Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 24

Sau khi bị giáo huấn ở phòng khách, anh ủ rũ cúi đầu trở về phòng của mình, mang hết lửa giận trong người phát tiết vào quả bóng rổ, nhàm chán đóng cửa lại một lần lại một lần dùng sức cầm banh đập tới bảng bóng rổ trên vách tường.

Chợt, cửa được mở ra.

Diệp Thanh Hòa xuất hiện ở bên ngoài.

Mà quả bóng kia vừa lúc bay đến đập trúng đầu của Diệp Thanh Hòa.

Cô đau đến mức trước mắt hiện lên đầy sao quay mòng mòng, thiếu chút nữa là chảy cả nước mắt, nhưng nhìn thấy anh bày ra bộ mặt thối lẩm bẩm một câu: "Đáng đời! Đúng là báo ứng!"

Cô liền nhịn đau xoa xoa đầu, mặt nhăn nhó nói với anh: "Anh có muốn đi sinh nhật của Tô Chỉ San hay không?"

Anh chỉ "Hừ" một tiếng, không thèm để ý tới cô, ngửa mặt lên trời nằm vật ra giường.

Cô đi vào phòng, từ trong túi móc ra một xấp tiền: "1000 đồng, cho anh."

Thấy vậy mắt anh liền sáng lên, ngồi phắt dậy vươn người tới đoạt, kết quả là bị tay cô co về, thu hồi lại.

"Có ý gì? Muốn trêu người tôi sao?" Anh tức giận lớn tiếng quát, rồi lại nằm đi xuống.

"Không phải." Cô đi tới trước bàn học của anh, phát hiện mặt bàn vô cùng loạn, thê thảm không nỡ nhìn. Hình như tất cả mọi thứ đều được bày hết lên trên này? Còn nữa, dưới đống sách lớn kia còn lộ ra nửa đoạn tất thối....

Anh đúng là có bản lĩnh.....

Không phải mỗi ngày cô giúp việc đều dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp sao? Mà anh còn có thể giày vò thành ra như vậy?

Cô nhăn mũi, nhặt chiếc tất kia bỏ ra ngoài.

"Này, để xuống! Ai cho cô đụng vào đồ của tôi?" Anh từ trên giường nhảy lên, vô cùng lo lắng xông đến.

Cô cứ cho rằng anh chạy tới giành tất, liền lập tức buông tay, thả xuống sàn nhà, ai mà thèm tất thối kia của anh cơ chứ?

Ai ngờ, thế nhưng anh lại hoàn toàn không để ý tới cái tất kia, mà lại trực tiếp nhào về phía bàn đọc sách.

Lại nói mặc dù Diệp Thanh Hòa đeo mắt kính to, nhưng nhìn thấy rõ ràng anh muốn cướp lại vật gì, trong đống sách này còn có một số tạp chí rất "bắt mắt", mà hình như nam nữ....phía trên....lại không hề mặc quần áo.

Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, cô nhanh chóng ra tay, cư nhiên vượt lên trước một bước túm vào một góc của tờ tạp chí, mà anh cũng không chịu thua, nắm lấy một góc khác, trong nháy mắt hai người tranh đoạt giằng co, hình ảnh trần trụi kia lập tức hiện ra lồ lộ trước mắt

Bí mật của Tiêu Y Đình bị phát hiện, vừa thẹn vừa tức, lại cực kỳ lúng túng nữa, còn cô thì ngược lại, xem ra trấn định hơn anh rất nhiều.

"Này, cô đến cùng có phải là nữ sinh hay không hả? Không thấy xấu hổ sao?" Gương mặt tuấn tú của anh hiện giờ đã đỏ ửng lên, chỉ muốn mượn tức giận để che giấu khó chịu của mình.

Cô nhẹ nhàng ho một tiếng, hắng giọng đáp: "Khó trách.......anh lại không cho cô giúp việc dọn phòng.....Nếu như bác Tiêu..........."

"Cô dám! Cô thử đi tố cáo xem! Chỉ cần cô dám nói một chữ! Có tin tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết hay không?" Anh dùng lực đoạt lại, cuốn tạp chí cuối cùng cũng cầm về trong tay, sau đó liền nắm lấy thật chặt, sợ sẽ bị cô cướp đi chứng cứ.

"Muốn tôi không nói cũng được........"

"Cô còn muốn ra điều kiện?!" Nghe giọng điệu này cũng biết kế tiếp sẽ chính là từ "Nhưng" Tiêu Y Đình anh thật là càng ngày càng không có "Tiền đồ" rồi! Bây giờ còn bị một con nhóc khống chế nữa?

Cô lại đem một ngàn đồng đặt ở trước mặt anh một lần nữa: "Đúng, tôi có điều kiện, chỉ cần anh thực hiện điều kiện mà tôi nói, thì tôi không những giữ bí mật này giúp anh, mà một ngàn này cũng là của anh, anh thích dùng như thế nào cũng được."
Bình Luận (0)
Comment