuộc gọi về quê quán là hành tinh Hách Lan;
Yên Tuy Chi: “…”
Hai người quay sang nhìn nhau, Mervyn · White cười khan một tiếng nói: “Tôi không có thói quen tiện tay tắt giao diện, có chút loạn, cậu nhịn một chút.
Nếu như không chê phiền toái, thì thuận tay giúp tôi tắt nhé.”
Ông chú chủ nhà rất thẳng thắn vô tư, vào lúc này điều gây lúng túng cho ông ta là giao diện không đủ sạch sẽ, còn về việc bị người khác thấy ông ta tìm kiếm thứ gì, thì lại không thèm để ý chút nào.
Yên Tuy Chi dứt khoát không sĩ diện, từng bước từng bước đóng lại cho ông ta, lại quan tâm hỏi một câu: “Ông đang tìm phòng để ở?”
“Không phải.” Mervyn · White lắc đầu, không chút khiêm tốn nói: “Thỏ khôn có ba hang, tôi là người thông minh tài giỏi như vậy, làm sao có thể chỉ có một hai chỗ ở được?”
Ông ta ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng nhỏ này một vòng: “Lần này tôi đến để thu dọn, muốn không bại lộ có chút khó.
Sớm muộn gì thì chỗ này cũng bị tìm được, còn có căn nhà trọ vốn định cho cậu thuê, hẳn là đều không giữ được.”
Cố Yến nghe ông ta nói vậy, bỗng nhiên trầm giọng mở miệng, “Đây là ông đang xây dựng điều kiện tiên quyết là Brewer và Miro Manson thắng, nhưng tiền đề này sẽ không trở thành sự thật.”
“Tôi biết, tôi biết.” Mervyn · White không để ý lắm, cười nói: “Tôi cũng tin tưởng bọn họ sẽ không có kết quả tử tế, thế giới này sao có thể không biết phải trái như vậy.
Tà không ép được chính, lưới trời lồng lộng nha.
Nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có chút sơ hở, tôi chỉ sớm dự định một chút, nhỡ may cuối cùng thật sự bị hai tên tiểu súc sinh kia hố vào ngục giam, tôi lại bán hai chỗ này đi rồi, không phải sẽ có cái nắm chắc sao.
Tôi yêu cầu không cao, sau khi đi ra còn có thể vui chơi giải trí đi xem triển lãm tranh là rất thoải mái rồi.”
Ông ta dừng một chút, lại nắm cổ tay nói: “Tôi không đau lòng chỗ này, nhưng nghĩ đến việc phải bán căn nhà trọ kia đi, tôi còn có chút xíu không nỡ.”
Yên Tuy Chi nhìn vị trưởng bối tuổi tác tuy lớn nhưng tính cách lại giống trẻ con này, bỗng nhiên cười một tiếng: “Không cần thiết.”
“Hửm?” Mervyn · White ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Cái gì không cần thiết?”
“Không cần thiết lưu luyến.” Yên Tuy Chi nói, “Trước mặt ông đang có hai vị luật sư bào chữa, tha thứ cho tôi không quá khiêm tốn nói một câu, không phải tội lỗi của ông thì ông không phải gánh chịu một phần nào cả, chỉ cần hai người chúng tôi đứng phía sau ông, bất kỳ cái gì liên quan tới sự lo lắng này đều là dư thừa, lời hứa hẹn này có hiệu lực vĩnh viễn, quyết không nuốt lời.”
Lần này chủ nhà sửng sốt thật lâu, bỗng nhiên thoải mái cười ha hả, “Nghe kiểu nói này của các cậu, tôi bỗng nhiên bắt đầu có chút sôi trào máu nóng.
Nhìn như vậy, tôi cũng khá là may mắn, mặc dù để một đứa con trai chạy mất, nhưng lại có thêm những người bạn bè thú vị như vậy, không lỗ.”
Yên Tuy Chi và Cố Yến nghe vậy lại lặng lẽ liếc nhau một cái.
Nói đến con trai…
Bọn họ không khỏi nghĩ đến lúc nhìn thấy Jacques · White ở trong trạm dừng chân.
Yên Tuy Chi đắn đo một lát, hỏi: “Xin lỗi vì tôi hỏi nhiều — “
“Đừng xin lỗi vì cậu hỏi nhiều, xin lỗi vì tôi nói nhiều.” Trong một vài quan điểm, chủ nhà luôn luôn thẳng thắn, “Tuổi của tôi chắc phải gấp hai các cậu nhỉ? Tốt xấu cũng là người đi trước, không cần há mồm, tôi cũng biết hai cậu đang tò mò cái gì.”
Yên Tuy Chi nuốt lời còn chưa ra khỏi miệng xuống, nhíu mày hỏi: “Thật sao?”
Chủ nhà lại chui đầu vào trong túi tiện lợi, sột sột soạt soạt tìm kiếm đồ ăn, “Muốn hỏi tại sao tôi lại trở mặt với thằng nhóc Jacques kia, đúng không? Cả ngày hai cậu ở bệnh viện Xuân Đằng, chắc luôn ở cùng với Lâm Nguyên.”
Ông ta nói rồi lấy ra ba cái hộp, lại cầm vài miếng bánh mì đi vào bếp, “Thỉnh thoảng sẽ gặp Jacques, sẽ không thể không nghe Lâm Nguyên nói vài câu được.
Nhìn vẻ do dự vừa rồi của cậu… Lâm Nguyên đã nói với cậu là đừng nhắc đến thằng nhóc kia ở trước mặt tôi hả?”
Đúng là Lâm Nguyên đã nói như vậy, lúc trước hắn ta thẳng thắn với Yên Tuy Chi đã nhắc qua, quan hệ của bác sĩ Jacques · White tóc xoăn và cha nuôi của mình không được tốt lắm, không biết bởi vì cái gì mà trở mặt, cho dù là nhắc tới đối phương ở trước mặt ai đều rất tồi tệ, tốt nhất là đừng nếm thử.
Nhưng Yên Tuy Chi và Cố Yến lại có thái độ trung lập với câu nói này, bởi vì lúc ấy Lâm Nguyên kiên trì muốn ảnh chụp của chủ nhà với tóc xoăn, mặc dù bác sĩ tóc xoăn rất lạnh nhạt, nhưng vẫn gửi một tấm tới.
Nhìn tốc độ mà nói, chắc hẳn bức ảnh đó đã có sẵn trong máy thông minh của bác sĩ tóc xoăn rồi, đồng thời hắn ta cũng biết rõ ở nơi nào.
Chủ nhà bật đèn có chút mờ nhạt trong phòng bếp lên, cầm lấy một con dao gọt trái cây, quay đầu nhìn Yên Tuy Chi, “Tên nhóc Lâm Nguyên kia còn nói cái gì?”
“…”
Yên Tuy Chi không muốn bán bạn bè lắm: “Bác sĩ Lâm Nguyên nói những điều này với ông sao? Ngược lại tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ là mấy ngày nay chúng tôi điều tra ra không ít chuyện cũ năm xưa, trùng hợp nghe thấy một vài cách nói như thế.”
“Tôi không tin đâu, đám luật sư các cậu nói dối đều giống như thật ấy.” Chủ nhà cầm dao gọt trái cây, cúi đầu nạy nắp hộp, “Nhưng mà Lâm Nguyên không lừa cậu, đúng là trước kia tôi đã nói như thế, không được nhắc đến tên nhóc thối kia ở trước mặt tôi.”
Yên Tuy Chi: “Xin lỗi.”
“Cậu xin cái gì? Vừa rồi chẳng lẽ không phải là tôi nhắc đến trước?” Chủ nhà nói, “Thật ra cũng không sao cả, đó vốn không phải là lời thật lòng gì, cũng chỉ có tên nhóc ngốc Lâm Nguyên là dễ lừa gạt thôi.”
Ông ta nói xong lời này, một lúc lâu vẫn chưa mở miệng.
Trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng dao cạy nắp hộp, kẽo kẹt kẽo kẹt.
Nhìn qua ông ta giống như đang rơi vào một loại hồi ức nào đó, có chút hơi mất tập trung.
Vào lúc này, cho dù nói chen vào hay thúc giục đều là lỗ mãng vô lễ.
Yên Tuy Chi đang giúp ông ta cài đặt chương trình bắt ngược kia, Cố Yến thì vẫn chỉnh sửa lại đống tài liệu tán loạn.
Sau một lúc lâu, chủ nhà liền nhào bột mì làm sandwich.
Dù cho đến bây giờ, bản tính của người này vẫn thoải mái lịch sự, ông ta đưa đĩa cho hai người, nói: “Đây chắc là đồ ăn không nhàm chán nhất, vừa rồi lúc cắt miếng, nhìn thấy gốc bạc hà dại bên cửa sổ đã nở hoa rồi, tôi liền hái hai lá trang trí một chút.
À — quên hỏi hai người có thích hương vị bạc hà không, nếu như không thích, vậy thì… chấp nhận một chút đi.”
Yên Tuy Chi dùng cái dĩa chọc chọc lá bạc hà, lại liếc qua chỗ Cố Yến, nói với chủ nhà: “Cảm ơn, tôi thích lắm.
Thật ra ông có thể ngắt thêm vào lá, chắc khẩu vị của tôi sẽ càng tốt hơn.”
“…”
Luật sư Cố im lặng hai giây, xiên hai lá bạc hà trong đĩa của mình đưa cho anh.
Chủ nhà không hiểu lắm, dọn sạch một chỗ dưới đất để ngồi xếp bằng, bưng đĩa lên ăn.
Ông ta ăn một hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Thật ra quan hệ trước kia của tôi và tên nhóc Jacques rất thân.
Lần thứ nhất tôi nhìn thấy nó, nó đang ngủ gật ở bên ngoài vườn nhà tôi, trong một bụi tóc tiên, bọc chăn mỏng.
Nhìn hơi giống con khỉ nhỏ…”
Lúc đó thật ra Mervyn · White không thích trẻ con.
Ở hành tinh Hách Lan quê ông ta, vào mỗi ngày lễ, chắc chắn sẽ có người thân dẫn theo nhiều trẻ nhỏ đến nhà chơi, người mẹ nhiệt tình của ông ta rất hoan nghênh, có đôi khi ngồi chơi cả một buổi chiều cũng sẽ không thấy phiền.
Nhưng ông ta thì không, ông ta nghe đám nhóc con kia ríu rít không ngừng, đầu óc cứ như muốn nổ tung.
Cũng không có cách nào cưỡng ép mình làm giảm trí thông minh, to mồm chơi mấy trò thiểu năng cùng đám trẻ kia được.
Ông ta luôn luôn kiên trì cười ha ha năm phút, sau đó mượn cớ quay người chuồn mất.
Vào lúc đó, ông ta cam thấy còn không bằng đến phòng thí nghiệm nhìn vi sinh vật.
Dù sao vi sinh vật còn biết yên tĩnh.
Lúc ông ta nhặt được con khỉ con… đứa trẻ kia ở sân sau, thật ra cảm thấy cực kì mờ mịt.
Ông ta chưa từng ôm một đứa bé loài người nào nhỏ như vậy, căn bản không biết ra tay từ đâu, dùng tư thế gì.
Huống chi, có vẻ đứa bé kia đang mắc bệnh.
Ông ta loay hoay nửa ngày, cuối cùng ôm đứa bé kia trở về trong phòng, trước tiên dùng dụng cụ trong phòng của mình kiểm tra cho nó, sau đó cau mày gọi cấp cứu.
Nhóc con không quen không biết này, ngày đầu tiên đã khiến ông ta tốn mất một số tiền lớn, về sau trong vòng gần một tháng, tiêu tốn mất bao nhiêu, đúnglà một thằng bé xui xẻo từ trên trời rơi xuống.
“Ban đầu tôi còn muốn đưa nó đến viện mồ côi, tôi thực sự không có kinh nghiệm cũng không có sức lực nuôi sống loại sinh vật này.” Chủ nhà nói, “Nhưng sau một tháng, tôi liền đổi ý, bỏ ra nhiều tiền như vậy mới khiến tiểu quỷ khỏe mạnh lên, về sau nó lại gọi người khác là ba ba, tôi lỗ bao nhiêu chứ.”
“…”
Yên Tuy Chi không biết ông ta tính toán như thế nào nữa.
Nhưng tóm lại, năm đó mặc dù Mervyn · White không thích trẻ con, nhưng dưới sự trùng hợp vẫn nhận nuôi đứa bé bị người ta vứt bỏ ở cửa nhà bọn họ, lấy cái tên đơn giản là Jacques.
Dáng vẻ của Jacques · White không hề giống ông ta chút nào.
Tóc của ông ta rất thẳng, lúc tuổi còn trẻ gần như có màu bạch kim nhạt, bây giờ hoàn toàn là màu trắng bạc.
Jacques thì từ nhỏ đã có một mái tóc quăn, cực kì dày, có màu nâu đậm giống đôi mắt, sau khi lớn lên mới hơi nhạt đi một chút.
“Lúc đó màu da của nó là màu lúa mì, nhìn qua có vẻ rất khỏe khoắn.” Mervyn · White nói, “Bây giờ lớn rồi, nhìn lại trắng bệch không còn chút máu, có lẽ là nhốt mình trong phòng lâu quá, không hay đi phơi nắng, tôi cảm thấy thậm chí còn có chút tái nhợt, không biết có phải là do ánh đèn màu lạnh trong bệnh viện không nữa.”
Khi còn bé Jacques · White rất thân với cha nuôi.
“Tôi luôn đùa nó, nói nó đứng không vững, là bởi vì cái đầu tóc xoăn của nó quá lớn.” Lúc chủ nhà nhớ tới những chuyện kia, vẫn nở nụ cười, “Nhưng nó cực kì thiên vị tôi.”
Ai cũng không thể nói xấu Mervyn · White một câu nào được, dù chỉ là chỉ đùa vui một chút, hắn ta cũng sẽ trừng mắt tròn căng tỏ vẻ căm thù.
“Hơn nữa nó còn rất thông minh, cực kì thông minh.” Chủ nhà nói, “Tôi có thể nhận ra từ rất sớm, ít nhất là thông minh hơn tôi, nếu cứ lớn lên tốt đẹp, nhất định sẽ là một người có thành tựu.
Nhưng mà tôi không quá để ý đến những chuyện này, có thành tựu hay không không quan trọng, mỗi ngày có thể cười vài tiếng ha ha là tốt nhất rồi.”
Có đứa con trai như vậy, cha mẹ nào mà không thích.
Cho nên Mervyn · White luôn mồm nói không thích trẻ con, lại phá lệ ở đứa con nuôi này.
“Nghe rất ấm áp, cho nên về sau hai người… đã gặp phải chuyện gì?” Yên Tuy Chi hỏi.