Luật Sư Hạng Nhất

Chương 22

Rosi · Dale liếm mép, đổi vị trí của viên kẹo rồi nháy đôi mắt đen hai cái nhìn Yên Tuy Chi, thấp giọng nói: “Sao thế?”

Giọng nói của Yên Tuy Chi còn thấp hơn cô bé: “Mặt đau.”

Rosi · Dale cong mắt hì hì.

Yên Tuy Chi: “…” Nhóc thật đúng là một thiên sứ nhỏ.

Tiếng cười hi hi của thiên sứ nhỏ Rosi đã thành công đưa tới sự chú ý của người nào đó.

Lúc Yên Tuy Chi che nửa gương mặt yên lặng nhìn về phía cửa sổ sát đất, giọng nói của Cố Yến vang lên ở một bên: “Bụm mặt là tôi không nhìn thấy?”

Nhỡ may thì sao?

Sắc mặt Yên Tuy Chi biến đổi mấy lần, cuối cùng ho khan một tiếng, để tay xuống.

Rosi chủ động dịch vào bên trong một chút, để chừa lại hơn nửa cái ghế sa lon. Cô bé này rất sợ người lạ, nhưng từ viên socola lần trước và hai ngày sống chung đã khiến cho nó dần quen thuộc với hai người, gần như có thể gọi là thân thiết.

“Cám ơn.” Ngược lại Cố đại luật sư rất lễ phép với cô bé này.

Hắn ta ngồi xuống, giương mắt nhìn về phía Yên Tuy Chi, giọng đặc biệt mặn: “Đoan đoan chính chính ngồi ở khách sạn chờ hồ sơ, cậu định tối nay đổi tới ở nơi này?”

Yên Tuy Chi: “…”

Đến gần là đã mang theo vẻ mặt có hại, thật là một học sinh giỏi tôn sư trọng đạo.

Yên đại giáo sư không biết xấu hổ nói: “Ít nhất có một nửa là thật.”

Cố Yến vặn mi: “?”

“Đoan đoan chính chính ngồi.” Yên Tuy Chi, “Đến đây thì là thật, chẳng qua là địa điểm có khác một chút.”

“…” Cố Yến trả lời bằng một tiếng cười nhạt.

Yên Tuy Chi nhíu mày không lên tiếng. Dẫu sao mới nói láo đã bị phơi bày, cũng có chút đuối lý.

Ngón tay anh động một cái, vừa vặn chạm đến viên kẹo còn ở trong lòng bàn tay mình, đây là Rosi đưa cho anh hồi nãy, còn chưa kịp ăn.

Vì vậy, Yên đại giáo sư đặc biệt biết dỗ người rất nhanh trí nhét viên kẹo màu xanh vào trong tay Cố đại luật sư. Lại vì tỏ ra tự nhiên mà mình cũng đưa tay ra lấy một viên, nói: “Ăn một viên kẹo trước đi đã, ngọt miệng rồi nói tiếp.”

Cố Yến: “…”

“Được rồi, đừng lạnh măt mà.” Yên Tuy Chi nói, “Tôi chỉ tới nơi này tìm chứng cứ quan trọng thôi, thuận tiện ăn một chút gì đó, quả thực đói bụng đến choáng cả đầu.”

Anh vừa nói vừa bóc viên kẹo trong tay mình, thuận miệng hỏi Rosi một câu: “Kẹo ngon không?”

Rosi gật đầu một cái, sau đó đưa lưỡi ra cho anh xem.

Một cái… lưỡi màu xanh.

Yên Tuy Chi: “…”

Kẹo này nhuộm màu có chút lợi hại đấy…

Anh yên lặng gói kĩ lại viên kẹo vừa bóc, ngón tay do dự trước mặt Cố Yến một chút, cuối cùng vẫn kín đáo đưa kẹo cho Rosi, “Trở về chia se cho anh nhóc một chút.”

Cố Yến: “…”

“Cho nên sao anh lại đến đây?” Yên Tuy Chi uống một hớp nước ấm.

Cố Yến: “Tìm chứng cứ quan trọng.”

Lí do này không hề khác câu Yên Tuy Chi vừa nói một chữ nào cả, mặc dù đây nhất định là lời thật, nhưng từ trong miệng Cố Yến nói ra liền có chút sỉ vả người một cách khó hiểu. Khá may là Yên Tuy Chi hoàn toàn chịu được.

Anh vểnh mép: “Vậy xem ra nghĩ giống nhau rồi, anh muốn tìm cái gì?”

Cố Yến nhìn camera trên đỉnh đầu một cái.

Yên Tuy Chi gật đầu một cái, cười nói: “Vừa vặn, cũng tiết kiệm thời gian tôi tìm anh. Cho nên trước khi anh ra cửa đã xin phép chưa đấy?”

“Có người nhìn chằm chằm thì bọn họ mới làm thủ tục nhanh hơn được.” Cố Yến nói: “Đã xin được rồi, tôi cũng đã hẹn công chứng viên, sau khi anh ta xử lí xong một chuyện khác rồi sẽ tới đây—”

Hắn ta liếc nhìn đồng hồ treo trên tường nhà hàng rồi nói tiếp: “Hẹn 4 giờ, bây giờ còn 40 phút.”

Người phục vụ cầm menu đến rất đúng lúc: “Để các vị đợi lâu rồi, bây giờ có thể chọn món ăn, ba vị muốn ăn gì?”

Cố Yến nhìn về phía Yên Tuy Chi.

Yên Tuy Chi: “…” Tôi muốn ăn thịt cừu.

Cố Yến không cần nghe cũng biết anh đang suy nghĩ gì, lúc này mặt đầy lạnh lùng nói: “Cúi đầu nhìn chân của cậu một cái rồi hẵng gọi.”

Yên Tuy Chi: “Thịt cừu, món hầm vỏ bơ, hai phần, cám ơn.”

Cố Yến: “…”

“Có hai ngày ăn cỏ làm nền tảng, ăn một chút thịt cừu cũng không đến nỗi nhiễm trùng đâu.” Yên Tuy Chi cười nói, “Ngày mai tôi sẽ tiếp tục ngoan ngoãn ăn cỏ, được chưa?”

Lúc này gọi món ăn ngay trước mặt, cũng không có chủ khách sạn xui xẻo len lén mách lẻo kia, Cố Yến cũng không nỡ làm mất mặt người khác, cho nên rốt cuộc Yên Tuy Chi đã được như ý.

Người phục vụ đáp một tiếng, ôm menu đi.

Đám người trở lại sau quầy ba, Cố Yến mới quăng ra một câu: “Chân sưng thì đừng kêu.”

Yên Tuy Chi: “Yên tâm đi.”

Giá cả ở Tửu Thành đối với Yên đại giáo sư trước đây mà nói là không hề cao, hoàn toàn không thể so với Decama, nhưng hai phần thịt cừu và món hầm này đã tiêu của anh không ít tiền. Con số trong thẻ tài sản lập tức lại sụt đi một đoạn.

Nhưng bởi vì thoát khỏi bóng mờ tâm lí của việc ăn cỏ cho nên lúc Yên Tuy Chi thấy con số kia cũng chỉ kéo khóe miệng một cái thôi.

Anh thu hồi toàn bộ giao diện, ngẩng đầu một cái liền đụng phải ánh mắt của Cố Yến.

“Số còn lại đẹp mắt không?”

Yên Tuy Chi cười: “Xấu hoắc. Nhưng cũng chơi vui mà.”

Anh vừa nói vừa tùy ý nhấc cằm hướng ra ngoài cửa sổ: “Đời người rất khó đoán trước, nhỡ may lát nữa tôi xuống tầng bất ngờ bị tai nạn chết người thì sao? Vậy bây giờ phải ăn một bữa ăn cuối cùng, muốn ăn thịt cừu còn không được nữa thì chẳng phải vô cùng đáng tiếc sao?”

“…”

Cô bé Rosi · Dale ra đời không lâu, lúc này bị cái đoạn “tìm lí do cho việc tiêu tiền để ăn vớ vẩn” này của anh làm cho rung động, ngậm kẹo một lát không lên tiếng. Trầm tư một lúc mới vội vàng ăn bánh ngọt.

Yên Tuy Chi vốn tưởng rằng Cố Yến nghe xong câu thuận miệng nói bậy này sẽ tổng sỉ vả anh đôi câu, sau đó không có biện pháp bắt anh nên làm gì thì làm cái đó.

Ai ngờ trong quá trình Cố Yến nghe anh nói liều chỉ híp mắt bàng hoàng mấy giây, sau đó lại phục hồi tinh thần, cho đến khi hắn ăn xong cũng không hề phun độc gì hết.

“Ăn no rồi?” Cố Yến rũ mắt uống hai hớp nước ấm, lúc này mới lên tiếng hỏi một câu.

Hiếm thấy không bị sỉ vả, Yên Tuy Chi lại có chút không thích ứng. Trong lòng anh nói vị bạn học này cậu uống nước hay là thuốc mê vậy? Sao uống được hai hớp đã có tác dụng như vậy rồi?

Anh sửng sốt một chút, mới gật đầu nói: “Ừ.”

Lúc người phục vụ đến dọn bàn thì vừa đúng lúc công chứng viên mở cửa bước vào, đồng hồ chỉ thời gian của Tửu Thành trên tường cũng vừa chỉ 4 giờ, không sớm không muộn.

“Chào anh, Cố luật sư? Tôi là Julian · Gower.”

“Chào anh.” Cố Yến chỉ Yên Tuy Chi, “Đây là luật sư thực tập của tôi, Nguyễn Dã.”

Ông chủ quán ăn đã được mời ra rất nhanh, sau khi nói chuyện với họ một lúc mới hiểu được ý đồ của bọn Yên Tuy Chi.

“Camera? Đúng là camera xoay vòng.” Ông chủ nói, “Tôi cũng đã nghe qua về vụ án cướp bóc đó rồi. hình như xảy ra ở khu lều trại kia đúng không? Nếu như có thể giúp thì tất nhiên tôi rất tình nguyện.”

“Trước có cảnh sát đã tới chưa?” Cố Yến hỏi.

Ông chủ dẫn bọn họ vào phòng giám sát, “Không có, tất nhiên không có. Nếu không vừa rồi tôi cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.”

Trong phòng giám sát có một chàng trai trẻ tuổi, thấy ông chủ đi vào liền đứng lên, lại bị Yên Tuy Chi cười cười kéo trở lại ghế ngồi, “Không cần khách khí như vậy.”

“Cho bọn họ xem camera vào đêm 23.” Ông chủ dặn dò.

Thanh niên này làm việc rất nhanh, lát sau đã tìm được, phút chốc một màn hình với nhiều góc quay khác nhau đã hiện ra trong phòng. Mọi người nhìn một cái liền tìm được cái quay về cửa sổ kia.

Tốc độ được trực tiếp kéo đến 7 giờ tối.

Nhất thời màn hình kia biến thành một màu đen.

Mọi người: “…”

Ông chủ cười khan hai tiếng, “Cái camera này cũng lâu đời rồi, nên hình ảnh có chút tối.”

Đây là có chút tối của ông đấy sao? Cái tối này của ông giống như là bị trục trặc đen sì sì ấy chứ…

Nhưng mà chủ yếu cũng là do buổi tối mùa đông ở Tửu Thành đến quá sớm, ngay cả đèn đường ở trong ngõ hẻm cũng rất ít, phần lớn đều bị hỏng, số còn lại có thể sử dụng thì cũng rất mờ, có thể chiếu sáng được trong phạm vi một mét đã là không tệ rồi.

Không khéo chính là, gần nhà Joshua và Kitty · Bell lại không hề có một ngọn đèn đường nào có thể sử dụng.
Bình Luận (0)
Comment