Editor: Tinh Di
Nói như thế, trong nháy mắt, cô trở thành bạn gái của Phó Chân Ngôn?
Cô ngồi trên ghế, suy nghĩ một lúc, liền mặc anh làm gì thì làm.
Đợi bà chủ quán vẻ mặt tươi cười rời khỏi, cô hạ giọng nói: “Cũng được, lừa lấy trang sức.”
“.......... Tốt!” Anh nhìn tờ phiếu tình nhân, cười nhẹ nhõm.
Cô ngồi yên đối diện anh, anh bắt đầu báo cáo công việc: “Cô cô, một năm rồi tôi chưa gặp cô, trong một năm ấy, tôi đã hoàn chỉnh một mô hình kinh doanh đơn giản, vừa mới được thanh toán công trình, tôi đã dùng hết tiền bán ngọc để liều một phen. Sau đấy, tôi định sẽ mở công ty, đã chuẩn bị để đăng kí, tên công ty tôi cũng đã nghĩ kỹ, sẽ gọi là Hòa Chân.
Rõ ràng thấy, đây là kết hợp của tên hai người...........
“Cô cô, không được nói không đồng ý, mặc kệ trong lòng cô nghĩ thế nào, nhưng đối với tôi mà nói, cô là ân nhân của tôi, là người ở cùng tôi khi tôi đi những bước đầu tiên trên con đường sự nghiệp, không có cô, Phó Chân Ngôn tôi bây giờ chính là một tên côn đồ, thế nên, tôi phải dùng tên của cô, nó giống như lúc nào cũng nhắc nhở tôi, chỉ cho tôi hướng nào nên đi, và phải dùng thái độ như thế nào đối với cuộc sống đầy đủ bây giờ!”
Lời anh nói cương quyết và mạnh mẽ, đáng tin cậy.
Cô lẳng lặng nghe, không nói lời nào.
“Cô cô, địa điểm của công ty cũng đã chọn xong, hôm khai trước, cô nhất định phải đến, cô là bà chủ của một nửa mà!” Anh cười lớn.
“Việc này....... không nói trước được, tôi cũng rất bận.” Phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối.
Phó Chân Ngôn cũng không để ý đến điều này: “Tôi sẽ tổ chức vào ngày chủ nhật, cũng tới đón cô, dù cô nói không đi tôi vẫn sẽ chờ cô, chờ đến khi cô có thời gian mới thôi.”
“.......” Người này bắt đầu nói không có đạo lý.............
“Cô cô, trong kế hoạch sau này của tôi, cô...............” Anh dừng lại nhìn cô, vẻ mặt cứng rắn trở nên ôn hòa, con ngươi tối đen như mực, ánh mắt mềm mại như dòng nước, nói xong chữ ‘trong’, trong cổ họng âm đã hơi run run, giống như có chim nhạn vừa nhẹ nhàng bay qua.
Cô trầm mặc, chăm chú nhìn vào bông hoa nạm vàng trên mép bàn đối diện, rất lâu không nói gì.
Lâu sau nữa, cô vẫn không nói gì.
Dường như Phó Chân Ngôn cũng rất hưởng thụ sự trầm mặc đó, vẫn luôn mỉm cười, lẳng lặng cùng cô ăn.
Trong quán ăn thỉnh thoảng có đôi tình nhân nói gì đó rất nhỏ với nhau, nhưng ngược lại càng làm tăng thêm sự yên ắng an tĩnh của quán ăn.
Anh không lấy thức ăn cho cô, cũng không bảo cô nên hay không nên ăn cái gì, chỉ tự ăn một mình, đôi khi ngẩng đầu nhìn cô ăn, nhìn cô ăn hết số đồ ăn ít đến đáng thương cảm trong bát,, cả thấy thời gian trôi qua như dóng nước chảy chầm chậm, chậm rãi trong ngày tháng vô hạn.
Một năm qua, anh chưa từng ăn bữa cơm nào ngon như vậy. Hoặc là nói, anh ăn cơm đều không có vị gì.
Phần lớn thời gian anh đều dành cho công việc, quên cả thời gian ăn cơm, nhớ tới thì tùy tiện ăn vài cái bánh trẻo hay bánh bao cho xong chuyện. Với anh đây không chỉ là công trình đầu tiên, mà còn là bằng chứng để anh chứng minh rằng, mọi việc anh đều coi trọng, không cho phép bất cứ tỳ vết nào, vì thế ngày đêm xuất hiện trên công trường.
Mà giờ phút này, có thể nhàn nhã ấm áp như thế một lúc, ngồi đôi diện cô, anh cảm thấy những năm tháng về sau, dù có phải chịu cực khổ như thế nào anh vẫn vui vẻ chấp nhận........
Thật sự có một người như thế, có một loại tình cảm như thế, khi ngồi đối diện cới người con gái, sẽ quên hết mọi sự trên thế gian, chỉ còn lại dù là những động tác nhỏ nhất của cô, có khi chỉ là động tác nuốt cơm vô cùng nhẹ, đối với anh đều là cảnh đẹp đầy thú vị.............
Giờ đây anh chỉ có một ước nguyện duy nhất, thời gian lúc này có thể kéo dài thêm một chút, cơ hội để anh ngắm nhìn từng động tác nhỏ của cô cũng dài thêm một chút, nhiều hơn một chút. Ví dụ như, cô luôn phải nâng đôi mắt kính nặng trễ xuống cánh mũi, lúc cô ăn cũng rất thanh tú và tao nhã, lúc ăn canh cũng không hề phát ra âm thanh gì; lại như hôm nay anh có phát hiện mới, khóemôi cô có một nốt ruồi nho nhỏ, khi cô ăn hay nuốt đều chuyển động, rất đáng yêu............
Thật là không có gì hạnh phúc thỏa mãn bằng chuyện này..........
Anh nhìn cô vui vẻ cười, cúi đầu ăn cơm. Vì sự tồn tại của cô, anh- một tên đại ca thô kệch cũng trở nên nhã nhặn có văn hóa. Thực tế, khi ở trên công trường, anh đều xới bát cơm to như biển rộng, hỗn tạp đồ ăn trong một cái bát, ăn như hổ đói sau đó vật ra ngủ.
Thế nhưng, trở thành người nhã nhặn như lúc anh cũng không không khiến anh thấy quá gò bó, ngược lại rất hài lòng. Giống như xong một hồi làm việc quần quật được tắm rửa nghỉ ngơi nghe một bản nhạc, hay như sau khi leo trèo lên đến đỉnh một ngọn núi cao, được nằm xuống hít thở ngắm mây trời. Giờ phút này anh vô cùng hạnh phúc, không phải là vì thức ăn, mà là sau quá trình vất vả dốc sức, có được chốn dừng chân nghỉ ngơi, được ở cùng một chỗ với cô, cùng đi với cô trên một con đường chính là hình ảnh đẹp nhất trong đời anh...........
Hai người yên bình ăn cơm xong, anh đưa cô về, vẫn là chiếc xe đạp kia, cô vẫn ngồi ở phía sau anh.
Nói thật, quần áo anh mặc hôm nay thật không phù hợp với chiếc xe đạp này.
Đi trên đường, anh lại mặc chiếc áo len đan sọc, thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường.
Thực ra hôm nay anh không biết nên mặc gì để gặp cô, đến để chúc mừng cô thi đỗ đại học, nhưng cô có biết hay không, với anh dịp này thực sự là một yến tiệc?
Lúc này, hoa đã ở trong tay cô, rất vui vẻ, cô không hề ném chúng đi đi, chỉ mong cô hiểu được ý nghĩa loại hoa đó, ý của anh..........
Suốt quãng đường, anh đạp rất chậm, lại thu hút thêm sự chú ý của người khác, rõ ràng là anh cố ý đi chậm, sao mãi còn chưa tới kí túc xá chứ? Có thể thấy trường đại học thật rộng lớn............
Cô nhảy xuống xe, đứng ở trước mặt anh, chỉ tay vào bả vai anh.
Hai người vẫn thế, đều không nói gì.
Gió thổi tung tóc cô lên, che gần hết khuôn mặt.
Anh cười cười, đưa tay vuốt tóc ra khỏi mặt cô.
Lúc cô giật mình lùi lại hai bước, tự mình vuốt tóc ra phía sau rồi buộc lại, sau đó hạ thấp giọng, kiên định nói: “Phó Chân Ngôn, tương lai của tôi không có ai cả..............”
Nói xong, xoay người vào kí túc xá, nhẹ nhàng bước đi, không tiếng động phát ra..........
Anh đứng lại bên ngoài kí túc xá, nhìn bóng lưng gầy yếu của cô hòa vào màn đêm đen đặc, biết rõ lời vừa rồi của cô là đáp lại câu: “Trong kế hoạch sau này của tôi, cô.............”
Thế nhưng, anh không hề thấy khổ sở, bất kể cô đối với anh ra sao, bất kể cô thể hiện vẻ lạnh nhạt như thế nào, thì ở trong lòng anh, cô vĩnh viễn là một nguồn ấm áp...........
Thế nhưng anh vẫn cảm nhận được một tia đau đớn vụt qua, ở nơi sâu nhất trong lòng, bởi vì câu nói: “Tương lai của tôi không có ai cả...” kia của cô.
Một cô gái nhỏ bé như vậy, nói ra câu này, thực khiến hốc mắt mọi người đều ẩm ướt. Nội tâm cô có biết bao nhiêu cô độc, mới có thể nói ra một tương lai như thế?
Anh biết chuyện ngày xưa nếu cô không nói, anh sẽ không hỏi.
Thế nhưng anh sẽ để cô hiểu, hiểu được lòng anh, và rồi dù sau này tương lại của cô có ra sao, thì vẫn có sự tồn tại của anh...........
Diệp Thanh Hòa trở về phòng kí túc xá, có người đang nghenhạc, có người đang đọc sách, trong phòng rất im lặng.
Cô tìm một cái lọ, cắm bó hoa kia vào.
Hình như, đây là lần đầu tiên trong đời cô được tặng hoa.
Mỗi cô gái đều có một thời kì lớn lên, xinh đẹp như hoa...........
Lúc ăn cơm, cô vẫn cảm thấy rất không thoải mái, chính là vì một người đầy mồ hôi này, nghĩ đến Phó Chân Ngôn có thể ngồi lâu như thế ăn cơm cùng cô, không biết có cảm thấy ghê sợ hay không.........
Ra ngoài một lúc, cô đã tỉnh táo lại nhiều, đi tắm rửa xong lên giường nằm, vẫn không thể ngủ lại.
Chợt nhớ tới món đồ mới mua –điện thoại di dộng.
Cái này là do bác Tiêu mua, mỗi người một cái, giống y hệt nhau, nói là hai người ở trọ lại kí túc xá không về nhà, ông rất lo, thế nên mua gì động, có gì tiện liên lạc hơn.
Cô mở điện thoại ra tìm, trong di động cũng chỉ có lưu vài số: anh hai, anh cả, hai bác Tiêu và số điện thoại cố định của nhà họ Tiêu.
Cô ngắm nghía, tìm hiểu chức năng của điện thoại.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, có tin nhấn gửi đến: “Em gái, chưa ngủ sao?”
Là Tiêu Y Đình...........
Anh từ trường học của Cẩm Nhi về rồi sao?
“Chưa.” Cô trả lời. Ngay cả cách nhắn tin cô cũng dễ dàng học được.
“Em gái, con gái bọn em thích hoa gì vậy?” -tin nhắn của anh.
Đây là đang muốn hỏi Cẩm Nhi thích hoa gì sao? Nhưng cái chuyện này cô thực sự không biết, anh hỏi cô về vấn đề học hành, cô đều có thể giúp, chỉ có vấn đề này, sách vở đều không thể cứu được.
“Anh hai, mỗi cô gái đều là một đóa hoa, hơn nữa, mỗi cô gái đều có một loài hoa bảo hộ riêng, chỉ cần là người đó thôi, anh tặng gì cô ấy cũng sẽ vui vẻ nhận.
Gửi xong tin nhắn này, cô gập điện thoại, tắt đèn, buông lỏng tay.
Hoa nở, hoa tàn. Cô nhắm mắt lại.
Nhưng ngay lập tức lại có tin nhắn đến.
Cô lười biếng mở điện thoại ra xem: “Em gái à, cô ấy không thích.”
Dường như cô thấy được bộ dạng ủ rũ, đấm vách tường của anh........
Tay cầm di động, yên lặng nhìn chằm chằm màn hình, mãi cho đến khi đèn nền tắt, không nhìn thấy gì nữa...........
Nhưng cuối cùng vẫn gửi tin nhắn trả lời anh: “Anh mua gì cho cô ấy?”
“Hoa hồng đó! Cô ấy tuy nhận nhưng nói là tầm thường.”
Diệp Thanh Hòa còn chưa biết phải trả lời thế nào đã có tin nhắn đến: “Em gái, trong tay anh bây giờ vẫn còn tiền, tiền các bác các chú anh thưởng lúc thi đỗ đại học anh sẽ giao cho em giữ hết, tiền sáng nay cô chú Năm đưa anh vẫn chưa đụng vào.”
Đây là đang sốt ruột giải thích sao?
Cô liền trả lời lại: “Quả thực không cần đưa cho em. Giờ chúng ta học đại học rồi, cũng cần xã giao với bên ngoài, kinh tế của anh cũng nên độc lập, cứ giữ lấy, anh cứ rút tiền từ tờ chi phiếu bác Tiêu đưa, chỉ cần đừng tiêu xài hoang phí quá.”
Sau khi cô gửi tin nhấn đi hồi lâu không có phản ứng lại, cô nghĩ anh không nói gì nữa, đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, thế nhưng, điện thoại lại rung lên lần nữa, không phải là tin nhắn mà là cuộc gọi đến, nhưng chuông báo vừa kêu lớn, phòng tối om, âm thanh trở nên lớn khác thường...........
Hay là anh.............
Cô sợ làm ồn đến bạn cùng phòng, chạy nhanh đến bắt lấy, không chờ cô nói chuyện, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói vội vàng của anh: “Em gái! Em đừng tức giận mà! Không phải anh cố ý lừa em! Thật sự! Tiền không nhiều lắm! Anh đã nghĩ chỉ đi ăn với Cẩm Nhi rồi mua cho cô ấy gì đó làm quà, không mua gì nữa.”
“Anh hai, tiền còn lại...........” Cô nói rất nhỏ, sợ làm phiền mọi người nên hạ thấp giọng hơn nữa.
Quả nhiên người bên kia lại thêm lo lắng: “Đừng mà! Em gái! Em đừng như vậy được không? Ngày mai anh sẽ giao toàn bộ tiền cho em! Không di chuyển một đồng! Khi cần tiêu gì anh sẽ đến tìm em để xin! Em đừng tức giận nha! Ngoan nha!”
“...........” Câu nào của cô cho thấy cô tức giận vậy? Nói để cô sửa được không?
“Được! Quyết định thế đi! Ai tức giận là chó con nha!” Anh nhanh chóng xoay thành cô không hề tức giận, vòng đề tài về lại Cẩm Nhi: “Em gái, cô ấy nói hoa hồng tầm thường, vậy theo em hoa gì không tầm thường?”
“...........” Trên đời này có biết bao nhiêu loài hoa, làm sao cô biết được Cẩm Nhi thích hoa gì?
“Bách hợp đi...........” Cô nói lung tung, vì phần lớn trong các cuốn tiểu thuyết đều nói như thế, nữ chính không thích hoa hồng tầm thường, thì sẽ thích bách hợp tươi mát.............
“Như vậy........anh hiểu rồi! Cảm ơn em gái!” Anh thật sự đã tin tưởng cô đến mù quáng rồi, giống như lần trước Tiêu Thành Trác khen anh cả, em gái của anh cũng giống như một cuốn bách khoa toàn thư, anh thực sự biết ơn cha đã mang em gái đến bên cạnh anh, không chỉ trở thành thầy dạy anh học, làm bạn hằng ngày, bây giờ còn có thể tư vấn tình yêu. Cuối cùng, vẫn không thể quên được cái việc quan trọng nhất kia: “Em gái, mai anh sẽ đưa tiền cho em, sáng mai gặp ở canteen nhé!”
Vừa nói xong, từ bên kia liền truyền đến tiếng quát hỏi: “Đã muộn vậy rồi, ai còn nói chuyện bên ngoài vậy?”
“Hả! Là tôi đi toilet đấy, ngủ tiếp đi!”
Ngay sau đó điện thoại mất kết nối. Anh vào toilet để gọi điện thoại sao? Sợ người cùng phòng biết em gái mình quản nghiêm?
Cô buông thõng tay, bây giờ có thể yên ổn ngủ rồi............
Cô lật người, qua màn trong suốt có thể nhìn thấy bó hoa hồng, đỏ sẫm như máu............ Vẻ bề ngoài đẹp đẽ như thế, là máu hay là nước mắt? Cô vẫn cảm thấy nó không tầm thường............
Sau một ngày tập quân sự, cơ thể mỏi nhừ, đau nhức không chịu nổi, cô cho rằng mình kiên trì chạy bộ suốt hai năm, sẽ không đến nỗi không chịu được cường độ của đợt tập quân sự, sự thật đã chứng minh, cô đánh giá quá cao bản thân.
Hơn nữa đối với cô việc đi xuống cầu thang không khác gì tra tấn.
Chung Gia Nghi ra khỏi phòng cuối cùng, thấy cô chật vật ở đầu cầu thang, chạy lại hỏi: “Diệp Thanh Hòa, cậu không sao chứ? Hôm qua mình còn bội phục cậu như thế.”
Cô cười cười: “Không sao đâu, là phản ứng của cơ bắp thôi, ngày mai sẽ ổn hơn.”
“Để mình giúp cậu!” Chung Gia Nghi cầm tay cô.
“Cảm ơn, không cần đâu, tự mình đi được, cậu đi trước đi, tạm biệt.” Cô bám lấy tay vịn cầu thang, đi từng chút một.
“Không sao đâu, mình không vội, mình sẽ đi cùng cậu.” Chung Gia Nghi léo cánh tay của cô, chậm rãi bước cùng.
Hai người đi vào canteen, Chung Gia Nghi ngồi chung bàn ăn với cô, đỡ cô ngồi xuống rồi đi mua đồ ăn.
Chung Gia Nghi rất nhiệt tình, đoạt lấy cặp lồng của cô rồi chạy đi, chân cô đau lên không thể đuổi kịp, đành phải ngồi xuống, tùy Chung Gia Nghi.
Một lúc sau, Chung Gia Nghi trở lại đặt cơm trước mặt cô, tươi cười nói: “Mình quên hỏi cậu muốn ăn gì, nên có lấy nhiều thứ, hai chúng ta ăn chung, bát của mình không đủ, nhưng rất sạch sẽ.”
“Cảm ơn, với chuyện ăn cơm mình không có để ý.” Đối với sự nhiệt tình của Chung Gia Nghi, cô rất biết ơn.
“Không cần cảm ơn, chúng ta là người cùng phòng, cũng giống như người một nhà! Mẹ mình nói, ra ngoài cuộc sống, phải biết dựa vào bạn bè, ai mà chả có lúc không tiện đúng không? Không chừng lần sau lại là cậu giúp mình.”
Diệp Thanh Hòa mỉm cười, tính cách của cô và Chung Gia Nghi thật trái ngược nhau.
Chờ đến lúc gần ăn xong, Chung Gia Nghi ngồi ngăn ngắn lại, hỏi cô: “Diệp Thanh Hòa, cậu bạn tối qua là bạn trai của cậu sao?”
Cô dừng lại một chút.
“Đừng ngại! Quả nhiên là đúng rồi! Cậu ta đẹp trai thật đấy! Anh ấy đang làm gì? Chắc sinh viên như chúng ta rồi!” Trong mắt Chung Gia Nghi là sóng sánh ngây ngô của cô gái đối với ước muốn một tình yêu đẹp diệu kỳ.
Quả thực, đây là chuyện Diệp Thanh Hòa không muốn nói đến, cô cũng không thích nói với người ngoài chuyện cá nhân, cho dù là anh hai, cô cũng không nói cho anh nghe chuyện của mình.
Thế nhưng, vẻ mặt của Chung Gia Nghi khiến người ta không thể từ chối, cô cân nhắc trả lời: “Không phải là sinh viên, trước đây là bạn học của mình.”
“Thanh Hòa, cậu biết không? Cậu ta thực sự rất lãng mạn, sau khi cậu đi chúng tớ còn bàn luận hồi lâu, rất muốn biết cảm nhận của cậu đối với sự lãng mạn đó, nhưng mọi người không ai dám hỏi. Cậu sẽ không cảm thấy mình đường đột chứ?” Chung Gia Nghi tự động kéo gần khoảng cách giữa hai người, gọi Diệp Thanh Hòa.
Quả thật, việc này là đường đột, nhưng đối với cô gái cô không thể nói thật lời trong lòng được này, cô im lặng, mỉm cười.