Editor: Hạ Y Lan
“Mặc dù đầu mùa xuân, nhưng so với mùa đông thì thời tiết cũng rất lạnh, đừng luôn mở cửa sổ, cháu không thể bị cảm được.” Bảo mẫu tới đây, đóng kẽ hở của cửa sổ lại.
Hô hấp hơi chậm lại.
Thật ra thì, mặc dù không khí giá lạnh, cây cối bên ngoài cửa sổ lại tỏa một mùi hương thoang thoảng, khiến lòng người như được gột rửa, còn mùi vị trong căn phòng này, cô đã ngửi quá lâu rồi......
“Cô chăm sóc cho cô ấy, đừng để cô ấy mở cửa sổ rồi bị cảm, tôi đi ra ngoài mua chút cơm tối về.” Bảo mẫu nói với hộ lý đối diện.
Nếu vậy cô sẽ không tiếp tục mở cửa sổ nữa, cho tới bây giờ thì cô không phải là một người tùy hứng, nhưng vẫn không rời đi, chỉ ngồi bên cửa sổ như cũ.
Người và người gặp nhau, là chuyện rất kỳ diệu. Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, vĩnh hằng không đổi, nhưng rồi, duyên tới duyên đi, tất cả đều có định số, như ánh mắt lần đầu gặp nhau vào mười sáu năm trước, như giờ phút này, bóng dáng chiếc áo khoác màu đen ấy, lại tiến vào tầm mắt của cô......
Trong nháy mắt đó, vạn vật không tiếng động, nhịp tim dừng lại, duy nhất hình ảnh của anh, phóng đại ngay trước mắt......
Từ trên lầu nhìn xuống, khoảng cách khá xa, cũng không thể thấy rõ ràng nhưng từ lông mày, ánh mắt, tất cả của anh, đã sớm khắc sâu trong lòng, không cần thấy rõ, mỗi tấc da, mỗi một sợi tóc, đều có thể miêu tả tỉ mỉ, không sai chút nào.....
Dĩ nhiên, đồng thời tiến vào tầm mắt của cô còn có cô gái bên cạnh anh, giống như có thứ gì đó nhẹ nhàng va chạm vào ngực cô, thật sự rất nhẹ, lại có thể khiến thân thể cô không chịu nổi......
Không thấy rõ dung mạo cô gái kia, chỉ cảm thấy hình ảnh hai người bên nhau, có mấy phần quen thuộc.
Cô gái mặc chiếc áo khoác màu lam, tôn lên sắc đen bên cạnh, hình ảnh như vậy, an tĩnh, mà tốt đẹp......
Nhìn hai người nhanh nhẹn bước đi, thời gi¬an như thay đổi, cô giống như thấy mình và anh của nhiều năm trước......
Có người yêu hoa, đóa hoa đó sẽ mãi là duy nhất, như tình yêu của ba mẹ, nhưng mỗi năm hoa tàn, mỗi năm hoa nở, chỉ nói năm tháng tựa như hoa, cả đời chung tình không thay đổi, vậy mà, cuối cùng vẫn có sự khác biệt......
Không khó chịu.
Thật.
Chẳng qua là cảm thấy, cô như đứng trong đám mây, nhìn xuống phàm trần, không thể nào hạ xuống......
Phật viết, hoa Bỉ Ngạn, ngàn năm nở, ngàn năm rơi rụng, hoa lá không bao giờ gặp nhau. Đã là như thế rồi......
Hiện giờ cô mang theo tất cả tình cảm và ký ức, nhưng cõi trần này, còn chốn nào để về?
Bỗng nhiên, vạn vật thay đổi, khoảng không hư vô, mãi mãi cách biệt....
Thị lực hôm nay đặc biệt rõ ràng, hoặc là, chỉ vì muốn để cô nhìn thấy anh......
Lẳng lặng rời cửa sổ, giật mình ngồi trước giường, ánh mắt đờ đẫn.
Hộ lý cho rằng cô buồn ngủ, tới đây giúp cô, “Tôi đỡ cô.”
Cô thẩn thờ nhìn hộ lý, thuận theo lên giường bệnh, ngủ hay không ngủ, thật ra cũng không có sự khác biệt......
Đầu giường để mấy tờ giấy, còn có một cây bút, là chuẩn bị cho cô, nhiều lúc cô không thể biểu đạt lưu loát, phải dùng bút để trao đổi với mọi người.
Cô cầm lên, trái tim không tự chủ được nổi lên một câu thơ, thuận tay liền viết lên giấy: Triêu triêu hoa thiên lạc, tuế tuế nhân di cải. Kim nhật dương trần xử, tích thì vi đại hải.........
Viết xong, liền thấy hết sức vô lực, ném giấy bút, nằm vật xuống mà ngủ.
Không lâu, bảo mẫu vội vàng trở lại, cô đã ngủ, tờ giấy viết lúc nãy đặt trên tủ đầu giường.
Bảo mẫu nhẹ nhàng lấy, không làm cô thức tỉnh, lại lặng lẽ thối lui khỏi phòng, gọi cho Khương Vãn Ngư, “Tiểu thư, không xong!”
“Đợi chút, tôi gọi lại.” Khương Vãn Ngư vội nói.
Bảo mẫu liền biết không thuận tiện nói chuyện, một lát sau, điện thoại gọi tới, giọng Khương Vãn Ngư cũng lộ ra lo âu, “Thế nào? Bệnh của Thanh Hòa lại không tốt rồi sao?”
“Không phải!” Bảo mẫu hạ thấp giọng nói, “Hôm nay tôi nhìn thấy thiếu gia.”
“Cái gì?” Khương Vãn Ngư kinh hãi, “Ở bệnh viện?”
“Đúng, buổi trưa tôi đi ra ngoài mua thức ăn, nhìn thấy thiếu gia cùng một cô gái tới bệnh viện! Chỉ là, không có gặp Diệp Thanh Hòa, nhưng Diệp Thanh Hòa có thấy thiếu gia hay không, tôi cũng không biết, bởi vì lúc tôi đi thì cô ấy đang ở bên cửa sổ.” Bảo mẫu cầm tờ giấy trên tay, đọc cho Khương Vãn Ngư nghe, “Triêu triêu hoa thiên lạc, tuế tuế nhân di cải. Kim nhật dương trần xử, tích thì vi đại hải. Đây là Diệp Thanh Hòa mới viết, gần đây cô ấy cơ hồ không viết chữ, đột nhiên viết như vậy, tôi cũng không hiểu rõ, nhưng đại khái, có phải nói lòng người dễ thay đổi không?”
Khương Vãn Ngư có chút rối loạn, “Đợi chút, đợi chút, tôi muốn suy nghĩ một chút...... Không sai, thơ này xác thực có vấn đề, nhất định là do tình cảm mà bộc phát..... Hỏng bét...... Đang yên lành Y Đình tới bệnh viện làm gì?”
“Tôi nhìn từ xa, hình như trên đầu cô gái đó có máu, chắc là cùng cô gái đó tới bệnh viện.”
“À..... Nói như vậy bình thường bọn chúng vẫn ở cùng nhau......” Phiền loạn trong lòng Khương Vãn Ngư đã có chút đầu mối, “Dì à, vẫn phải là làm phiền dì, trong khoảng thời gi¬an này nhìn Thanh Hòa cho thật kỹ, ngàn vạn lần đừng để cho con bé có bất kỳ liên hệ gì với Y Đình! Ở cùng một thành phố cơ hội gặp nhau cũng khó lòng phòng bị, như vậy, chỉ còn cách trông chừng cẩn thận. Không được! Không thể trì hoãn được nữa! Kéo dài, tất nhiên đêm dài lắm mộng! Mọi công sức đều đổ vỡ!”
Sau khi Khương Vãn Ngư kết thúc cuộc gọi, lập tức bấm gọi cho Mạnh Thanh Thiển, theo như lời nói của Thanh Thiển, bà cũng biết rõ chân tướng chuyện hôm nay, biết được cô và Tiêu Y Đình cùng nhau xem triển lãm tranh mà bị thương, trong lòng thoải mái hơn một chút, lập tức gọi cho Tiêu Y Đình, bảo Tiêu Y Đình đưa Mạnh Thanh Thiển về ăn cơm tối, an ủi cô.
Bởi vì Mạnh Thanh Thiển bị thương ở trán, hai người cố ý đến bệnh viện tìm chuyên gia vá lại, hi vọng không lưu lại vết sẹo, giờ phút này, mới vừa vá lại xong, bước ra từ bệnh viện, Tiêu Y Đình cầm điện thoại, nói với cô, “Mẹ tôi bảo tôi đưa cô về ăn cơm.”
Mạnh Thanh Thiển nghe lời này, lại nhíu mày, miệng cũng cong lên, phồng má mặt đỏ, hoàn toàn không phải là bộ dáng yên tĩnh hàng ngày, càng giống như cô gái nhỏ tức giận.
“Có đi hay không?” Anh hỏi.
“Đi thì đi!” Cô nhẹ nhàng dậm chân, nhanh hơn anh một bước tiến về phía xe
Ngày xuân dưới ánh mặt trời, anh nheo mắt lại, nhìn bóng lưng, nhẹ nhàng lắc đầu, cũng đi theo.
Ban đêm, sau khi Mạnh Thanh Thiển rời đi, Tiêu Y Đình một thân một mình ở trong phòng, Khương Vãn Ngư tới gõ cửa.
“Y Đình, hai mẹ con chúng ta trò chuyện?” Lời dạo đầu của Khương Vãn Ngư rất trực tiếp, hơn nữa ánh mắt cực kỳ dịu dàng, làm người ta khó có thể kháng cự.
Tiêu Y Đình mời bà vào, ngồi xuống.
Khương Vãn Ngư đi một vòng ở trong phòng, mới ngồi xuống, thở dài, “Y Đình, một năm nay, thật là khổ cho con......”
“Mẹ......” Tiêu Y Đình hơi nhíu lông mày, cũng không thích mẹ đàm luận đề tài này.
“Con trai, mẹ biết con không thích nghe, nhưng phải đối mặt với hiện thực này! Thanh Hòa đã đi một năm rồi, mà con, cũng ở trong căn phòng tràn ngập hình bóng của Thanh Hòa mà sa sút suốt một năm, con biết hay không, mẹ nhìn như vậy, nơi này rất đau lòng......” Bà chỉ vào trái tim mình.
“Mẹ, con không có sa sút, mẹ xem con ăn ngon ngủ ngon, công việc cũng xuất sắc, nào có sa sút?” Tuy mỗi lần anh ăn cơm đến no, là bởi vì tưởng tượng em gái đang ở trước mặt buộc anh phải ăn, mặc dù, giấc ngủ hoàn toàn dựa vào thuốc ngủ, nhưng chất lượng cũng không tệ, chẳng lẽ không đúng sao?
“Thật như vậy, mẹ cũng vui mừng, thật!” Khương Vãn Ngư nhẹ nhàng lấy tay bưng mặt anh, “Nếu quả thật tất cả đều buông xuống, cũng nên suy nghĩ một chút cho cuộc sống sau này.”
“Mẹ......” Anh biết bà muốn nói gì, lập tức ngắt lời.
Nhưng Khương Vãn Ngư không cho anh nói tiếp, “Y Đình! Con hãy nghe mẹ nói!”
Tiêu Y Đình ngồi đối diện bà, mặt căng thẳng, mặc cho bà nói.
“Y Đình, mẹ biết, nửa năm qua, con và Thiển Thiển qua lại cũng không tệ, mỗi tuần cùng nhau vẽ tranh, có lúc còn cùng đi xem triển lãm tranh, hoặc là cùng đi ra ngoài vẽ phong cảnh. Mẹ biết, Thanh Hòa ở trong lòng con là không thể thay thế, đối với con mà nói, đời này có thể sẽ không có người giống như Thanh Hòa, mẹ cũng từng có thời tuổi trẻ, điểm này hoàn toàn hiểu. Nhưng mà, Y Đình, trên thế giới này không phải mỗi người đều có thể cùng người mình yêu đi tới cuối đường, nói thí dụ như, ba con. Nói như bây giờ, ba con lúc còn trẻ, mẹ của Thanh Hòa là nữ thần trong lòng ông ấy, tất cả phụ nữ trên thế giới này cũng không bằng bà ấy, nhưng thì sao, mẹ Thanh Hòa chỉ một lòng một dạ với một người, vậy ba con làm thế nào? Chẳng lẽ cả đời không cưới sao? Không thể nào, người, nhất là đàn ông, không phải vì mình mà sống, mà còn gánh vác trách nhiệm gia đình, vì ba mẹ, vì anh em, vì cả nhà mà sống, cho nên, ba con cưới mẹ. Hôn nhân khi đó so với bây giờ không giống nhau, mặc dù cũng đề xướng tự do yêu, nhưng vẫn ảnh hưởng phong tục cũ, không có tự do nhiều, trước hôn nhân mẹ và ba con không có tình yêu, nhưng ba mẹ vẫn có con và anh cả con, có con xem như gia đình hạnh phúc, ba con đối với mẹ, đối với các con, cũng tận trách nhiệm của người chồng người cha, giữa chúng ta thân tình lớn hơn tất cả, điểm này, hôm nay con đã trưởng thành, cũng là có thể thấy được, đúng không?” Khương Vãn Ngư nhìn anh, hỏi.
Tiêu Y Đình chỉ nghe, vẻ mặt thẩn thờ.
“Y Đình, mẹ chưa từng nói với các con những điều này, là bởi vì, vẫn coi các con như đứa nhỏ, hiện tại con đã ba mươi hai, mẹ tin con có thể hiểu được lời mẹ, hiểu tình cảm của ba mẹ, cùng với tình cảm của cái nhà này. Người bằng tuổi con, đều đã thành gia lập nghiệp, có con hết rồi, nhưng con vẫn thủy chung vì một người, con khiến ba mẹ, còn có ông bà nội con phải đau lòng sao? Hiện nay cũng không phải buộc con nối dõi tông đường, nhưng vẫn hy vọng có người cùng với con đến già, ba mẹ tuổi đều lớn rồi, không biết còn có thể cùng con bao lâu, nhìn con có người chăm sóc, mới có thể nhắm mắt được.....” Khương Vãn Ngư nói xong, chính mình xúc động mà khóc.
Nhưng thật vất vả mới mở được đề tài này, lại sợ tự mình khóc làm xáo trộn, vừa khóc vừa nói tiếp, “Mẹ muốn nói là, hai người ở chung một chỗ cũng không phải chỉ có tình yêu mới được, ở chung hòa hợp, lâu ngày sẽ sinh tình, có lẽ, sẽ không giống con và Thanh Hòa, yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng kia cũng là một loại tình cảm khác, cuối cùng, sẽ chuyển hóa thành tình thân, tình cảm so với tình yêu sẽ kéo dài hơn, không phải có câu nói như vậy sao? Bình bình đạm đạm mới là thật! Y Đình, tình yêu oanh oanh liệt liệt, một người cả đời chỉ có một lần, đi, sẽ không còn nữa, nhưng cuộc sống còn phải tiếp tục, trách nhiệm vẫn tồn tại như cũ, người, luôn phải nhìn về phía trước, vì ba mẹ, vì người nhà, gánh vác trách nhiệm của người đàn ông! Y Đình, mẹ cũng không phải là đang ép con, từ lần mẹ dẫn con đi gặp Lạc Lạc rồi con không vui, thì mẹ có ép con nữa không? Về phần Thiển Thiển, là trong lúc vô tình đi tới bên cạnh con, chính các con tự mình qua lại, con cũng nhìn thấy, con bé giống Thanh Hòa, mặc dù con không thể yêu con bé như con yêu Thanh Hòa, nhưng con bé là người thân thiết nhất với con, cho tới bây giờ, những cô gái mà mẹ gặp, trừ Thanh Hòa ra, thì con bé là thích hợp nhất, nếu không, mẹ cũng không tới làm công tác tư tưởng cho con.”
Bà nhìn Tiêu Y Đình, anh thật giống như đã rơi vào trầm tư, nghĩ lời của mình đã nói đến nội tâm của con, vì vậy nói tiếp, “Mẹ cũng biết, hiện tại để cho con và Thiển Thiển kết hôn là không thể nào, luật pháp cũng không cho phép, chính con lại là người học luật, mẹ chỉ muốn, để cho các con cử hành nghi thức trước, cho mọi người trong nhà chứng kiến, chờ sau này có thể, sẽ bổ sung giấy kết hôn sau, dĩ nhiên, đây đối với Thiển Thiển mà nói, có chút uất ức con bé, nhưng mẹ nắm chắc, con bé sẽ đồng ý.”
Lúc này, Tiêu Y Đình mới nghe lọt lời bà nói, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, “Mẹ, mẹ cảm thấy Mạnh Thanh Thiển sẽ nguyện ý chịu uất ức này?”
“Con trai, con yên tâm! Cái này mẹ có niềm tin tuyệt đối! Bây giờ là xã hội gì? Chỉ cần chúng ta thả lời đi, nói con muốn tái giá, coi như không có giấy kết hôn, cô gái muốn còn phải xếp hàng dài tới trước cửa! Chỉ là, Thiển Thiển tuyệt đối không phải là cô gái bình thường, con bé có thể đồng ý, là bởi vì con bé là một cô gái hiểu chuyện, giống Thanh Hòa vậy, có thể chịu được. Cho nên, mẹ mới thấy con bé hợp với con.” Khương Vãn Ngư lại buông tiếng thở dài, “Con à, con phải suy nghĩ một chút, tại sao mẹ lại mong con kết hôn? Con kết hôn đối với mẹ mà nói cũng có chỗ tốt gì? Nói thật, cũng không có điểm nào hay! Ba mẹ chỉ muốn nhìn con an định lại, sớm có người chăm sóc con, ngày nào đó chúng ta đột nhiên qua đời rồi, cũng có người cùng với con......” Khương Vãn Ngư nói xong, lần nữa ô ô khóc lên.
Tiêu Y Đình nhìn bà, mấy phần cười khổ, “Mẹ, mẹ thật sự mong Mạnh Thanh Thiển tới nhà chúng ta?”
“Đúng vậy!” Khương Vãn Ngư hình như nhìn thấy hi vọng, trên mặt đầy lệ, bắt cánh tay anh, “Cử hành hôn lễ trước, cũng coi như có câu trả lời, sau đó Thiển Thiển có thể vào ở nhà chúng ta, giống như người nhà, chăm sóc cuộc sống thường ngày của con, tin tưởng mẹ, mẹ là người từng trải, nhìn hơn nhiều, giữa vợ chồng cưới trước sau yêu có lúc so với trước hôn nhân nói lời oanh oanh liệt liệt còn hạnh phúc hơn, con xem anh cả con, không phải cũng rất tốt sao? Hơn nữa, theo mẹ quan sát, Thiển Thiển tuyệt đối là cô gái thích hợp với con.”
Tiêu Y Đình hừ nhẹ ra một tiếng, cúi đầu trầm tư.
Khương Vãn Ngư sợ anh buồn bực, vỗ cánh tay của anh nói: “ Y Đình, không phải bây giờ muốn con quyết định, trước tiên con cứ suy nghĩ một chút, dù sao mẹ đột nhiên nói ra như vậy, con cũng cảm thấy có chút đột ngột, nghĩ xong, lại nói cho mẹ cũng không muộn.”
Tiêu Y Đình giương mắt, ánh mắt đau thương lại lộ ra ánh sáng nhu hòa không nói rõ, nhìn bà, “Mẹ, con kết hôn, cử hành hôn lễ......”
Khương Vãn Ngư rất mừng, “Có thật không? Y Đình? Mẹ biết con là đứa nhỏ hiểu chuyện mà! Mẹ...... Mẹ đi nói với ba con, nói cho người trong nhà, rốt cuộc con cũng thông suốt!”
Tiêu Y Đình ngơ ngác, mặc cho bà vui vẻ rạo rực mở cửa ra ngoài, thế nhưng anh chỉ nhìn nghiên mực trên bàn kia ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe phịch một tiếng, cửa phòng bị người đá văng, Tiêu Thành Trác tiến vào, ở trước mặt anh, khí thế hung hăng, “Anh thật muốn cử hành hôn lễ?”
Dáng vẻ Tiêu Y Đình như đi vào cõi thần tiên, ánh mắt tan rã, chuyển tới trên người cậu, im lặng không nói.
“Tiêu Y Đình! Anh chính là tên khốn kiếp! Thế này là sao? Lấy Mạnh Thanh Thiển làm thế thân? Uổng công từ nhỏ tôi thương anh như vậy! Anh thật làm tôi thất vọng! Tôi thay chị không đáng giá! Cũng thay Mạnh Thanh Thiển không đáng giá! Hài cốt chị còn chưa lạnh! Anh có lương tâm không?”
Tiêu Thành Trác la to nói lớn, cũng ảo não lúc ăn cơm tối, trên bàn cơm nên nhục nhã Mạnh Thanh Thiển một phen, nào có người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy? Vợ của người ta danh phận vẫn còn, cô ta chờ không kịp chạy tới muốn làm làm vợ kế! Hiện tại làm vợ kế cũng không tính! Chỉ có thể coi là Tiểu Tam!
A......
Uổng công từ nhỏ tôi thương anh như vậy......
Lời này buồn cười biết bao, nếu như Thanh Hòa vẫn còn, nhất định sẽ cười ngất chứ? Chỉ là, bây giờ còn có ai có thể cười được?
“Tiêu Y Đình! Anh là người học luật! Anh dám kết hôn! Lão tử tôi, không, chú của anh là tôi sẽ đi kiện anh trùng hôn!” Tiêu Thành Trác nói những lời này xong, bực tức ra khỏi phòng.