Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 274

Editor: Tinh Di

Nhưng Reidar vốn không quen thuộc vùng núi này, Tống Thành Uy thì sợ hãi chỉ biết lùi về phía sau trong vô thức, không ai biết sẽ lùi đến đâu……

Phía trước bọn người Tống Thành Uy là vòng vây gắt gao của cảnh sát, phía sau là vách núi dựng đứng, đúng là cùng đường tuyệt lộ……..

“Làm sao… làm sao bây giờ? Đại ca?” Đặng Tử rất hoảng loạn, hết nhìn cảnh sát lại nhìn Tống Thành Uy, tay cầm súng không ngừng run rẩy.

Làm sao bây giờ? Không ai nghĩ được cách lúc này…..

“Còn hỏi làm sao? Cái đầu để làm gì hả? Nghĩ cách mau!” Tống Thành Uy quát lớn, nhưng không giấu được sự lo lắng trong giọng nói…..

Tay cầm dao của Reidar dùng thêm sức, nhìn Tống Thành Uy, “Đại ca, hay là…. đến đường cùng rồi, chúng ta.. đầu hàng đi….”

“Khốn kiếp!” Tống Thành Uy nghe xong liền phát hoả, “Bây giờ mày cũng muốn giống như thằng Cương? Nó đầu hàng mày cũng đầu hàng? Đừng quên mày và nó không giống nhau, mày chính là thủ phạm! Toàn bộ đều là mưu kế của mày! Bị bắt chính là ở tù mọt gông! Còn nữa, chuyện xấu mày làm cho tao mấy năm qua còn ít sao?”

Reidar do dự, không nói thêm gì nữa…..

“Còn tôi… tôi … thì sao..” Đặng Tử rất sợ hãi, nói chuyện cũng run run.

“Mày? Đừng quên mày là người bắn ná!” Tống Thành Uy cả giận mắng vào mặt Đặng Tử.

Đặng Tử càng hoảng sợ hơn.

Cảnh sát vẫn từ từ tiếp sát đám người đó.

Đúng lúc này điện thoại của Tiêu Y Đình vang lên.

“Không ai được tới đây!” Đặng Tử rối loạn.

Tiêu Y Đình lấy điện thoại, nhẹ nhàng đưa lên nghe, “Alo?” sau đó mắt anh nhìn về phía Đặng Tử, “Tiểu Ngư? Ba cháu đang ở đây, cháu muốn nói chuyện với ba?”

Đặng Tử nhìn chằm chằm Tiêu Y Đình, ánh mắt phức tạp.

Tiêu Y Đình biết ý, bật loa ngoài lên, giọng bé gái dễ thương liền vang lên, “Ba…”

“Tiểu… Tiểu Ngư….” Đặng Tử sắp nức nở….

Trong điện thoại vẫn không ngừng vang lên tiếng nói chuyện của Tiểu Ngư, nhưng trên núi có gió nên không nghe rõ được. Tiêu Y Đình đưa hai tay lên ý muốn nói bản thân không mang theo vũ khí, từng bước đi về phía Đặng Tử….

Đặng Tử rât mơ hồ, tiếng Tiểu Ngư lúc gần lúc xa khiến mặt anh ta càng lộ rõ vẻ không đành lòng….

Tiêu Y Đình càng đến gần, tiếng nói chuyện nghe rõ hơn, nhưng giọng đứa nhỏ rât yếu “Ba, con được ra khỏi phòng phẫu thuật rồi đó! Anh Đình nói anh ấy đã gặp ba rồi, nhưng ba không đến lúc con phẫu thuật được vì còn phải đi kiếm tiền cho con, ba ơi, ba có mệt không?...”

Đặng Tử nghẹn ngào, “Tiểu Ngư….”

Tống Thành Uy nóng nảy chen ngang, “Đặng Tử! Không được mắc mưu! Chỗ này căn bản….”

Vốn Tống Thành Uy định nói với anh ta chỗ này không có sóng điện thoại, nhưng cảm xúc của Đặng Tử đã hoàn toàn bị giọng nói trong điện thoại dẫn dắt, anh ta quát lên với Tống Thành Uy: “Câm mồm! Tao muốn nghe con gái tao nói! Còn nói nữa tao sẽ giết mày!”

Tống Thành Uy thấy Đặng Tử có cầm súng nên có chút e ngại, biết điều không nói nữa.

Lúc này Tiêu Y Đình nói, “Tiểu Ngư, nói với ba cháu đi, ông nội cháu khoẻ chứ?”

Giọng nói của bé gái lại vang lên lần nữa, “Ba, ông nội cũng phải vào viện, anh Đình nói ông vào đó để chăm sóc con nhưng không may bị ngã nên phải nằm giường. Ba! Nếu ba có ở đây thì ông nội cũng sẽ không bị ngã… Tiểu Ngư cũng biết ba kiếm nhiều tiền như thế là để chữa bệnh cho Tiểu Ngư…. Ba, Tiểu Ngư hết bệnh rồi, ba không cần vất vả kiếm tiền nữa đâu! Tiền của anh Đình đưa khi nào Tiểu Ngư lớn sẽ trả lại cho anh ấy, ba không phải lo lắng đâu! Ba, ba về xem ông nội đi ba! Tiểu Ngư cũng nhớ ba….”

Đặng Tử xúc động, nói năng lộn xộn: “Tiểu Ngư… Tiểu Ngư… ba cũng nhớ con….” “Đưa di động cho tôi! Tối muốn nói chuyện với Tiểu Ngư! Đưa di động cho tôi đi!”

“Tôi đến đó được sao?” Tiêu Y Đình dò hỏi, tiến một bước.

“… ném qua đây…” Đặng Tử rối rắm.

“Được, anh đón lấy….” Tiêu Y Đình giả bộ ném qua.

Tống Thành Uy không nhịn được nữa, hét lớn: “Đồ ngu! Mắc mưu nó rồi! Chỗ này không có tín hiệu! Nó lừa mày đó!”

Đặng Tử ngẩn người, nhớ lại Tống Thành Uy cũng từng nói chuyện này…

Tiêu Y Đình cười lạnh, “Không có tín hiệu? Tôi có đây! Giọng của Tiểu Ngư là giả? Nếu không tin ông có thể xem điện thoại của tôi, là gọi bằng điện thoại công cộng ở bệnh viện.”

“Không được mắc mưu….” Tống Thành Uy quát lớn.

Đặng Tử không nghe được gì khác ngoài giọng nói của đứa con gái bé bỏng: “…Ba, Tiểu Ngư hết bệnh rồi, ba không cần vất vả kiếm tiền nữa đâu! Tiền của anh Đình đưa khi nào Tiểu Ngư lớn sẽ trả lại cho anh ấy, ba không phải lo lắng đâu! Ba, ba về xem ông nội đi ba! Tiểu Ngư cũng nhớ ba….”

Một câu ‘Tiểu Ngư nhớ ba’ cứ quanh quẩn không thôi, khiến ruột gan anh ta nóng ran……

Tiếng quát lớn của Tống Thành Uy cắt ngang suy nghĩ của Đặng Tử, anh ta tức giận mắng Tống Thành Uy: “Câm! Tao bảo mày câm mày không nghe thấy sao? Tao muốn nói chuyện với con gái tao! Nói chuyện với con gái tao! Còn nói mấy câu vô nghĩa nữa tao sẽ bắn mày!”

Tống Thành Uy thấy Đặng Tử không còn tỉnh táo, mặt liền trở nên trắng bệch, “Không… không được….”

Reidar là người bình tĩnh nhất trong ba người, “Hai người…. dừng đấu đá nhau đi….”

Reidar còn chưa dứt lời, Đội trưởng Cố nắm được lúc sơ hở của bọn người Tống Thành Uy liền ra lệnh cho tay bắn tỉa, cả đội phối hợp rất ăn ý, súng vang lên rầm trời….

Đặng Tử và Reidar đều bị trúng đạn ở tay.

Súng và dao đều rơi xuống.

Tiêu Y Đình ở gần đó nhất, phản ứng đầu tiên của anh là nhào tới, giằng Diệp Thanh Hòa từ trong tay Reidar ra.

Đến tận khi cơ thể nhỏ bé của cô nằm trong vòng tay của mình anh mới có thể thở ra một hơi, lúc này dù trời có sập xuống anh cũng không sợ……

Đột nhiên anh nhớ tới khẩu súng Đặng Tử cầm lúc trước, tính quay lại đá nó đi nhưng vì phải cứu cô trước nên chậm hơn Tống Thành Uy một bước, ông ta gắt gao ôm lấy khẩu súng…..

Cảnh sát đứng đằng sau Phạm Trọng bắt đầu thả chó đặc vụ, chó xông về phía Reidar và Tống Thành Uy….

Trong lúc hỗn loạn Tống Thành Uy liên tiếp xả súng, ông ta bắn trúng chó đặc vụ, cố gắng nhắm vào Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình…..

“Cẩn thận…” Phạm Trọng là người đứng gần chỗ đó nhất, anh nhào đến che trước người Tiêu Y Đình……

Cảnh sát liên tiếp nã súng uy hiếp Tống Thành Uy, ông ta như phát điên không ngừng xả súng……

“Phạm Trọng…..” Tiêu Y Đình đỡ lấy Phạm Trọng, bộ quần áo trắng tinh bị nhuộm đỏ bằng máu……

Trong lúc Tiêu Y Đình đỡ lấy Phạm Trọng để lộ ra Diệp Thanh Hòa, Tống Thành Uy nhìn thấy vậy liền nhanh chóng nhắm vào cô.

Đặng Tử thấy được cảnh đó, bất giác hô lên với Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa: “Tránh mau!”

Tống Thành Uy liều mạng bắn, Đặng Tử chỉ kịp chạy đến đẩy ngã Diệp Thanh Hòa…. Cảnh sát nổ súng…..

Diệp Thanh Hòa bị đẩy ngã, ngay sau đó cô đứng dậy đi về phía Đặng Tử. Vẻ mặt anh ta đau đớn, máu trong miệng ọc ra không ngừng: “Xin lỗi….”

“Chạy đi!” Tiêu Y Đình hô lên với Diệp Thanh Hòa…

Trong nháy mắt cục diện thay đổi hoàn toàn…..

Tống Thành Uy bị cảnh sát bắn trúng vai nhưng vẫn cố sức chạy lại ôm lấy Diệp Thanh Hòa, dùng cô làm bia chắn đạn, lăn về phía vực, điên cuồng cười lớn, “Bắn đi! Bắn đi! Tao không sống được nữa rồi! Nhưng chết cũng phải có đệm lưng đi cùng!”
Bình Luận (0)
Comment