Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 15

Tả Thần An chỉ một cậu thanh niên có làn da ngăm đen, nhưng ngũ quan lại cực kỳ chính trực, giữa hai lông mày không che giấu được anh khí, cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu rồi nói: "Xin chào, có thể gọi tôi là anh cả."

"Chào các anh." Diệp Thanh Hòa đơn thuần, không sơ không thân nói một câu.

Tả Thần An lấy hai cặp sách từ trên vai cô xuống, trách cứ Tiêu Y Đình: "Tôi nói này lão Nhị, cậu như thế là không đúng, tại sao có thể để cho em gái vác cặp chứ? Thật không hiểu được thương hoa tiếc ngọc là gì mà."

Tiêu Y Đình tuy tối nay có chuyện muốn mở miệng nhờ vả, nhưng vẫn không nhịn được nhìn cô một cái, trong mắt rõ ràng là đang nói..., vậy mà cũng gọi là hương? Cũng coi là ngọc sao?

Tả Thần An cười ha ha nói: "Em gái, anh hai không xót em nhưng anh ba thì kháci, để anh cầm cho."

Nói xong liền đưa tay ném hai cặp sách sang cho Trữ Chấn khiêm, chính mình lại khoác tay lên vai Tiêu Y Đình, ghé vào tai anh tà mị nói: "Em gái gì chứ, theo tôi thì cha của cậu đang chuẩn bị con dâu nuôi từ bé......"

Tiêu Y Đình lập tức vươn quyền ra, cơ hồ giận dữ nói: "Đừng có mà nói bậy! Tôi với cô ta? Cây lim xứng với mầm đậu nành sao? Cậu cảm thấy xứng sao?"

Trữ Chấn Khiêm không nói gì chỉ đưa mắt nhìn hai tên khốn kiếp này, âm lượng bọn họ nói chuyện, anh đều nghe thấy rõ ràng, thì làm sao cô nhóc này lại không nghe được? Nhưng lại thấy trên mặt của Diệp Thanh Hòa không hề có một biểu tình gì, giống như tất cả những lời kia đều không có quan hệ gì với cô......

"Cám ơn anh, em tự mình cầm được rồi." Diệp Thanh Hòa bình tĩnh nhận lấy cặp sách của mình từ tay của Trữ Chấn Khiêm, đeo lên trên lưng, mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước, yên lặng bước đi.

Trữ Chấn khiêm nhíu nhíu mày, rống lên một tiếng: "Lão Nhị! Tự mình vác đi!"

Vì vậy, cái cặp sách này, rốt cuộc vẫn trở về trong tay của Tiêu Y Đình.

Về phần Tả Thần An trước sau như một khi dễ lão đại lại trừng mắt nhìn, cười nói: "Lão đại, sao đột nhiên lại bất bình thay rồi hả?" Lại nói trong ba người họ tính tình của Trữ Chấn Khiêm vẫn luôn cứng rắn nhất, cũng là người sơ ý nhất, chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc là gì......

Mặt Trữ Chấn Khiêm đen lại, anh không nói cho bọn họ biết, cũng không tài nào giải thích được, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Thanh Hòa, anh lại chợt nhớ tới một người, nhớ lại gương mặt tròn hồng hồng nhỏ nhắn, nhớ tới mỗi lần rời đi cô bé lại rưng rưng nước mắt, một khắc kia, trong lòng đột nhiên liền mềm mại......

Đám Trữ Chấn Khiêm tới đón Tiêu Y Đình đi chơi bóng, lúc bọn họ đang đánh bóng, cô vừa đọc sách vừa trông quần áo cùng cặp sách cho bọn họ, đối với vận động, người như cô vẫn không chịu nổi gánh nặng, cho nên cũng không cảm thấy hứng thú, nhàm chán lấy sách từ trong cặp ra xem.

Bên trong sân bóng huyên náo, cô cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.

Cô cầm trong tay quyển sử ký thật dày mở ra đọc, dần dần, bị thời đại xa xôi kia hấp dẫn, hoàn toàn đắm chìm ở trong đó.

"Nước đâu! Cô ở đây làm gì thế?"

Một tiếng rống to y hệt tiếng sấm nổ, kéo cô từ trong sách ra ngoài, trước mắt là Tiêu Y Đình chảy đầy mồ hôi tức giận đùng đùng.

"Tôi nói có cổ động viên nào như thế này sao? Ngay cả nước cũng không chuẩn bị?! Ngu ngốc hết sức! Hoàn toàn không cách nào so sánh được với đám Lôi Lôi!" Tiêu Y Đình nóng đến không chịu nổi, tùy ý lắc lắc đầu, để mấy giọt mồ hôi thi nhau bay tán loạn.

Một giọt vô tình rơi vào môi cô, hơi mằn mặn.

Trữ Chấn Khiêm cùng Tả Thần An đưa mắt nhìn nhau, lão Nhị hình như hơi quá mức, sao lại gào thét với con gái như vậy? Mà lại còn với em gái đến ở nhờ nhà mình......

Cô bình tĩnh gập sách lại, nói với anh: "Mời trình bày."
Bình Luận (0)
Comment