Editor: Tinh Di
Trữ Chấn Khiêm nhìn thân hình thấp bé kia của nha đầu, có chút do dự, có nên bật đèn xanh cho nha đầu này hay không?
Nhưng việc này vi phạm nguyên tắc nha! Đối phó với nữ sinh thật sự rất khó, bật một cái đèn xanh lên rồi, không biết sau đó sẽ như thế nào nữa...........
Anh lại bắt đầu phiền não rồi, quả thật sợ nhất là cư xử với nữ sinh..........
Vẫn do dự, không đành lòng, cuối cùng đi đến trước mặt cô hô lớn: “Diệp Thanh Hòa!”
“Đến!” Vóc dáng cô nhỏ bé, cố hết sức đứng thẳng, làm cho mình trông cao lên một chút.
“Còn có thể kiên trì nữa không?” Anh lớn tiếng hỏi.
“Có thể!” Cô ngẩng cao đầu, thanh âm vừa rõ ràng vừa giòn giã. Trong lòng cô thầm nghĩ, hôm nay là buổi huấn luyện quân sự đầu tiên, nhất định không thể gây thêm phiền toái cho đại ca! Mấy nữ sinh này tưởng khi dễ được đại ca, hừ, tuyệt đối không để mấy người được như ý! Đương nhiên, chính cô sẽ làm một tấm gương tốt để đại ca tăng thể diện hơn ai hết!
Trữ Chấn Khiêm bị bộ dạng quật cường này của cô làm kinh ngạc, trong lòng hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn khác, tuy rằng chỉ là mập mờ dáng người gầy teo giống Diệp Thanh Hòa, nhưng vẫn giống nhau nhất ở sự kiên định không chịu khuất phục.
“Tốt lắm!” Anh nhịn không được khen. Nha đầu gầy nhỏ này đứng tư thế quân nhân còn chuẩn xác hơn những người khác.
Kết thúc buổi sáng đứng tư thế quân nhân, Diệp Thanh Hòa cảm thấy chính mình bị tụt đường huyết, nghe xong lệnh giải tán, cảm giác toàn thân cũng đã nhũn ra, vất vả lắm mới có thể đứng vững, đi về phía phòng nghỉ.
Vừa đi được hai bước,liền cảm thấy đường đi trước mắt như đang chuyển động.
Cô lo lắng, cố đi tiếp, rất có thể sẽ ngất xỉu ở đây..........
Bỗng nhiên dừng bước, cánh tay có một người đỡ lấy, bên tai vang lên một giọng nói gay gắt: “Lão đại! Anh quá ác độc rồi! Để cho em gái của em đứng lâu như thế! Anh cho rằng em ấy như anh sao?”
Trữ Chấn Khiêm lúc đầu nhìn thấy bộ dạng Diệp Thanh Hòa run rẩy bước đi cũng không đành lòng, bị lão Nhị nói lớn tiếng như thế, cũng không hề nói lại, bộ dạng huấn luyện viên uy vũ không thể bị đả kích đã không còn, chỉ trầm mặt, không nói một câu.
Cô dựa cả người vào Tiêu Y Đình, tay chống vào người anh để tìm điểm tựa, cũng may cả sáng nay anh ồn ào trên lớp muốn cho tất cả mọi người biết cô là em gái anh, thế nên bây giờ cũng không còn ngại ngùng gì............
Chính là, sao cô lại khiến cho anh hai hiểu nhầm lão Đại rồi?
“Anh hai! Anh nói bừa bãi cái gì vậy? Lão Đại là huấn luyện viên, đương nhiên phải đối xử công bằng với tất cả mọi người! Em không cần anh ấy phải đối xử thiên vị với em! Em không cần, em còn muốn làm một nữ sinh gương mẫu! Thể chất như em còn có thể kiên trì, những bạn ấy sao không thể chứ?”
Tiêu Y Đình vừa nghe liền tạc mao: “Có ý gì? Anh chưa hết giận em đâu! Em thật là tốt, đứng về phía lão Đại mà mắng anh?” Tính tình cô em gái này lên đại học đã thay đổi rồi sao? Trước giờ cô rất ít khi nói chuyện lớn tiếng, nhất là với anh! Trước đây, có mắng có phạt cũng là lời nói nhỏ nhẹ..... Khuôn mặt anh ngay lập tức cứng nhắc, bây giờ đúng là con gái lớn đến mười tám tuổi liền thay đổi.............
“Ai về phe ai chứ!” Thái độ của cô cũng hết sức cứng rắn, như hạt trái anh đào.
“Em......... Tốt thôi! Em về phe anh ấy!” Anh vẫn bực bội, buông tay ra, đẩy cô về phía Trữ Chấn Khiêm ở bên kia.
Cô không đứng vững, thiếu chút nữa là ngã sấp mặt xuống, may mà Trữ Chấn Khiêm nhanh nhẹn, đưa tay ra đỡ lấy cô.
Vừa nhẹ nhàng đỡ lấy cô, liền lập tức giúp cô đứng vững, vẻ mặt còn rất áy náy: “Nha đầu, không sao chứ?”
Cô cũng không nhớ rõ từ khi nào anh bắt đầu gọi cô là nha đầu. Chỉ nhớ rõ trong trò chơi anh có gọi cô như thế.
Lúc đầu anh gọi cô là gì? Em gái Thanh Hòa? Tiểu muội? Cuối cùng là nha đầu.
Cô thích cách xưng hô như thế.
Vì thế, đưa tay che bớt ánh nắng chói chang, hỏi anh: “Lão Đại, trước đây anh cũng gọi em gái của anh là nha đầu sao?”
Khuôn mặt ngăm đen của anh toàn là mồ hôi, vẻ mặt khi đó lại vô cùng dịu dàng: “Không phải.”
Trong đầu anh lại hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn ló ra từ chân bàn, anh không gọi cô là “nha đầu” mà cô có một cái tên hết sức đáng yêu khác – Niếp Niếp.
Anh cũng không biết vì sao, từ sau khi nha đầu Thanh Hòa xuất hiện, anh thường nhớ tới Niếp Niếp, số lần nhớ tới đều nhiều hơn trước một ít, có thể là bởi vì Thanh Hòa và Niếp Niếp giống nhau, đều là những đứa em gái nhỏ nhắn đáng yêu.............
Anh bước đi chậm rãi, phối hợp theo bước đi mệt mỏi của cô.
“Nha đầu, đi ăn cơm cùng anh.” Anh biết từ sáng tới giờ, cô đã chịu không ít hà khắc, muốn bổ sung một chút cho thể lực của cô, đồ ăn ở căn không hề dinh dưỡng, đợt huấn luyện quân sự này cũng không quá nghiêm khắc, trường học không đưa ra quy định bắt buộc học sinh phải ăn đồ trong căn tin.
“Vâng!” Cô sảng khoái nhận lời.
Vì thế anh đi xin phép, rồi dẫn cô ra một cửa hàng ăn gần đấy.
&^&9Dieeen^%$*&d89aannkee789quuy799d6800nnnn
Vừa ngồi không bao lâu, giữa hai người liền có một người chen chân vào: “Ông chủ, cho thêm bộ bát đũa!”
“Lão Nhị?” Trữ Chấn Khiêm có chút kinh ngạc, người này không phải lúc nãy tức giận bỏ đi sao?
“Nhìn cái gì? Nhị cái gì mà Nhị? Hai người tưởng trốn được tôi bỏ đi ăn riêng sao? Không có cửa đâu! Này lão Đại nghe đây! Đây coi như là anh bồi thường tổn thất về mặt tinh thần cho em!” Anh thở phì phò nói.
Trữ Chấn Khiêm nhìn anh một cái, tổn thất tinh thần? Về phần đấy sao? Chỉ có điều chỉ là mời bữa cơm, không nên hẹp hòi tính toán. Anh nghĩ nghĩ, vẫn chưa hết giận, bỏ thêm một câu: “Không thành vấn đề, ai mà không biết, cậu không có tiền........”
“.........” Tiêu Y Đình cảm thấy chính mình muốn hộc máu. Lão Đại trung hậu thành thật thế mà cũng biết chèn ép người! Chả lẽ là vì ở cùng em gái một lúc nên trở thành thế?
Anh quyết định biến bi phẫn thành sức ăn, ăn để lấy lại “tinh thần tổn thất” của mình!
Cái miệng công năng nói chuyện hạng nhất của anh giờ chuyển sang công năng ăn hạng nhất, trên bàn ăn trở nên hết sức im lặng, vì Diệp Thanh Hòa và Trữ Chấn Khiêm đều không phải người thích nói nhiều.
Nhìn tướng ăn như hổ đói của anh, hơn nữa còn toàn ăn thịt và cơm, rốt cục Trữ Chấn Khiêm nhịn không được nói: “Cậu chẳng qua chỉ mới tập quân sự có một buổi sáng, sao ăn như bầy sói đói thế?”
“Thì sao? Anh tiếc tiền? Không chịu bù đắp!” Anh múc mất muôi canh lớn.
“Không phải tôi không nỡ, cậu không thể quan tâm đến tiểu nha đầu đây sao? Tôi đưa em ấy đến là để bổ sung thể lực và dinh dưỡng!” Trữ Chấn Khiêm chính mắt thấy Diệp Thanh Hòa cả bữa cơm chỉ ăn một cái cánh gà, uống hai muôi canh, những thứ khác đều đi hết vào bụng lão Nhị, thực thấy bất bình thay cô! Chẳng lẽ ngày thường cậu ấy đều khi dễ cô ấy như thế?
Tiêu Y Đình nghe xong, phun ra một ngụm canh, trừng mắt nói: “Nha đầu? Từ khi nào mà hai người trở nên thân mật như thế? Cô ấy là nha đầu nhà anh sao? Cô ấy là nha đầu nhà này! Anh đi về mà kêu Vũ Khiêm nhà mình là nha đầu!”
“............” Lí lẽ kiểu gì thế này? Trữ Chấn Khiêm nói: “Không phải cậu từng nói em gái của cậu chính là em gái của tôi sao?”
Anh có nói những lời đấy sao? Hoàn toàn không có nói.
“Được rồi, ăn no rồi, em gái ăn no chưa?” Anh không trả lời câu hỏi của lão Đại, quay lại Diệp Thanh Hòa hỏi.
Diệp Thanh Hòa chỉ ăn một chén cơm nhỏ, có vẻ như rất mệt, không còn khẩu vị để ăn gì, ăn gì cũng không vào, gật gật đầu nói: “No rồi.”
“Tốt lắm! Vậy chúng ta về kí túc xá nghỉ ngơi đi! ngủ đủ giấc thì buổi chiều mới có tinh thần đối phó với vị huấn luyện viên ác ma này! Đi thôi!” Anh cầm tay Diệp Thanh Hòa kéo đi.
Huấn luyện viên ác ma?
Diệp Thanh Hòa bất đắc dĩ lấc đầu, hướng Trữ Chấn Khiêm nói: “Lão Đại, bọn em về trước, cảm ơn cơm trưa của anh.”
Tiêu Y Đình mất kiên nhẫn: “Đi nhanh đi! Có gì phải cảm ơn anh ta chứ! Ngày mai còn tiếp tục hành nữa! Bắt anh ta trả tiền cơm!”
*58DiennnnDAnnnlle899Quy%&d00nnn
Trên đường trở về phòng ngủ, anh cau mày hỏi cô: “Em gái, em ở cùng một chỗ với Trữ Chấn Khiêm mà không cảm thấy buồn chán sao?”
“Buồn chán? Vì sao?” Cô cau mày hỏi lại anh, trong trò chơi cô với lão Đại đã rất thân thiết, hai người giống như anh em kết nghĩa từ lâu, buồn sao được chứ?
Vẻ mặt anh quái dị: “Em làmột cái hũ nút, anh ấy cũng là một cái hũ nút, hai người ở cạnh nhau hơn một giờ đồng hồ, một câu cũng không nói, em cảm thấy thú vị sao?”
Cái logic gì thế này?
Diệp Thanh Hòa liếc anh một cái: “Chẳng lẽ nhất định phải nói chuyện mới thấy thú vị sao? Có bài thơ cổ nói rằng, nếu lòng không hợp nhau thì dù có nói nửa câu cũng trở thành tạp âm. Còn một câu thơ cổ khác cũng có ý rất rõ, thông suốt tư tưởng nhau dù chỉ một chút, hai người ăn ý nhau dù không nói gì cũng có thể hiểu ý.”
Đương nhiên lời này của cô không có ý là cô và lão Đại tâm linh tương thông, chỉ là cách nói khác đi mà thôi.
Thế nhưng, những lời này vào tai người nào đó lại được hiểu thành một ý nghĩa khác: Chẳng nhẽ em gái ghét mình nói nhiều? Đều là tạp âm? Còn với tên họ Trữ kia mới gặp có mấy lần đã tâm linh tương thông?
Tốt thôi! Tên tiểu tử họ Trữ! Lại có thể lôi kéo sự chú ý của em gái mình! Lại còn muốn trở thành anh vợ mình! Không đúng! Em gái với anh ta còn chưa có quan hệ gì đâu, anh vợ cái gì chứ? Phi phi phi!!!
“Em gái, em cảm thấy tên họ Trữ có được không?” Anh nói bóng nói gió.
Diệp Thanh Hòa không cần nghĩ ngợi trả lời: “Đương nhiên có! Trung hậu thành thực, tuy rằng không nói chuyện nhiều, nhưng hiểu được tâm tư của người khác.”
“............” Cái này còn nhức nhối hơn đó nha...........
Chỉ có điều nghĩ lại cẩn thận những người ở gần em gái, cả tên hỗn đản mới gặp sáng nay, có vẻ như lão Đại là đáng tin tưởng nhất, nếu em gái thực sự ở cùng với lão Đại, chỉ cần chính cô không than phiền, cũng là một lựa chọn không xấu..............
“Em gái, nếu thực sự em thấy lão Đại tốt, anh cũng không còn ý kiến gì, chỉ có điều, anh cho rằng tuổi em còn nhỏ, không cần yêu đương quá sớm, làm chậm trễ việc học hành.........” Lần này coi như thả lỏng em gái ra, nhưng vẫn thực không cam lòng......... Vì thế, trong lòng thầm chửi rủa lão Đại một trăm lần.
Diệp Thanh Hòa nghe ra chút không cam lòng ở đây, cũng vừa vặn đến phòng kí túc xá của cô, không nghĩ đến anh hai lại hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô và lão Đại, tức giận trừng mắt với anh, không nói một câu, đi vào trong phòng.......
Anh đứng lại trước cổng phòng kí túc xá một lúc, cũng không còn tinh thần quậy phá gì nữa.............