Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 121

Editor: Tinh Di

Lúc trở về từ chỗ của Tô Chỉ San đã là chạng vạng, cô gửi cho Phó Chân Ngôn một tin nhắn, biết được anh không còn ở bệnh viện nữa.

Hiểu được tính cách mạnh mẽ của anh, chắc chắn vết thương này anh không để trong lòng, chỉ có điều vẫn nhờ anh không quá để ý, sau đó đi đến cửa hàng của Vương Triết.

Nhìn Vương Triết đang nghiêm túc ngồi sửa máy tính, bên tai cô chợt vang lên lời nói của Tô Chỉ San chiều nay, cô ấy ở trước mặt cha mẹ phải cẩn trọng biết bao nhiêu.

Vương Triết cảm giác được có người đến, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô liền cười: “Thanh Hòa? Đến đây có việc gì vậy? Xem tôi làm việc như thế nào sao?”

Diệp Thanh Hòa cũng không phải là người nhiều chuyện, chuyện tình cảm của Tô Chỉ San và Vương Triết cô càng không thể làm rối rắm hơn, thế nhưng, nghĩ đến Chỉ San, cô không nhịn được nói một câu: “Vương Triết, cậu phải đối xử với Chỉ San thật tốt…….. Cậu rất quan trọng với cô ấy.” Không chỉ là quan trọng, Vương Triết là tất cả của Tô Chỉ San……..

“Đương nhiên!” Vương Triết hơi kinh ngạc cười nhìn cô, “Chỉ San cũng rất quan trọng với mình, là quan trọng nhất! Chỉ có điều, cậu là chợt nhớ tới chuyện này sao?”

Diệp Thanh Hòa gật gật đầu: “Không có gì, đúng như cậu nói, chỉ là chợt nhớ đến mà thôi.”

Diệp Thanh Hòa cũng không nói thêm gì, đi đến chào hỏi mẹ Vương, sau đó vào bên trong thăm tiểu Ô Quy, xong xuôi bắt tay vào sửa máy tính cùng Vương Triết.

“Thanh Hòa, cậu về kí túc xá đi, buổi tối không cần tới đây, có mình ở đây là được rồi!” Vương Triết đột nhiên nói.

“Không có việc gì, tôi về kí túc xá cũng không có việc gì làm.” Cô bật chiếc máy tính trước mặt.

Vương Triết nhìn cô, trừng mắt nhìn, cười nói: “Mình sợ Tiêu Y Đình nói mình ngược đãi cậu.”

Ngón tay cô đang di chuyển qua lại trên bàn phím chợt ngưng lại, cười cười, không nói gì cả, tiếp tục công việc.

“Là ai đang nói xấu tôi vậy?” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười lớn của Tiêu Y Đình.

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay!” Vương Triết nhìn về hướng cửa, thấy Tiêu Y Đình một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào, vừa tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, trong không khí còn thoảng thoảng mùi hương sữa tắm.

Chính là, phía sau anh còn có thêm một người- Quách Cẩm Nhi.

“Chào Vương Triết, chào em gái Thanh Hòa.” Quách Cẩm Nhi từ trước đến nay đều là người nhã nhặn, gặp ai cũng vô cùng cẩn thận chu đáo.

“Ha ha, xin chào.” Cũng không phải là lần đầu tiên gặp Quách Cẩm Nhi, Vương Triết lễ phép gật đầu.

Quách Cẩm Nhi cười cười với Quách Cẩm Nhi, sau đó tiếp tục công việc sửa máy tính.

Trải qua sự việc bức thư lần trước, Diệp Thanh Hòa cũng không hề quan tâm Quách Cẩm Nhi có suy nghĩ như thế nào, bở vì cô vốn là một người xem nhẹ mấy chuyện đó, cô không quan tâm thiếu đi một người bạn, cho dù cô không có nhiều đi chăng nữa……….

“Không phải hôm nay tên tiểu tử cậu đi chơi bóng sao?” Vương Triết hỏi. Hôm nay mẹ Vương có làm nhiều món ăn, có gọi anh đến cùng ăn, nhưng anh bảo đi chơi bóng nên không đến.

“Đúng thế! Là đi chơi bóng! Còn thắng đậm nữa!” Tiêu Y Đình đắc ý nhướn mày, “Cẩm Nhi xem từ đầu tới cuối, có thấy tuyệt vời không?”

“Cực kỳ tuyệt vời!” Quách Cẩm Nhi ngồi xuống ghế bên cạnh Diệp Thanh Hòa, “Vương Triết, Thanh Hòa, hai người không đến xem thực sự là điều đáng tiếc! Không nghĩ đến không ngờ anh trai em có thể chơi bóng giỏi như thế! Chị gào đến khàn cả họng luôn! Hai người nghe này!”

Quách Cẩm Nhi ho khụ khụ hai tiếng, quả nhiên cổ họng không còn bình thường.

Vương Triết vui vẻ đáp lại: “Anh không cần nhìn cũng biết! Dù gì cũng từng chơi cùng cậu ta!”

Quách Cẩm Nhi vì quá phấn khích nên có chút xấu hổ: “Ui cha, em quên mất chuyện hai người là bạn học! Em gái Thanh Hòa cũng thế.”

Ngón tay trên bàn phím của Diệp Thanh Hòa chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng cười đầy trào phúng của Tiêu Y Đình: “Thanh Hòa đâu có rảnh để đến xem anh chơi bóng.”

“Vì sao vậy? Thanh Hòa? Anh hai lúc chơi bóng rất đẹp trai a!”Quách Cẩm Nhi cảm thấy tình huống bây giờ có chút xấu hổ, vô cùng hối hận vì hành động lúc nhất thời xúc động của mình, cũng muốn cải thiện mối quan hệ giữa cô và Diệp Thanh Hòa, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt kia khiến người ta không biết được cô ấy đang nghĩ gì, không có biểu cảm gì quá mức, khiến người ta khó đến gần……….

Tiêu Y Đình không nói gì, đi vào tìm tiểu Ô Quy.

Ngón tay của Diệp Thanh Hòa trên bàn phím lại nhanh chóng di chuyển, vẫn còn nghe thấy giọng nói của Quách Cẩm Nhi, nài nỉ ngghe đáp án của cô.

Diệp Thanh Hòa đành phải nói: “Em không hiểu bóng rổ, chỉ là một con mọt sách thôi.”

“Đâu phải! Nghe chú nhỏ nói em biết rất nhiều thứ mà!” Quách Cẩm Nhi nói.

Diệp Thanh Hòa không nói gì nữa, chuyên tâm sửa máy tính.

Còn trong phòng Tiêu Y Đình đang nói chuyện với tiểu Ô Quy: “Tiểu Ô Quy, hôm nay ăn gì rồi? Có ngoan hay không hả? Ngày hôm qua còn không chịu ăn gì, bị mắng vui vẻ như vậy sao?”

Đương nhiên tiểu Ô Quy không có cùng ngôn ngữ với anh nên việc trao đổi diễn ra không thuận lợi, anh lại làm một chuyện lạ đời đó là ngồi chờ, chờ câu trả lời được một lúc liền nói: “Sao rồi? Ngươi thấy khổ sở hả? Nói cho ngươi biết, anh đây chửi mày chính là vì mày không có ý chí vươn lên gì cả! Nói nặng thế thôi nhưng đây cũng đây phải suy nghĩ thật sự trong lòng anh, ngươi đâylà đang tức giận không thèm để ý anh đây sao? Mau nói đi!”

Quách Cẩm Nhi nghe được, cảm thấy kì quái: “Anh hai, tiểu Ô Quy có thể nghe hiểu lời anh sao?”

Tiêu Y Đình đứng lên: “Đúng vậy a! Tiểu Ô Quy cũng nói tiếng người mà! Đi thôi! Đi ăn bữa khuya, anh đói rồi!”

Quách Cẩm Nhi tuy còn mù mờ nhưng vẫn đứng lên, đi được hai bước liền quay đầu lại: “Vương Triết, Thanh Hòa, hai người không đi sao?”

“Không đâu, còn chưa có xong việc!”

Vương Triết và Diệp Thanh Hòa trăm miệng một lời.

“Cẩm Nhi, đi thôi!” Tiêu Y Đình có vẻ không có kiên nhẫn để chờ, đứng bên ngoài gọi.

“Vậy bọn em đi trước đây, để anh hai còn đưa em về trường không sẽ muộn.” Quách Cẩm Nhi để lại cho hai người một cái mỉm cười mê người.

Vương Triết gật gật đầu: “Mau đi đi.”

Rồi sau đó quay lại hỏi Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa, cậu có đói bụng không? Hôm nay mẹ mình làm rất nhiều đồ ăn ngon.”

“Không có đói, tôi vừa ăn cơm tối lúc nãy.” Cô không di chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cơm tối cô ăn cùng ba người nhà Tô Chỉ San, nhưng không ăn được là bao nhiêu, cũng có chút đói nhưng cô không muốn ăn………….

Chưa đến nửa giờ, chiếc máy tính đã được sửa xong, nghĩ đến bài tập hôm nay trên lớp, cô nhanh chóng về kí túc xá.

Trên đường từ cửa hàng về, cô đi qua rất nhiều quán ăn khuya, một trong số đó có Tiêu Y Đình đang vô cùng vui vẻ nâng bia cùng một vài nam sinh khác, Quách Cẩm Nhi xinh đẹp đang ngồi cạnh, rất không phù hợp với khung cảnh xung quanh, thế nhưng vẫn cười rất vui vẻ.

Bọn họ không ai nhìn thấy cô, cô cũng lặng lẽ rời đi.

Anh từng nói, anh thích náo nhiệt, sợ hãi cô độc, vì thế, tuyệt nhiên anh sẽ không để mình cô độc………….

Còn cô, từ nhỏ đã yêu thích sự yên tĩnh thay vì náo nhiệt, bọn họ là hai người tương phản hoàn toàn.

Cũng may cô đã sớm nhìn thấu chuyện, hai người gặp nhau lúc đó chẳng qua là hai đường thẳng vô tình giao nhau, nhưng chỉ là một lần cắt nhau, cuối cùng vẫn tách rời, đi về hai hướng vô hạn…………

Chưa bao giờ từng hi vọng, cho nên không có thất vọng….

Chưa bao giờ từng có được, cho nên chưa nói tới mất đi……

Chưa bao giờ từng mơ mộng,cho nên mộng sẽ không vỡ tan……

Lại càng không cần xin lỗi, bởi vì đã hiểu, bởi vì không cần để tâm………..

Bước đi của cô trở nên gấp gáp hơn, giống như cô sẽ không vì bất kì ai mà dừng lạicuộc sống thẳng tắp cô đã định ra cho mình, sẽ không vì bất kì ai mà thay đổi. Mỗi một ngày, mặt trời lên rồi xuống không hề giống nhau, mỗi một ngày sẽ có một chút khác biệt, cô chính là yêu thích cuộc sống đơn giản như thế……..

Lí do đó, sáng hôm sau Tiêu Y Đình vẫn vừa ăn sáng vừa vào lớp, nghênh ngang ngồi vào chỗ cạnh cô, khi đó cô mới cảm nhận được ánh mặt trời hôm nay vẫn ấm áp như thế.

“Anh muốn một vạn Nhân dân tệ!” Bất thình lình anh mở miệng.

“………..” Mới sáng sớm, đề tài này thật khiến cô giật mình, anh cần số tiền lớn như thế là để làm gì? Do dự một chút, cô cho anh một câu trả lời dứt khoát: “Được thôi.”

Anh không hé răng, sắc mặt xanh mét: “Không hỏi anh dùng làm gì sao? Không cần đơn xin sao?”

Cô mím môi, không nói gì.

Anh lấy sách vở từ trong cặp sách ra, quăng thật mạnh lên bàn, tiếng vang thật lớn cùng tiếng quát của anh: “Anh không cần!”

“………….” Cô chỉ còn biết rằng, càng ngày cô càng không hiểu anh hai…………

Hay đó cũng là phản ứng bình thường của việc trưởng thành?

Quả thật, cô cũng không sao hiểu được, vì sao hai người họ lại trở thành cục diện như bây giờ, thế nhưng, cô là người lý trí, sẽ không mơ tưởng đến quá khứ từng tốt đẹp như thế nào, chuyện gì của ngày hôm qua đều không thể trở lại, về điểm này cô hiểu rõ hơn ai khác.

Thế nhưng, nếu Tiêu Y Đình thực sự muốn một vạn đồng, cô cũng không có đủ, hai năm qua cũng không phải ít tiền, tiền mừng tuổi của cô và anh đều được để riêng, cô cũng có tiết kiệm để dành, chỉ có điều tiền của cô đã dồn hết vào cửa hàng của Vương Triết.

Tiếng chuông vào giờ vang lên cô mới phát hiện, hôm nay anh không vào lớp đúng giờ chuông vang, anh cũng đã ăn xong bữa sáng trước khi thầy giáo vào, cũng không mượn bài tập của cô để chép.

Chính là, trong giờ học, anh vẫn không ngừng viết vào vở cô: “Cú đá ngày hôm qua có đau không?”

Cô nhớ tới hôm qua khi trở về kí túc xá đi tắm, lúc cởi quần áo mới thấy, trên bụng có một khoảng tím bầm. Hôm nay vẫn còn âm ẩm đau, thế nhưng, cô cũng chưa từng trách anh, đặt ở vị trí của anh lúc đó, cô hiểu được tâm trạng của anh……

“Không.” Cô viết trên giấy.

Chỉ thấy anh lục lọi trong cặp sách, lấy ra môt lọ thuốc, ném cho cô.

Cô nhìn, là thuốc trị vết bầm…….

Nghĩ nghĩ, tiếp tục viết lên giấy: “Anh hai, em thực sự không đau, thế nhưng, em muốn nói, chúng ta đều đã lớn, có nên dùng nắm đấm để giải quyết mọi vấn đề không?”

Cô nghe thấy anh hừ một tiếng, rất rõ ràng, sau đó viết lên giấy một câu, ném cho cô: “Anh trẻ con.”

“……….” Rõ ràng là thái độ không chịu hợp tác, lại còn giận dỗi……

Một lát sau, anh lấy laptop ra, gõ một dòng: “Nếu hắn ta đối xử không tốt với em, còn có anh hai.”

Cái này là sao? ‘Hắn’ ở đây là chỉ Phó Chân Ngôn sao?

Cô muốn viết lại gì đó, anh giật lại cuốn vở, chỉ chỉ về phía thầy giáo nói: “Nghe giảng đi.”

Nhìn thấy giáo đang cặm cụi viết trên giảng đường, trước mắt cô chỉ còn dòng chữ: Nếu hắn ta đối xử không tốt với em, còn có anh hai…………

Anh hai……….

Anh hai quả thực rất tốt……….

--- ------ ------ ------ ------ ---

Chớp mắt đã là chủ nhật, bất chi bất giác, cuộc sống đại học đã bắt đầu được hơn một tháng, trong một tháng này, vì rất nhiều nguyên nhân, cô chưa trở về nhà họ Tiêu lần nào, đến nối Tiêu Thành Hưng còn trực tiếp gọi điện thoại tới: “Thanh Hòa, bao lâu rồi cháu chưa về nhà? Quên bác Tiêu rồi sao?”

“Không có chuyện đó, bác Tiêu, vừa khai giảng xong, có nhiều việc trên trường.” Diệp Thanh Hòa nói nhanh. Làm sao cô dám quên bác Tiêu?

“Ha ha………” Tiêu Thành Hưng cười rất vui vẻ, “Không quên là tốt rồi! Vậy hôm nay có việc gì không? Nếu không thì về nhà cùng ăn với bác Tiêu bữa cơm, ngày nào Thành Trác cũng la hét muốn đến trường học tìm cháu, nói là để cháu không quên mất nó.”

“Không có việc gì, được ạ, hôm nay cháu và anh hai sẽ về.” Cô đành phải đồng ý.

“Được rồi, buổi chiều bác cho lái xe đến đón hai đứa, chuẩn bị sẵn sàng đi.”

“Vâng.” Diệp Thanh Hòa và Tiêu Thành Hưng sắp xếp xong, nghĩ đến có lẽ hôm nay trở về nhà họ Tiêu sẽ không thể quay lại trường học ngay, tốt nhất là nên đến cửa hàng Vương Triết xem có việc gì không, đến giúp Vương Triết một tay, cũng không nghĩ đến csi thể gặp lại một người lâu rồi không gặp ở đó – là Giang Chi Vĩnh.

Giang Chi Vĩnh cũng không ngờ tới, liếc mắt liền nhìn thấy cô, vẻ vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, anh chạy tới: “Thanh Hòa, đã lâu không gặp!”

Cô gật gật đầu: “Lâu rồi không gặp.” Trước giờ cô và Giang Chi Vĩnh vẫn như thế, không nóng không lạnh, không thân không lạ, còn với ông Giang thì lại có vẻ tuỳ tiện hơn.
Bình Luận (0)
Comment