Đường về lại đúng dịp gặp phải giờ cao điểm ở khu thứ ba, Yên Tuy Chi lười đi từ từ phía sau một đống xe, dứt khoát sửa lại đường đi. Anh không quá để ý nhanh hay lâu, chỉ cần đừng năm mét phải thắng xe một lần là được.
Lúc này anh vẫn chưa có gì lót dạ, phanh nhiều sẽ không thoải mái.
Bởi vì đường vòng quá mức hẻo lánh, quả nhiên thông suốt hơn những đường trong khu kia. Nhưng cũng không phải có mỗi anh tình nguyện đi đường vòng để tránh kẹt xe, cho nên nửa đường cũng phải dừng lại một lần hơi dài.
Trong quá trình chờ đợi, ánh mắt Yên Tuy Chi quét qua ven đường.
Trang viên Cherry?
Tầm mắt của anh cuối cùng rơi vào tấm bảng lớn ở đầu ngã ba phía trước. Đầu mũi tên lớn chỉ sang một con đường rừng với cái cây cối rậm rạp, hiển thị khoảng cách còn có 700 mét.
Chỗ này anh không hề xa lạ, rất nhiều người cũng không thấy lạ với cái tên này – đây là một nhà máy rượu nổi tiếng ở khu thứ ba hành tinh Thiên Cầm, chỉ là phía sau nó có một khu vườn cherry rất lớn, cùng với đủ loại hoa cỏ cây cối, xây dựng cực kì đẹp. Vườn hoa ở đây được các vị khách lui tới truyền miệng, cuối cùng trở thành một nơi tuyệt vời để những người đó cử hành tiệc rượu vườn hoa hoặc là việc giải trí tương tự.
Người quản lý nhà máy rượu này rất biết cách nghĩ, vì để lấy lòng những vị khách kia mà cất cho mỗi người một loại rượu theo khẩu vị coi như là món quà đặc biệt, mỗi năm một chai, ghi rõ tên và kí hiệu độc nhất vô nhị, chia ra để khắp nơi trong vườn cherry, có lẽ ở sau vài khóm hoa, hoặc có lẽ ở trong cành lá um tùm trên cây.
Khách có thời gian một năm từ từ đi tìm ngạc nhiên mừng rỡ.
Bên ngoài những chai rượu kia được bọc một lớp màng mềm đặc biệt, có ích cho việc bảo quản rượu. Khách tìm được sớm thì là may mắn, tìm được muộn thì rượu càng thơm.
Việc khiến người ta vui vẻ này đương nhiên vừa lòng người, cho nên trang viên Cherry cực kì nổi tiếng.
Nhưng lúc này thứ thu hút sự chú ý của Yên Tuy Chi cũng không phải là danh tiếng của nó, mà là bởi vì trước kia trong những bức anh mà Bunche cho anh xem cũng có mấy bức ở chỗ này. Có hai người Joe và Triệu Trạch Mộc, cũng có một mình Joe.
Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, dứt khoát đổi tay lái kiểu mẫu thành chủ động, chuyển tay lái một cái, ngoặt từ đầu ngã ba, đi thẳng vào đường rừng.
Thật ra anh cũng chưa đến trang viên Cherry được mấy lần, dù sao cuộc sống bận rộn ngày xưa quyết định anh cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi mà đến một hành tinh khác tổ chức tiệc rượu được, nhưng tên anh vẫn ở trong danh sách vip của trang viên, bởi vì hàng năm anh đều đặt một ít rượu ở đây làm quà, hoặc để cho đám học sinh nếm được một mùi vị khác trong tiệc sinh nhật.
Mà loại rượu chế riêng cho anh thì được gửi thẳng đến Decama mỗi năm.
Yên Tuy Chi từ dừng xe, lúc đi tới cửa trang viên Cherry lại đột nhiên ngừng bước.
Tí nữa thì quên, bây giờ anh chỉ có thể vào sảnh trước của trang viên Cherry, không vào được vườn cherry phía sau, dẫu sao bây giờ anh không còn là “Yên Tuy Chi”, mà là “Nguyễn Dã”.
Lúc anh đang chần chờ, có hai người trùng hợp đi ra từ sảnh trước trang viên.
Không ai khác mà chính là Bunche và Hussey xui xẻo.
Bunche vốn đi ở phía trước, vừa đi vừa ra dấu tay thao thao bất tuyệt nói gì đó, kết quả liếc thấy Yên Tuy Chi, dưới chân thắng gấp một cái.
Yên Tuy Chi cười: “Thật là trùng hợp.”
Bunche dùng vẻ mặt đưa đám ôm chặt máy ảnh của mình, “Tại sao lại là cậu!”
Bởi vì chuyện trước kia, bây giờ Bunche nhìn thấy Yên Tuy Chi hoặc là Cố Yến là muốn chạy, chỉ hận không thể chạy ra tám trăm mét rồi nói tiếp.
“Đừng hoảng hốt.” Yên Tuy Chi trấn an nói, “Lần này không cướp máy ảnh của ông đâu.”
Lời này rất đáng để suy nghĩ, ý chính là “mặc dù không cướp máy ảnh, nhưng tôi muốn làm gì khác đấy.”
Bunche tự giao tiếp với đủ loại ngôn ngữ của mình, đương nhiên vừa nghe đã bắt được điểm chính, mặt càng như đưa ma, “Cậu muốn làm gì, cậu nói trước.”
Yên Tuy Chi nhìn một cái vào trong trang viên, hỏi ông ta, “Vừa rồi nghe ông nói đến Triệu Trạch Mộc, bây giờ hắn đang ở trong đó?”
Bunche gật đầu: “Đúng thế, bằng không tôi dẫn Hussey tới đây làm gì? Uống rượu không à?”
Ông ta nghi ngờ nhìn chằm chằm Yên Tuy Chi, “Làm sao? Cậu… Cậu muốn đi vào?”
Cái này khiến Yên Tuy Chi vô cùng hài lòng, còn đỡ để anh phải lên tiếng.
“Rất thông minh.” Giáo sư Yên không keo kiệt khen một câu, “Làm phiền dẫn tôi vào vườn Cherry một chuYên nhé?”
Bunche rất muốn nói: “Không làm phiền, không dẫn, nằm mơ đi.” Nhưng nhớ tới việc giáo dục trước đây, ông ta lại nuốt lời vào, hừ hừ như đau răng: “Từ từ, cậu, haiz… cậu đi theo tôi.”
Trước đó Bunche có mấy tấm ảnh chụp trong vườn cherry, nói rõ hiển nhiên ông ta có tư cách vào vườn.
Bunche dẫn Hussey và Yên Tuy Chi trở về đại sảnh, nhân viên tiếp đón sửng sốt một chút, “Ngài làm rơi thứ gì ở đây sao?”
“À không phải, tôi ngẫu nhiên gặp được một người bạn, thuận tiện dẫn cậu ta vào vườn cherry uống một ly.” Lúc Bunche nói “gặp được một người bạn”, giọng nói cứ như “gặp phải quỷ”, khiến người phục vụ phải nhìn Yên Tuy Chi mấy cái.
“À được, không thành vấn đề.” Người phục vụ thể hiện thái độ tốt đẹp, sau khi nghe hiểu liền lập tức nhiệt tình cười, làm một động tác tay vào đường mòn dẫn đến vườn cherry, “Mời đi theo tôi, như vậy tiên sinh muốn loại rượu gì?”
Tôi muốn rượu độc cậu có dám đưa lên không?
Bunche lẩm bẩm trong lòng hồi lâu, chọn một loại khá rẻ: “Garden Sweet Bar.”
“Được.” Người phục vụ cũng không hỏi nhiều.
Yên Tuy Chi thuận lý thành chương được dẫn vào vườn cherry.
Vườn khu rất lớn, phân ra từng không gian từ những cây cối hoa cỏ khác nhau, đi một đoạn theo con đường đá sẽ gặp một nơi rộng rãi để bàn tròn và ghế mây xinh xắn, khách có thể thưởng thức rượu ở chỗ này, hoặc là gọi một bình trà cherry đặc biệt, ăn một ít bánh ngọt.
Đã vào rồi, Bunche cũng không làm ra vẻ nữa, dứt khoát đưa phật đưa đến tây, phô ra một vẻ mặt oan nghiệt dẫn Yên Tuy Chi vào sâu trong khu vườn.
“Ngồi ở đây trước đi.”
Bọn họ chọn một cái bàn được vây quanh bởi dâu tây và cỏ sao, người phục vụ mang rượu ngọt, đá cục, bơ, một đĩa nhắm rượu và một vài miếng bánh ngọt xinh xắn đến rất nhanh, cùng với ba ly thủy tinh nhỏ, trong một ly đều có một viên sữa cherry màu đỏ.
Cậu ta thành thục phối rượu cho ba người, cười một tiếng với bọn họ: “Từ từ dùng, có cần gì thì nhấn chuông trên bàn.”
Yên Tuy Chi ăn một ít bánh ngọt lót dạ, lúc này mới cầm ly lên uống một hớp nhỏ.
Anh luôn phân rõ chuyện nào ra chuyện nấy, bị chụp trộm là một chuyện, được Bunche giúp đỡ dẫn vào lại là chuyện khác, cho nên sau khi anh uống một ngụm rượu ngọt mới quay sang nói với Bunche: “Cảm ơn, sau này tôi sẽ tặng ông một chai Silver Bottom Carmon.”
Silver Bottom Carmon là rượu nổi tiếng nhất ở trang viên Cherry, có phong cách và mùi vị được hoan nghênh nhất, rất phù hợp để làm quà tặng.
Nhưng đắt…
Bunche liếc mắt, “Cậu cũng có thể mua Silver Bottom Carmon mà còn phải để tôi dẫn cậu vào?”
Ý nói chính là đừng chọc cười tôi, tôi chả trông mong đâu.
Yên Tuy Chi nhíu mày, cũng không giải thích.
“Triệu Trạch Mộc đi nhà cầu nguyện.” Bunche hất cằm về một con đường mòn phía xa, “Mỗi lần cậu ta đều ngây ngốc ở đấy rất lâu, nếu cậu rảnh thì cứ chờ, đi, dù sao chúng tôi phải đi rồi.”
Hình như ông ta còn có chuyện khác phải làm, hoặc là còn muốn chụp người khác, cũng không định ở đây lâu. Bực bội uống xong một hớp rượu ngọt rồi thúc giục Hussey uống nhanh để còn rời đi.
Vì vậy năm phút sau, sâu trong vườn cherry cũng chỉ còn lại một mình Yên Tuy Chi không nhanh không chậm uống rượu ngọt, ánh mắt quét một vòng nhìn đám hoa cỏ xung quanh, cuối cùng vẫn rơi lên con đường mòn kia.
Cuối đường mòn có một căn nhà màu sắc ấm áp, được gọi là nhà cầu nguyện.
Trang viên Cherry có dịch vụ trọn gói, đặc biệt xây dựng một nhà cầu nguyện cho vài quý ông quý bà muốn mượn rượu giải sầu, trong đó có vị linh mục chuyên nghe những lời linh tinh khi say, có vài phần tương tự với nhân viên thần chức
(*) ngày xưa. Có thể yên lòng nói bất kỳ chuyện gì trước mặt ông ta, hơn nữa theo quy định, ông ta có quyền, cũng có nghĩa vụ phải giữ bí mật cho người ta.
(*) Nhân viên thần chức: người phụ trách công việc tôn giáo trong Thiên Chúa Giáo.Bunche không hổ là rình chụp người ta rất lâu, cực kì hiểu biết về thói quen của Triệu Trạch Mộc.
Yên Tuy Chi ngồi ở đây một giờ, sắc trời đều tối, Triệu Trạch Mộc mới đi ra khỏi nhà cầu nguyện. Một thời gian không gặp, trông hắn tang thương không ít, trên cằm mọc lên một tầng râu ria, chênh lệch rất lớn với vẻ chỉn chu lúc trước.
Hắn gặp phải một người quen trên đường, cố gắng lên tinh thần hàn huyên đôi câu.
“Tại sao đột nhiên cậu lại chạy tới nơi này? Tôi cho là gần đây cậu sẽ không ra cửa.” Người kia nói.
Triệu Trạch Mộc gật đầu một cái, có chút mỏi mệt nói: “Gần đây đột nhiên nghĩ muốn đến thăm một chút.”
Người kia bừng tỉnh hiểu ra, “À tôi nhớ ra rồi, cậu và Manson, còn có Joe, trước kia mấy người hay đến đây uống rượu nhỉ? Tôi nhớ là nghe ai đó nhắc đến rồi?”
Triệu Trạch Mộc: “Ừ, trước đây rất lâu rồi, tầm mười tuổi, mượn danh tiếng của nhà để len lén tới uống.”
Người nọ cười lên, “Xem ra ai cũng từng làm chuyện này, tìm chai rượu có ghi tên cha mẹ trong vườn hoa rồi đổi tên, khi đó cảm thấy đùa dai thật hay.”
“Đúng vậy.”
Người nọ suy nghĩ một chút lại thở dài, “Nghe nói Manson còn chưa khỏe?”
Mặc dù gia tộc Manson che giấu một số tin tức, nhưng người cùng tồn tại trong một vòng kia ít nhiều cũng nghe được một ít tiếng gió.
Triệu Trạch Mộc: ” Ừ… Gần đây luôn nhớ tới những chuyện ngốc nghếch mà Manson làm lúc mười tuổi, cho nên đến đây lòng vòng một tí.”
“Haiz…” Người nọ vỗ bả vai Triệu Trạch Mộc một cái, “Không biết hắn như thế nào rồi.”
Triệu Trạch Mộc yên lặng một lúc lâu, nói tiếp, “Cũng xuất viện được rồi. Được rồi, không nói nữa, tôi đi trước.”
“Được, lần tới có thời gian uống rượu!”
“Ừ.”
Lúc Triệu Trạch Mộc đi qua, Yên Tuy Chi mượn việc uống rượu để nghiêng mặt vào bên trong.
Theo quy định ở đây, anh là luật sư biện hộ của người hiềm nghi Trần Chương, không thể tùy ý gặp nhân chứng hoặc người bị hại, nếu muốn gặp cần phải báo trước, để tránh việc uy hiếp hoặc thay đổi chứng cứ.
Yên Tuy Chi tới trang viên Cherry vốn là nhất thời hứng lên, đương nhiên không đi làm thủ tục. Anh chỉ đến quan sát trạng thái của Triệu Trạch Mộc một chút, cũng không định trực tiếp đối thoại với hắn.
Quả nhiên Triệu Trạch Mộc không nhìn thấy anh, vội vã rời đi.
Để lại người kia vẫn còn ở trong vườn, nhắc tới Triệu Trạch Mộc với người đi cùng.
“Quan hệ của hắn và Manson tốt như vậy? Sao tôi không nhìn ra?”
“Đó là trước kia cậu không nhận biết bọn họ, khi còn bé quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm, hắn, Joe còn có Manson, sau đó lớn lên thì không thân nữa, dù sao không phải là người cùng một đường.”
“Đúng thật, hắn nhìn qua khá là trầm ổn nhỉ?”
“Từ trong xương rồi! Nếu nói ai ngốc nhất trong ba người kia, Manson hoàn toàn xứng đáng.”
…
Yên Tuy Chi nghe bọn họ sỉ vả xong một vòng người, uống hớp rượu cuối cùng, lại dùng khăn giấy sạch sẽ cẩn thận lau ngón tay cầm bánh ngọt, lúc này mới rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau không có gì là điềm tốt cả, sắc trời âm u, gió thổi ù ù khắp nơi.
Yên Tuy Chi đến trại tạm giam đúng giờ hẹn gặp.
“Chờ một chút, tôi dẫn Trần Chương tới.” Quản giáo mặt hung dữ nhìn anh ngày nào cũng tới, ngày nào cũng làm cho Trần Chương hoảng hốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại không hề đứng đắn mở miệng nói về vụ án, cũng thật xui xẻo. Ngay cả giọng nói cũng hòa hoãn mấy phần.
Yên Tuy Chi ngồi xuống chỗ cũ trong phòng gặp mặt, gật đầu một cái: “Làm phiền.”
Kết quả lần này tốn đến mười phút.
Ngay cả quản giáo canh ở cửa cũng không đành lòng nhìn, một người trong đó nhìn vào phòng gặp mặt một cái, nhỏ giọng nói với người kia, “Đừng có mà đi một vòng lại trở về điểm bắt đầu chứ, sao tôi cứ có cảm giác Trần Chương sẽ không đến nhỉ?”
“Đó cũng quá khó khăn.”
“Cậu thực tập sinh đúng là xui xẻo, vừa tới đã gặp phải đương sự như thế.”
“Vận may quá kém.”
Hai người cho rằng mình đã nói rất nhỏ, nhưng thực tế Yên Tuy Chi có thể nghe rõ hơn nửa cuộc trò chuyện lầm rầm đó, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Nhưng anh cũng không gấp, vẫn thả lỏng ngồi dựa trên ghế.
Lại mười phút sau, quản giáo ở cửa đứng thẳng người, gót chân va vào tường đánh bịch một cái.
“Gặp quỷ, lại tới kìa!”
“Qua hơn nửa thời gian gặp mặt mới đến…”
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân chậm rãi, nặng nề mà kéo dài, đi đôi với tiếng kim loại va chạm từ còng tay.
Yên Tuy Chi thả lỏng hai tay giao nhau đặt trước bàn, anh biết, Trần Chương đã nghĩ thông suốt. Có lẽ trước kia có vô số lý do để cho hắn bài xích và kháng cự việc nói thật, có lẽ có vô số chướng ngại ngăn cản hắn mở miệng, nhưng bây giờ, hắn nhất định đã nghĩ thông suốt.
Hôm nay Trần Chương tiều tụy gấp đôi hôm qua, dưới mắt là một quầng xanh đen, râu trên dưới môi đã mọc thành vòng, tóc tai bù xù, ngay cả bắp thịt luyện được từ việc lặn lâu năm cũng như sụt đi, bị quần áo che giấu.
Nhưng ánh mắt hắn rất sáng, rất nặng.
Hắn ngồi xuống ở vị trí của mình, chậm rãi mở miệng: “Thu âm ngày hôm qua vọng lại trong đầu tôi rất nhiều lần, rất nhiều rất nhiều lần, cho nên một đêm tôi không thể ngủ được. Tôi nghe thấy cha mẹ tôi vẫn luôn hỏi bên tai, có khổ hay không, có phải không cần bọn họ hay không…”
Hắn yên lặng một chút, lại cười khổ một tiếng, “Tôi nói, sao có thể chứ… Tôi chẳng qua là…”
“Chẳng qua là tôi sợ gặp bọn họ…”
“Cậu biết chưa? Nhà tôi có bệnh di truyền, đến 60 tuổi thì đến tám chín phần mười là sẽ bị tê liệt, tôi cách ngày đó cũng không xa nữa, nhiều nhất cũng chỉ còn bốn năm năm. Thật ra thì loại bệnh này không phải không trị được, bao gồm tim phổi của mẹ tôi, nếu thật sự muốn chữa thì phải tìm bệnh viện tốt nhất để nuôi cấy, chọn một phần khỏe nhất, cho ra ngoài nuôi cấy rồi thay phần bệnh tật đi là được. Tôi cũng đã từng hỏi thăm… Chỉ là… Chỉ là không kiếm được nhiều tiền như thế.”
Trần Chương nói: “Nếu như là một người còn có thể dùng sức, kiếm càng nhiều một chút, bây giờ có lẽ bọn họ đã không cần nằm ở bệnh viện như vậy. Cho nên tôi không muốn gặp bọn họ, không có mặt mũi gặp… Thời gian cách ngày bị bệnh càng gần, lại càng không muốn gặp, muốn đi xa một chút, tìm một cái bệnh viện nhỏ mà bọn họ cũng không biết chờ bệnh phát.”
“Hai năm nay, cứ mấy ngày là tôi lại run sợ ảo tưởng như vậy, tại sao trên trời lại không có bánh có nhân, hoặc là một trận bão ở đâu đó cuốn tiền đến trước mặt tôi… Ngày nào cũng nghĩ như vậy, nằm mơ cũng nghĩ.”
…
Hắn giống như là coi Yên Tuy Chi thành linh mục trong trang viên Cherry, xả hết những bực tức mê sảng mấy năm nay ra, càng nói càng không dừng được.
Nhưng Yên Tuy Chi không hề thúc giục, cũng không có lộ ra bất kỳ vẻ không nhịn được gì, cũng không có vẻ mặt thương hại hoặc là đồng tình, giống như chỉ nghe một câu chuyện chẳng có gì, điều này lại khiến Trần Chương rất buông lỏng, cảm thấy nói gì cũng không sao hết.
Qua rất lâu sau, cuối cùng Trần Chương cũng đã đào xong lớp bùn tích tụ rất lâu, phun ra một hơi thật dài.
Cho đến lúc này, hắn mới ngước mắt lên, không tránh không nhường nhìn Yên Tuy Chi, “Tôi nghĩ một đêm, cảm thấy… so với việc tiền rơi từ trên trời xuống, bọn họ càng muốn gặp tôi hơn chứ?”
Yên Tuy Chi nói: “Dĩ nhiên.”
Anh suy nghĩ một chút lại nói, “Hơn nữa về những cuộc giải phẫu kếch xù mà anh nói, có vài nơi có thể được cắt giảm, ít nhất tôi cũng biết một hai nơi.”
Trần Chương bỗng trợn to mắt, “Thật?”
“Đương nhiên, sẽ có một vài điều kiện, nhưng không hà khắc.” Yên Tuy Chi nói, “Chẳng qua là hoàn cảnh có thể không bằng hành tinh Thiên Cầm, nó ở Tửu Thành.”
Trần Chương nhìn chằm chằm anh rất lâu, giống như đang xác nhận độ đáng tin của lời này. Hồi lâu, hắn mới tựa như quyết định mà nhắm hai mắt lại, lại mở ra lần nữa, nói: “Liên quan tới… Liên quan tới kia vụ án… Liên quan tới Manson tiên sinh… Tôi có sai.”
Yên Tuy Chi nhìn hắn.
Hắn nói xong câu này, hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi phun ra, “Nhưng không phải là mưu sát.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Như vậy, anh hy vọng tôi bào chữa có tội, hay bào chữa vô tội, nói cho tôi biết.”
Trần Chương nhéo ngón tay một cái, nói: “Vô tội.”
“Được.”
“Tôi không làm những chuyện kia, nhưng mà…” Trần Chương nói, “Nhưng tôi đã kí lời khai nhận tội, trên ống chích có dấu vấn tay của tôi, đáy bình thuốc cũng có, còn có —”
Yên Tuy Chi bình tĩnh cắt đứt hắn, “Những thứ kia không phải là điều anh cần suy nghĩ, anh chỉ cần bảo đảm sẽ nói thật, còn lại cứ giao cho tôi.”
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm sét, xuyên qua tường mơ hồ truyền vào, ngón tay Trần Chương run lên, lại từ từ nắm chặt, đột nhiên như tỉnh mộng như nói: “Được, tôi bảo đảm.”
Sau cả một ngày âm u, cuối cùng mưa cũng trút xuống như thác đổ, hạt mưa lạnh như băng nện trên mái hiên vách tường, phút chốc đã làm ướt một mảnh.
Bên đường nước chảy ồ ồ, rất nhanh sẽ không có chỗ đặt chân.
Yên Tuy Chi dọc theo hành lang trại tạm giam đi ra ngoài, cửa sổ thủy tinh bị nước mưa làm mù mờ, luôn luôn có tia chớp chợt lóe chiếu sáng nửa bầu trời.
Anh yên lặng mở thẻ tài sản ra nhìn một cái, lòng nói xong rồi, đúng là bị cái miệng mắm muối kia của Cố Yến nói trúng, số đáng sợ còn lại đã đến mức mua cây dù cũng đau.
Hành lang của trại tạm giam cũng có điểm cuối, mắt thấy bên ngoài mưa ngập trời, anh không thể không dừng lại ở chỗ cách cửa ra một mét.
Ngay lúc anh đang định bất chấp tất cả mà dựa vào tường đợi mưa tạnh, anh nhìn thấy bên đường đối diện có một bóng người đang từ trong xe đi ra, vai lưng thẳng tắp thân hình cao ngất, cầm một cái ô không nhanh không chậm bước về bên này.
Đi tới trước bậc thang ở cửa trại tạm giam, hắn hơi nghiêng dù, ngẩng đầu nhìn sang chỗ Yên Tuy Chi.
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, đứng thẳng người.
Mưa như thác đổ khiến mặt mũi của đối phương mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nhận ra là Cố Yến.
Yên Tuy Chi mở giao diện tin nhắn ra, ngón tay nhẹ nhàng gửi một tin:
[Không phải nói buổi tối mới đến sao?]
Cố Yến căn bản không nhìn máy thông minh, che ô đi dọc theo bậc thang. Hắn dừng lại ở trước cửa, không mặn không nhạt nói: “Cách không tới năm mét mà cũng phải nhắn tin?”
Yên Tuy Chi: “Hôm qua là ai gửi tin bảo tôi ngẩng đầu? Tôi không nhớ nữa.”
(Ý anh Yên là hôm qua bạn Cố ngồi bên đường đối diện cũng phải nhắn tin cho anh Yên mà không mở mồm ra gọi được, nay anh Yên cũng làm thế:v)Cố Yến: “…”
Yên giáo sư được giải cứu, lúc này đi theo Cố Yến xuống bậc thang, sóng vai ra cửa.
“Đặt phòng chưa?” Cố Yến hỏi.
Yên Tuy Chi nói: “Không đặt.”
Cố Yến: “?”
Yên Tuy Chi thản nhiên nói: “Số còn lại chỉ đủ thêm một cái giường trong phòng tôi thôi, thêm nữa giờ tôi còn chẳng thể mua nổi một cái ô cơ mà.”
“…”
Mặt luật sư Cố trống rỗng, không nói được là bị việc “thêm giường” chấn động, hay là bị “không mua nổi ô” chấn động.
Nhưng nhìn qua, hắn có chút muốn buông ô nhét ai đấy vào trong làn mưa như thác đổ.
Yên Tuy Chi yên lặng thưởng thức sắc mặt của hắn, rốt cuộc không nhịn được cười lên, “Được rồi trêu cậu thôi, đặt xong rồi. Nhưng cậu phải giải thích cho tôi một chút, tôi là nước lũ và mãnh thú sao, thêm một giường mà mặt cậu căng thành như vậy?”
Cố Yến mắt nhìn thẳng, im lặng không lên tiếng, đi tới bên đường thì mở cửa xe nhét người nào đó vào.
Chính hắn thì ngồi vào chỗ điều khiển, đặt ô vào trong chỗ để ô, đang muốn cho xe chạy, bên cạnh đột nhiên thò ra một bàn tay thon gầy trắng nõn.
“Đưa tiền, tiền đặt cọc phòng. Nhờ phúc của cái miệng mắm muối này mà thầy của cậu thật sự không mua nổi cái ô đâu.” Yên Tuy Chi nói.
Cố Yến: “…”
Sao thầy không dứt khoát mang mình đi cầm mà lấy tiền xài đi?