Luật Sư Hạng Nhất

Chương 41

“Ai xuống đều dẫn theo bạn lặn à?” Yên Tuy Chi nhìn mặt biển yên ả lại lần nữa, đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Ừ, không ai đi xuống một mình đâu.” Cố Yến trả lời, “Đây không phải lần thứ nhất bọn họ lặn xuống nước, huống chi Joe cũng sắp xếp huấn luyện viên cho họ rồi.”

Hắn vẫn gõ lách cách trả lời đủ loại điện thư về công việc trên màn chiếu bàn phím, lúc trả lời thậm chí còn không ngẩng đầu mấy lần mà vẫn chú ý đến những việc khác.

Có huấn luyện viên đi cùng luôn an toàn hơn rất nhiều, Yên Tuy Chi yên tâm, “Vừa rồi thật ra thì tôi rất muốn nói, Jason · Charles thích hợp ngây ngốc ở trên bờ hơn, nhưng như vậy quá mất hứng.”

Jason · Charles chính là cậu chàng la hét nóng quá muốn nude mà lại bị mấy tên khác đùa vì cái bụng mỡ kia.

Ngón tay gõ bàn phím của Cố Yến ngừng một lát, nhấc mí mắt, “Nếu như nhớ không lầm thì hình như tôi vẫn chưa giới thiệu tên cậu ta cho cậu mà.”

Có phải có một số loại người luôn để ý thái quá rồi không nhở?

Kết quả Yên Tuy Chi cũng chả lắp bắp một chút nào, vô cùng tự nhiên nhún vai một cái, “Người kiệt xuất có quyền lợi được biết đến, phong cách trên tòa của anh ta rất giỏi, tôi rất tán thưởng anh ta.”

Cố Yến: “…”

“Chẳng qua là không ngờ rằng anh ta có quan hệ không tệ với anh như vậy.” Yên đại giáo sư nói bậy đến mức không thèm nháy mắt, cũng không có bất kì gánh nặng gì. Kết quả nói xong ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Cố luật sư không bận gõ bàn phím nữa, cứ nhìn anh như vậy, làm ra vẻ “tôi đang lặng im nghe cậu khen đây”.

“Sao vậy?” Yên Tuy Chi liếc mắt nhìn.

Cố Yến nhìn anh hai giây, lại thu mắt tiếp tục gõ bàn phím, dùng một loại giọng vô cùng bình tĩnh nói: “Không sao, tôi sẽ thay cậu chuyển lời cho Jason.”

Nụ cười trong mắt Yên Tuy Chi càng tăng lên, chuyện này giống như ở trong trường học, giáo sư khen một học sinh, những người khác không được tán thưởng sẽ mất mát một chút xíu, anh gọi đây là tâm tư nhỏ của sinh viên trẻ tuổi.

Anh cảm thấy có thể bây giờ Cố Yến cũng có loại tâm tình này, không biết tại sao, chuyện gì xảy ra ở trên người Cố Yến đều khiến anh cảm thấy vô cùng thú vị, có thể là bởi vì cái vẻ mặt trầm ổn lạnh lùng trước sau như một này của bạn học Cố không thể lẫn vào đâu được.

Yên Tuy Chi thưởng thức chốc lát, trấn an nói: “Anh cũng rất giỏi, có thể trở thành thực tập sinh của anh là vinh hạnh của tôi.”

Cứ há mồm ra là nói bậy.

Cố Yến nghe xong mặt càng tê liệt.

Lời này đối với Cố đại luật sư mà nói có chút không thể tiêu hóa nổi, hắn trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng nói tiếp đề tài trước đó: “Hai năm nay Jason có chút mập ra, nhưng mà Joe đã cho cậu ta một bộ trang bị thích hợp rồi, xuống lặn một lát thì không có vấn đề gì.”

Mấy chuyện linh tinh gì mà “tán thưởng sùng bái” đều bị hắn cho vào quên lãng.

Buổi chiều hai giờ, bác Thường đã được dặn dò sai người đưa rượu và điểm tâm đến, phần lớn đặt trên bàn ăn màu trắng đã được chuẩn bị sẵn trên bãi biển, có thể để cho người đang lặn lúc nào cũng có thể dùng. Còn có hai phần riêng lẻ được đưa vào trong tay Cố Yến và Yên Tuy Chi.

Phần của Kha Cẩn vẫn là đặc biệt, không có rượu, chỉ có nước trái cây và sữa bò.

Buổi chiều trà mới được đưa ra, mấy tiếng nước vang ào ào trên mặt biển, bốn năm bóng người lục tục lên bờ.

“Không chơi nữa à” Bác Thường đứng xa xa chào bọn họ, “Ở đây có đồ ăn này.”

Những người đó đi dọc bên bờ, phun ống dẫn khí và tháo trang bị bảo vệ mặt ra, cười nói với Yên Tuy Chi và Cố Yến: “Thật sự không xuống chơi tí nào đấy à? Phê lắm đó!”

Yên Tuy Chi nhìn lướt qua, dáng người Jason · Charles vô cùng nổi bật trong đó, đồ lặn cực kì tốt vòng quanh người hắn hiện lên mấy đường cong không nên có. Nhưng mà có thể nhìn ra được, kích cỡ trang bị mà Joe chuẩn bị cho hắn quả thật rất thích hợp, không đến nỗi khó chịu vì chật chội.

Cố Yến nhìn lướt qua vóc người kinh khủng của Jason, nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì sang năm bọn Laura lặn xuống nước sẽ bị cậu đẩy lên trên bờ mất.”

Jason tức giận giơ giơ ống thông khí lên, “Yên tâm, tôi sẽ không mập thêm nữa đâu.”

Còn có hai người lên bờ nữa là bạn từ nhỏ của Joe, một người tên là George · Manson, một người tên là Triệu Trạch Mộc. Người trước có vẻ là một người thích vận động, đường cong bắp thịt trên người hoàn hảo mà không quá thô kệch. Người sau thì rất gầy, chắc là người đàn ông gầy nhất trên hòn đảo này.

Ngay cả Kha Cẩn bị ảnh hưởng bởi bệnh lý cũng còn tốt hơn anh ta.

Còn có một huấn luyện viên lặn cũng lên bờ nữa.

Ỷ vào việc trên bờ tạm thời không có phụ nữ, đám người này vừa đi vừa phí sức cởi trang bị và đồng phục bó sát trên người ra, cởi đến khi chỉ còn mỗi cái quần lót, nghênh ngang đến nhà nhỏ trước mặt tắm rửa.

Những bộ đồ lặn và trang bị kia được xếp thành những đống khác nhau ở trên bờ chỗ Kha Cẩn nghỉ ngơi. Phản ứng của Kha Cẩn có chút chậm chạp, rất lâu sau mới chậm rãi cúi đầu nhìn đống đồ cách đó không xa, dường như có chút hứng thú, hoặc cũng có thể chỉ là tìm một chỗ khác để ngẩn người mà thôi.

“Tôi về biệt thự một chuYên.” Cố Yến xử lý xong điện thư trên máy thông minh, chào Yên Tuy Chi rồi đứng dậy đi về.

Buổi chiều mặt trời đổi phương hướng, không bao lâu liền dời đến đối diện góc nhìn của Yên Tuy Chi. Anh híp mắt giơ tay lên che, quyết định hay là trở về tìm một cái kính râm.

Đi về chưa được mấy bước, anh lại đụng phải bác Thường.

“Cần kính râm phải không? Đi theo bác.” Bác Thường đưa anh đi chọn một cái kính râm, trước khi đi, anh suy nghĩ một chút rồi cũng cầm cho Cố Yến một cái.

Bác Thường dứt khoát ôm cả hộp ra, đi cùng Yên Tuy Chi trở lại bãi biển.

Mấy người Jason · Charles đi tắm rửa đều đã trở lại bên bờ biển, đang nâng ly rượu vây quanh bàn ăn tán gẫu.

“Các tiên sinh, mặt trời rất nhức mắt, tôi cầm kính râm đến rồi đây.” Bác Thường nói.

“Cảm ơn, bác chu đáo quá ạ.” Jason · Charles nói: “Nhưng mà lát nữa chúng cháu còn phải xuống nước nữa cơ, cho nên tạm thời không dùng được.”

Triệu Trạch Mộc đùa giỡn, “Cháu cũng không cần đâu, cháu bị quáng gà.”

George · Manson hừ cười một tiếng: “Trò cười này đông chết tôi rồi.”

Mấy người đều nở nụ cười, Triệu Trạch Mộc uống rượu cũng vô tội nhún vai một cái, “Vừa lúc hạ nhiệt cho các anh một chút còn gì, nhưng mà tôi quáng gà thật đấy.”

Lúc Yên Tuy Chi đi ngang qua bọn họ, George · Manson cầm ly đột nhiên nhìn anh một cái, ánh mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.

“Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu rồi không nhỉ?” George · Manson giơ giơ ly rượu với anh.

Yên Tuy Chi cũng đứng từ xa giơ ly rượu với gã: “Đúng vậy, vừa lúc anh lên bờ chúng ta có gặp nhau mà.” 

Những người khác ồn ào cười to.

George · Manson cũng cười một chút, nói: “Cậu thật thú vị. Ý tôi là có phải trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi không?”

Gã dứt khoát cầm ly đi tới, “Vừa rồi cậu đưa lưng về phía bãi biển đứng với mặt trời, tôi cảm thấy hình như đã từng quen.”

Yên Tuy Chi: “Vậy thì thật đáng tiếc, tôi ít khi đi biển lắm.”

George · Manson nhún vai một cái: “Được rồi, không cần để ý. Cũng chỉ là trong nháy mắt vừa rồi, tôi nghĩ tôi thấy quen là do khung cảnh thôi. Bây giờ đến gần nhìn cậu thì không thấy giống nữa rồi.”

Bọn họ nghỉ ngơi một lát, lại rất nhanh đi tới chỗ đống trang bị của mỗi người vừa cởi xuống, mặc vào lần nữa rồi lại xuống nước.

“Lúc mặc còn khó hơn lúc cởi nhiều.” Jason · Charles oán trách.

“Đó là trên người cậu quá nhiều mồ hôi.” George · Manson nói, “Tôi cảm thấy khá tốt.”

Jason · Charles mặc đồ lên cũng đã đổ một tầng mồ hôi rồi, mặt cũng hơi đỏ. Yên Tuy Chi ăn xong một cái bánh quy sữa đặc, quay đầu nhìn thấy sắc mặt hắn liền nhíu mày.

Anh đang muốn gọi Charles một tiếng, lại thấy đối phương đã dứt khoát lao xuống biển, vừa đi vừa nhét ống thông khí vào trong miệng, rồi lặn xuống nước bơi đi, nhìn tâm trạng có vẻ không tệ lắm. 

Yên Tuy Chi cau mày nhìn những người đó lên thuyền, huấn luyện viên lặn xuống nước nói với Charles cái gì đó, thuận tiện điều chỉnh trang bị cho hắn, sau đó lần lượt xuống nước.

Có huấn luyện viên thì chắc không phải lo nữa đâu nhỉ…

Anh thu hồi ánh mắt, thừa dịp cái ghế nằm của Cố Yến trống không, đưa tay lấy một ly rượu trên băng rượu, có thể uống một tí ở trong hoàn cảnh này thì đúng là tuyệt.

Nhưng mà ngón tay của anh vừa chạm đến cái ly, tay của Cố Yến đã từ trên trời hạ xuống, nhấc ly rượu kia từ trong tay anh ra, để sang một bên, rồi lại cầm một cái bánh quy phô mai nhét vào trong cái tay trống trơn của Yên Tuy Chi.

Yên Tuy Chi: “…”

Khóe miệng anh giật một cái, quay đầu lại, chỉ thấy Cố Yến không biết lúc nào đã đứng ở sau lưng anh, đang liếc anh từ trên cao, lạnh lùng nói: “Trách nhiệm của tôi là không cho thực tập sinh say rượu lúc đang đi công tác.”

“…”

Hai người đang lúc đối đầu, giọng nói của Joe theo tiếng nước chảy truyền tới.

“Sao cậu lại bắt đầu quan tâm người khác rồi?”

Yên Tuy Chi và Cố Yến theo tiếng nhìn lại, liền thấy Joe đại thiếu gia nhét trang bị vừa cởi xuống vào trong cát mềm, vừa đi lên bờ vừa vuốt mái tóc ngắn ướt nhẹp về phía sau.

Hắn khom người lắc lắc đầu giũ nước trên tóc xuống, không xa không gần nói với Cố Yến: “Không phải trước kia cậu luôn mặc kệ chuyện của người khác sao, sao lại đổi tính rồi? Vừa lên bờ đã nghe thấy cậu không cho thực tập sinh uống rượu.”

Cố Yến căn bản không thèm quan tâm đến hắn, chỉ giơ tay lên chỉ chỉ chỗ Kha Cẩn.

Joe đại thiếu gia theo ngón tay nhìn sang.

Thật ra thì Kha Cẩn cũng không làm cái gì cả, âm thanh luôn miệng cũng không có, chỉ nhìn sang đây thôi, Joe liền phi qua như ném đĩa, hoàn toàn quên mất lời vừa nói với Cố Yến.

Cố đại luật sư không chiến mà làm người ta khuất phục, nhẹ nhàng tách mình ra ngoài.

Trên bờ đang rất hài hòa, dưới biển lại có một người đang kinh hoảng giãy giụa.

Jason · Charles vốn cảm thấy lần này mình xuống nước sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ vừa lặn xuống chỗ sâu, áp lực trên người càng ngày càng lớn, ngực ngày càng bức bối, thít chặt đến mức tay chân hắn không hoạt động, thậm chí còn thấy khó thở.

Phản ứng này có chút quá mức, không phải tình huống bình thường khi lặn tới chỗ này sẽ có.

Vào lúc này hắn đã làm ra chuyện sai lầm thứ nhất, hắn theo bản năng nhanh chóng thay đổi hô hấp, nhưng hô hấp quá nhanh là điều tối kị vào lúc này, làm như vậy không hề khiến bức bối ở ngực hắn tốt hơn chút nào cả.

Sau lúc khó khăn này, hắn bắt đầu giãy giụa, định nắm lấy bộ đồ lặn trước ngực, để cho cảm giảm đè ép bớt đi một chút.

Nhưng động tác quá kịch liệt cũng là đại kị.

Cho đến lúc này, hắn có chút thiếu dưỡng khí, đầu óc mới mơ mơ hồ hồ kịp phản ứng, đồ lặn của hắn hình như không đúng lắm, đây không phải là đồ phù hợp với người như hắn.
Bình Luận (0)
Comment