Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 199

Editor: Tinh Di

“Cha cháu mua đôi bông tai này từ đâu?” Cô hỏi.

“Là từ một người rất yêu thích ngọc, một ông lão lớn tuổi, vì sắp qua đời nên muốn bán lại, nhưng người này cũng rất cổ quái, chỉ bán cho người hợp duyên, cha cháu là một trong số đó, sau khi bàn bạc chuyện giá cả, anh ấy đặt trước tiền đặt cọc, hứa lần sau quay lại sẽ thanh toán hết toàn bộ, nhưng nửa đường đi lại vướng việc ở Vân Nam nên không thể đích thân đến, vì thế anh ấy nhờ chú, đôi bông tai này vẫn ở chỗ chú, nhưng cha cháu thì mãi mãi không thấy trở về nữa………”

Vẫn không có chút manh mối, Diệp Thanh Hòa lâm vào trầm mặc, nhưng là, cha cô nhờ người này chuyện bán ngọc, có thể thấy cha rất tín nhiệm ông ấy, cũng không biết người này nói thật hay giả, nếu là giả, sao còn có ý định trả ngọc lại cho cô?

“Phong Hà, cha cháu là một người luôn đối xử rất thật tâm với bằng hữu, cuối cùng cũng có thể trả món đồ này về tay cháu, xem như chú………đã không phụ lòng tín nhiệm của anh ấy…” Tất Phạm đẩy miếng ngọc về phía cô.

“Nhưng là……. Tất tiên sinh, sao chú biết cháu? Lại còn có thể tìm đến đây?” Chacô có thể coi bảo vệ mẹ cô và cô rất kĩ, muốn hai người cô chỉ sống như những người bình thường, hơn nữa mẹ cô vốn không được khoẻ nên không phải làm việc nhiều, vì thế cha không để mẹ tham dự quá nhiều vào chuyện sau đó ở Vân Nam, nhất là chuyện làm ăn buôn bán của cha ở đó, đến nỗi mấy người bằng hữu buôn bán của cha, cả hai cô đều không biết.

“Có ảnh chụp!” Tất Phạm giải thích, “Trong ví của cha cháu luôn để ảnh mẹ cháu và cháu, chú từng thấy qua, tầm hơn mười năm trước lúc cháu đến Vân Nam cùng với một cậu bạn, chú đã nhận ra cháu, nhưng cháu thì không biết gì hết, chú không dám chắc chắn ngay lúc đó, phải tìm kiếm vài ngày mới tìm được cậu bạn kia, mua nguyên thạch của cậu ấy. Nhờ cậu ấy chú gặp lại cháu, nhưng chỉ là ngẫu nhiên, sau này chắc chắn, chú có trở lại Bắc Kinh để tìm cháu, muốn trả lại đồ cho cháu.”

“Cảm ơn…..” Diệp Thanh Hòa mơ hồ nói. Cha cô là người đối xử thật tâm với bằng hữu, điều này cô rõ hơn ai hết, nếu không sẽ không có một bác Tiêu yêu thương chăm sóc như con ruột một đứa trẻ mồ côi như cô, nhưng là, nhất định sẽ có một số chuyện mà cha cô không biết, nếu không đã không phải nhờ đến bác Tiêu?

Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện: “Chú có quen biết Thạch Gia Minh?”

Tất Phạm gật đầu: “Đương nhiên là biết, ông ấy cũng quen với cha cháu.”

“Những chuyện khác, chú có biết thêm gì không?” Người đàn ông họ Thạch chính là đối tác của cha cô, năm ấy, cũng là người trên cùng một chiếc xe với cha, trong tai nạn thảm khốc, cả hai người đều không tránh khỏi.

“Một chút, ông ấy là người Vân Nam, là bạn học với cha cháu, còn là người cùng sáng lập công ty, người nhà ông ấy đều ở Vân Nam, chỉ có vợ ông ấy và con nhỏ về sau cùng nhau sang nước ngoài.”

Tất Phạm vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, chứng minh quyền sở hữu khi mua bán của đôi bông tai kia.

Diệp Thanh Hòa lại thất vọng một lấn nữa, khi còn ở Vân Nam cô đã tìm hiểu được những chuyện ông ấy vừa nói, thậm chí còn tìm đến cả người nhà họ Thạch, nhưng cũng không có manh mối gì…..

Mục đích đến trả đồ của Tất Phạm đã đại được, thân là trưởng bối, ông vẫn quan tâm hỏi thăm một chút về cuộc sống của cô, sau cùng còn hỏi cô về chuyện làm thẻ xanh, nếu muốn ông có thể giúp cô phần nào.

Lại là thẻ xanh……….

Cô lắc đầu: “Cảm ơn chú, thực sự chưa cần thiết……”

Không dưng lại được đặt vào tay đôi bông tai ‘Vấn Tâm’ – quà cha tặng mẹ, chỉ có điều, mẹ cô vĩnh viễn không biết sự tồn tại của nó.

Thực sự có người tìm được nó sao?

Nhưng là, cô đã nghe rất rõ: Một khi đã lạc, tìm Đông hay Tây đều không thể thấy…….

Cái muốn tìm chính là cái này sao?

Càng muốn, càng loạn…..

Cô không muốn nghĩ nữa, không phải cô đã tự nhủ bản thân không bao giờ nghĩ lại vấn đề này rồi sao?

Tất Phạm ra về, cô cất bông tai Vấn Tâm lại, nó này giờ cũng không khác đá là bao, mặc dù quý nhưng không đến mức khiến người khác sẵn sàng liều mạng để sở hữu, nếu nhưng có thể cô rất mong muốn có thể dùng nó để đổi lại sự sống cho cha mẹ………..

Trước mặt cô lại hiên về những hình ảnh của quá khứ……..

Mẹ cô ốm nặng, cô buồn bã túc trực bên cạnh…..

Mẹ nghe thấy tin dữ của cha, chạy nhanh khỏi giường……..

Mẹ ngã xuống cầu thang………

Nước mắt Diệp Thanh Hòa bất giác rơi xuống.

Mẹ là người phụ nữ dũng cảm nhất thế giới này, Phong Hà cũng sẽ như thế, đúng không?

--- ------ ------ ------ ------ ------/////--- ------ ------ ---------

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Sắp đến giờ tan ca, đồng hồ trên tường kêu lên một tiếng rất nhỏ, nhắc nhở Tiêu Y Đình đã hết giờ làm việc.

Anh bắt đầu thu dọn tài liệu. Một lần ít ỏi không tăng ca.

Trợ lý gõ cửa đi vào, định vào hỏi anh để chuẩn bị đồ ăn tối, thấy anh đang chuẩn bị ra về có chút chần chừ: “Luật sư Tiêu, hôm nay anh không tăng ca?”

“Phải, đến giờ tan tầm rồi, khoảng thời gian này mọi người vất vả rồi.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, một bên mặc áo khoác vào.

Áo sơ mi trắng và âu phục màu tím, chỉ là những màu sắc đơn giản nhưng dưới con mắt nhìn của trợ lý, chỉ có mặc lên người anh chúng mới đẹp như thế, chính xác là người đàn ông mười điểm…….

Đột nhiên trợ lý có chút khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lấy hết dũng khí: “Luật sư Tiêu, nếu không tăng ca, chi bằng cùng đi ăn tối, vừa lúc tôi cũng không có ai ăn cùng phải ăn một mình.”

Tiêu Y Đình nghe xong, hành động hơi dừng lại, theo bản năng liếc phía người trợ lý, mới phát hiện, hôm nay cô ấy ăn mặc hơi khác…….

Vẫn là áo sơ mi váy công sở, nhưng váy có phải hơi chật quá không? Ngắn như thế? Để lộ ra phần bắp chân? Còn cả áo sơ mi, size nhỏ quá sao? Gắt gao ôm lấy mọi đường cong, có nơi căng lên như sắp bùng nổ……

Anh tiếp tục thu dọn, không quay lại nhìn thêm: “Gần đây cô béo lên sao?”

“…..” Nhất thời người trợ lý không hiểu được ý của anh, nói đến chuyện béo lên hay không của một người, nhất định là có đểý người đó, đồng thời nghĩ lại có phải thời gian gần đây mìn ăn hơi nhiều không……

Tiêu Y Đình đã thu dọn xong, cầm theo máy tính đi ra ngoài, đi đến ngang người trợ lý dừng lại một chút: “Quần áo quá chật rồi! Còn nữa, ngắn như thế không phù hợp với môi trường làm việc ở đây, càng không phù hợp với những người dùng đầu óc để kiếm tiền!”

Nói xong, lạnh lùng đi khỏi.

Mặt người trợ lý lúc đỏ lúc trắng, luật sư Tiêu nói chuyện luôn sắc bén, thêm lời nói ác độc không kể nam nữ, cũng không cần quan tâm người kia có chịu đựng được đến đâu, nhưng là, cô là trợ lý của anh, anh mắng người nhiều nhưng chưa từng mắng cô, hôm nay nói những lời kia, ý là cô như bây giờ phù hợp với những người dùng thân thể để kiếm tiền sao?

Còn lời nào khiến một cô gái nhục nhã hơn lời này……..

Hốc mắt cô nóng lên, uỷ khuất đến sắp khóc.

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Tiêu Y Đình lái xe ra khỏi sảnh công ty. Hôm nay anh không tăng ca là vì lão Đại đã trở về, anh và Tả Thần An không thể thiếu mặt.

Là tiệc mừng gì? Anh cho rằng rất có thể là tiệc đính hôn hay đại loại như thế, là do dì Nghiêm vốn luôn đau đầu nhức nhối về chuyện kết hôn của cậu con trai là lão Đại. Dù sao sẽ không bao giờ có khả năng là sinh nhật hay mừng trở lại, ba người anh quen biết nhau nhiều năm như thế, không ai quá quan trọng những chuyện đấy, hơn nữa chính lão Đại còn không nhớ ngày sinh của mình là ngày nào…….

Ngoài hội trường anh gặp mặt Tả Thần An và Lạc Đông, ba người cùng đi vào.

Phía xa xa là lão Đại, ăn mặc trang trọng trước nay chưa từng thấy, bên cạnh anh là một cô gái với nước da trắng nõn trong bộ dạ hội đen tuyền, xuyên thấu như có như không…….

Anh thầm nghĩ, còn cá cược với Tả Thần An, kia chính là vị hôn thê của lão Đại.

Nhưng rồi, ngoài dự kiến của cả hai người, lão Đại đủng đỉnh đi về phía họ, nhẹ nhàng tuyên bố, kia là vợ của anh, là chị dâu của họ……

Thực sự là tốc độ đáng kinh ngạc, hai người không ngừng kêu gào đòi công đạo, thậm chí chế nhạo lão Đại, đòi chị dâu hôm nào đó phải đính thân xuống bếp chiêu đãi họ, cuối cùng được nhận lại cái mặt lạnh của Trữ Chấn Khiêm.

Lúc ấy, Tiêu Y Đình đã hiểu được, cuối cùng thì cục-đá lão Đại cũng đã được mềm hoá, để có thể thành một Đại bảo bối của lão Đại, quả nhiên không tầm thường…….

Cho nên tính đến bây giờ, cả lão Đại và lão Tam đều đã ‘yên bề gia thất’, chỉ có mình anh là cô đơn?

Đêm đó, ở nơi nào đó, không biết bao nhiêu cô gái tới chào hỏi anh, nhưng anh không hề phản ứng lại, chỉ yên lặng trong một góc tối uống đến say.

Ba người anh em bọn họ, không biết kiếp trước đã tạo nên nghiệp gì mà kiếp này đường tình duyên của cả ba người đều gặp rất nhiều trắc trở, nhưng cuối con đường vẫn gặp được mật ngọt, anh cũng rất vui cho hai người bạn, dù bụi bặm nhưng vẫn có được hạnh phúc của riêng mình…….

Đồng thời, anh cũng thấy chính mình thật buồn cười, nếu tính ra, anh là người kết hôn sớm nhất trong ba người, cũng là người gặp được tình yêu chân chính của mình sớm nhất, nhưng sau ngần ấy năm, chỉ có anh là vẫn nằm giữa đống hỗn độn……..

Những lời này, anh không dám nói cùng ai, nhất là đám Tả Thần An, nếu không chắc chắn sẽ thành một câu chuyện châm biếm……

Sau đó, tiệc mừng kết thúc trong qua loa, nguyên nhân là vì cô dâu mới bị trật chân, lão Đại nhanh chóng bế cô đi bệnh viện, Tiêu Y Đình chưa từng thấy lão Đại vẻ mặt khẩn trương như vậy, mặc dù là lúc khó khăn bế tắc nhất……..

Đây không phải là do tình yêu sao?

Khẩn trương như vậy, lo lắng như vậy, yêu như vậy, anh của mười tám tuổi cũng đã từng trải qua, ngay khi người ấy ngã xuống sau khi chạy 3000m, lúc đó anh không thể tiếp tục che đậy cảm xúc, ngay khi ấy anh cũng đã rất lo, rất vội……..

Cười khổ.

Thật là phí hoài, mười hai năm cứ thế đã trôi qua, anh từ một thiếu niên mười tám tuổi thành một ông chú ba mươi tuổi, còn cô, không biết giờ như thế nào?

Nỗi nhớ bắt đầu điên cuồng gặm nhấm tâm trí anh, dù rượu mạnhđến đâu, uống hết rồi, cũng thành vô dụng, không thể giảm bớt.

Nhớ chính là lửa, rượu như chất cồn, đổ vào càng cháy mãnh liệt hơn, làm sao có thể dập?

Nhưng là, anh mặc kệ, mặc kệ cháy, mặc kệ nó thiêu đốt lí trí của mình, như thế, anh có thể nhớ lại những ngày xưa, những kỉ niệm đau khổ và cả hạnh phúc……..

Vì thế, từ tiệc nhà lão Đại về, anh lại bịa thêm lí do, lôi kéo Tả Thần An đi uống nữa……

Ba người đàn ông đều uống nhưng tỉnh táo nhất chính là Tả Thần An, nhờ‘người vợ’ gia giáo nghiêm khắc với chồng của anh……..

Vì thế Tả Thần An là người đưa anh về, trong nhà cũng không có ai, có lẽ sau khi kết thúc buổi tiệc Khương Vãn Ngư còn đi đâu đó, vì thế Tả Thần An đưa Tiêu Y Đình lên thẳng phòng ngủ, ném lên giường……

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Người say nhưng trong lòng lại càng tỉnh.

Nằm trên giường, nhớ tới những đêm anh nằm cạnh cô, tóc cô thật dài, giống như tơ lụa, mềm mại trải ra…… như lúc này, tuy say nhưng anh vẫn thấy ghét cay ghét đăng chiếc gối cứng như đá……..

Anh chống người ngồi dậy, bám tường đi sang phòng cô, ngồi xuống ghế của cô.

Phòng này vẫn giống như khi cô rời đi, anh không cho phép bất kì ai động vào một tấc đồ vật trong phòng, tiểu Ô Quy vẫn mỉm cười với anh, chăn mềm vẫn được giữ như cũ, ngay vả giấy mực trên bàn cũng không suy chuyển, giống như mới chỉ ngày hôm qua vẫn có người cầm bút, có người luyện chữ…….

Một điểm duy nhất không giống đó là những dòng chữ cuối cùng cô để lại cho anh, anh đã xé nát rồi lại ghép lại, chữ cô viết cho anh, đây là thứ duy nhất thuộc về cô ở cái nhà này, nhưng cô đã bỏ quên…….

Cô không cần quá để tâm? Nếu là ghép lại, vẫn còn những vết loang lổ, không phải sao?

Những vết rách kia chính là tâm trạng của anh lúc này, một khí đã rách thì không cách nào gắn lại được như cũ………

Anh vẫn nhớ rõ, ở chỗ này, cô nói với anh: “Đi cục dân chính……”

…… Đương nhiên là anh không đồng ý.

Không bao giờ ly hôn, bất kể cô đi đến đâu, anh vẫn tin tưởng có một sợi dây vô hình buộc anh và cô lại với nhau, dù cô có cố chấp không chịu về ngay nhưng sẽ có ngày cô vì anh mà quay lại, anh luôn chờ cô quay về…….

Nếu như ly hôn……

Không, anh không nghĩ và không dám nghĩ đến……..

Chỉ cần nghĩ đến là sợ hãi……….

Quả thực, anh từng nghĩ tới chuyện buông tay, hơn một năm nay không phải anh không biết có người thích anh, nhiều lúc thực sự quá cô đơn anh từng thử tiếp nhận người con gái khác, nhưng tất cả, anh đều nghĩ đến chỉ có cô, sau đó lại phát hiện ra, người con gái kia không phải cô………….

Nhìn chung vào thiên tình sử của anh, thay bạn gái như thay áo, áo vứt xuống rồi không bao giờ nhặt lại. Bỏ xuống dễ dàng nên khi thích cũng rất dễ dàng.

Mà cô, tư tưởng và bản tính trời sinh đều khó thay đổi, không những đổi mới hoàn toàn nhân sinh quan và hành vi của anh, ngoài ra, suốt mười mấy năm qua còn ‘giao’ cho anh một bài toán, đề bài như sau:

Tiêu Y Đình từng có N người bạn gái: Đều cao trên 1m68, cỡ áo trên 34C (Lấy theo tiêu chuẩn của nữ sinh trung học), tính cách hiền thục ôn nhu, hoặc nghịch ngợm đáng yêu, trải dài suốt quá trình trước mười tám tuổi của Tiêu Y Đình, dừng lại ở trạm nghỉ đều không đến một ngày.

Diệp Thanh Hòa cao dưới 1m62, cỡ áo dưới 34A (số đo tệ nhất trong lịch sử), tính tình lạnh nhạt nghiêm túc, đôi khi là dã man, bắt đầu đi cùng với Tiêu Y Đình từ năm anh mười tám tuổi, từng dùng tốc độ của con rùa để khích tướng anh, dừng lại ở trạm nghỉ mãi luôn, suốt đời, suốt kiếp………

Chứng minh: Diệp Thanh Hòa không như áo, mà là da thịt anh không thể vứt bỏ……….

Là da thịt, da thịt…….

Chính là nguyên nhân của đau đến dại người………….

Cho nên, anh không sợ hãi sao được?

Dù là thế nào, Tiêu Thành Trác cũng là làm được một chuyện tốt, tìm ra số điện thoại của cô, trong lúc mơ hồ, anh lấy điện thoại ra, mở đến số của cô.

Kia không chỉ đơn giản là một dãy số, mà là một thứ có linh hồn.

Nhìn vào đó, anh như có thể thấy được cô ở bên nửa bên kia Địa cầu, cuộc sống vui vẻ, xinh đẹp, vẫn luôn là cô luôn tồn tại trong trí nhớ, trong sinh mệnh của anh, nếu không, sao anh có thể tin tưởng rằng trên giấy chứng nhận kết hôn kia không chỉ là một cái tên?

Trong cơn say, ngón tay mất kiểm soát, anh cứ mơ mơ hồ hồ, không biết gì cho tới kia đầu bên kia vang lên một giọng nói nhẹ nhàng “Alo…”

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Anh như bị sấm đánh qua tai, trên đầu đều là mồ hôi lạnh, cho rằng mình đã nghe nhầm, nhìn lại màn hình điện thoại hiển thị đang diễn ra cuộc gọi, anh mới biết đó không phải ảo giác…….

Môi lưỡi anh nóng ran, không nói lên lời.

“Alo……” Giọng nói bên kia lại vang lên, giống như giọng cô ngày trước gọi anh, gọi anh dậy, gọi anh ăn cơm, gọi anh đọc sách, luôn nhẹ nhàng và mềm mại.

Xa cách bao lâu, lần đầu tiên được nghe rõ mồn một giọng nói của cô, hốc mắt anh nóng lên, không thể không nói, không thể để mất cơ hội hiếm có này………

“Em gái, là anh hai.”

“Em biết, anh hai……..”

Ẩm ướt nhanh chóng lấp đầy vành mắt anh, cuối cùng cô đã đồng ý nói chuyện với anh rồi sao? Cảnh tượng không bến bờ trong đêm tối nay đã có ánh sáng chiếu rọi, soi lối…….

Anh nghẹn ngào không nói thêm được nữa, một phần yếu ớt trong con người anh từ nhiều năm trước, khi đối diện với cô ràng dễ dàng lộ ra: “Em gái, anh…. rất sợ….. sợ……”

“Anh hai, anh sao vậy?”

“Anh…..” Anh sợ hãi rất nhiều chuyện, sợ cô sẽ mãi ở lại bên kia không về nữa, sợ cô sẽ quên anh, quên hết những người ở đây, sợ rằng…… May mà cô còn nhớ rõ giọng nói của anh….. Nhưng là, những lời kia anh không sao thốt lên được, sau cùng, anh như người mất trí nói nhăng nói cuội: “Anh uống rượu, sợ tối…… Không ngủ được………”

“….”

“Em gái, về đi có được không?” Anh say thật sự, nếu không sẽ không bao giờ dám nói ra những lời này.

Xung quanh đột nhiên yên lặng, anh không nghư được một chút âm thanh nào từ bên kia, anh tự biết mình nói sai rồi……. Anh hối hận lắm, thật khó khăn lắm mới có cơ hội nói chuyện, doạ cô sợ chạy rồi sao?

“Tu tu tu….” Cuối cùng đã có âm thanh trả lời anh. Lạnh lẽo, vô tình.

Anh ném điện thoại, suy sụp bất lực, nằm vật xuống đất, hôn mê………

Anh cũng không biết được, đầu bên kia là một người đang đi đường bỗng nhiên đứng lại, cố hết sức đè nén mình, tay ôm chặt miệng để anh không nghe được tiếng khóc. Nước mắt cô như mưa. Người qua đường đều chú ý đến cô………

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Đúng vậy, cô đã trở lại.

Có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới chuyện trở về, một lần nữa ở giữa căn phòng này, bên người cô là anh đang ngủ say………

Đêm nay cô cũng không ngủ yên, cũng có thể do thói quen. Không quen với chiếc giường này, không quen trên người có một vật nặng đè lên, có muốn xoay người cũng không tự nhiên, vừa khẽ động, người bên cạnh liền như gấu Coala, dù mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn cố hết sức ôm cô vào lòng……..

Cô nhớ rõ tối qua anh có nói qua, sánh nay anh có một phiên toà, thế mà bây giờ vẫn đang bất tỉnh nhân sự cạnh người cô.

Cô đẩy đẩy anh.

Anh ‘Ưm’ một tiếng, coi cô như chiếc gối ôm mềm mại, chôn chặt mặt trên người cô, đôi môi ẩm ướt dán chặt vào cổ cô, vừa cắn vừa hôn một cái?!

Cô lập tức né tránh, đẩy mạnh anh, hô lớn: “Anh hai!”

Cuối cùng anh cũng bị cô làm cho tỉnh giấc, mở mắt, nhìn cô đang nằm trong lòng mình đầy kinh hãi: “Em gái? Sao em lại từ Mỹ trở về giường anh rồi hả?”

“….” Anh chưa từng, vẫn đang nằm mơ?

Rồi sau đó, chính anh giật mình, vỗ vỗ đầu: “Anh hồ đồ rồi……. Nằm mơ rồi……Nằm mơ đói bụng quá, lại gặp được một cái bánh bao lớn, liền cắn ngay một miếng…..”

Thật đúng là mơ rồi…….

“Sao anh không nằm mơ gặp được bánh bao thịt ấy?” Cô nghiêm mặt nói. Trên cổ vẫn còn cảm giác ẩm ướt anh vừa để lại, trong trí nhớ của cô, anh rất thích bánh bao thịt……

Nghe đến ba từ ‘bánh bao thịt’, anh không ngần ngại liếc xuống chỗ nào đó của cô, sau đó cười mỉm.

Cô nhíu mày, nhớ tới anh từng trêu ghẹo cô, cuối cùng bánh bao cũng đã được hấp……..

Cô xuống giường ngay lập tức, đi vào nhà tắm.

Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn

Nhìn bóng lưng của cô, vẻ tươi cười của anh không còn nữa……….

Lúc nào cũng thế, cô cho anh hạnh phúc rồi sau đó lại nhẫn tâm lấy đi…….

Giống như ba năm trước, cô dễ dàng đồng ý kết hôn với anh rồi sau đó lại bỏ đi biệt tích suốt ba năm……..

Lần này, anh chưa từng nghĩ đến cô sẽ trở về, hơn nữa cô trở lại với chỉ một vali rất đơn giản, anh đang chờ mong cái gì đây?
Bình Luận (0)
Comment