Editor: Hạ Y Lan
Hôm sau, chính là ngày anh kết hôn......
Quả nhiên là một ngày vui mừng, ngay cả bảo mẫu cũng hưng phấn suốt cả buổi tối, nói điện thoại với Khương Vãn Ngư rất lâu, bày tỏ tâm tình kích động, thiếu gia là người bà nhìn từ nhỏ đến lớn, là người bà yêu thương nhất, cuối cùng cũng có hạnh phúc của mình......
Cho đến khi bảo mẫu nói hết hứng, mới cảm thán với Khương Vãn Ngư, “Đáng tiếc, thời khắc quan trọng như vậy mà tôi không thể tận mắt nhìn thấy......”
Không biết Khương Vãn Ngư ở bên kia nói gì, bảo mẫu liếc mắt nhìn thấy Diệp Thanh Hòa đang ngủ, than thở lần nữa.
Chậm rãi đi tới bên giường, nói với cô, “Thanh Hòa, ngày mai tiểu thiếu gia kết hôn, chúng ta đứng từ xa nhìn xem, thế được không?”
Bà thật sự muốn đi xem, nhìn tiểu thiếu gia bà thương nhất lập gia đình, mà tiểu thư cũng nhắc tới ý này, có nên để Thanh Hòa đi xem chút hay không, để con bé chân chính từ bỏ hy vọng, sẽ không bao giờ dây dưa nữa.
Diệp Thanh Hòa khép hờ mắt, làm bộ đã ngủ, không nghe thấy câu hỏi của bà.
Chính mắt nhìn thấy?
Cô tự nhận mình là người có năng nặng chịu đựng rất lớn, nhưng cô cũng không nắm chắc mình có thể chịu đựng được trường hợp này hay không......
Bảo mẫu thấy cô không có phản ứng, ngượng ngùng, bỏ đi.
Một đêm này, cô có chút khó chịu, nằm thật lâu cũng không ngủ được, mãi cho đến khi chân trời lóe sáng, cô mới bắt đầu mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ, ý thức liền mơ hồ, liền lâm vào bầu không khí vui mừng đỏ rực......
Lồng đèn đỏ, thảm đỏ. Dải lụa đỏ vòng quanh nhà, trải dài không dứt......
Ngay cả bầu trời, những cánh hoa hồng đỏ rực bay lả tả, nhuộm cả bầu trời......
Cô nhẹ nhàng giẫm lên từng tầng cánh hoa trên mặt đất, những cánh hoa vẫn bay múa rơi lên đầu cô, lên bả vai, lên chóp mũi.
Tất cả đều chân thật như vậy, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi lạnh và hương thơm nhàn nhạt từ chúng.
Cô nhìn chính mình, một thân lễ phục kết hôn đỏ thẫm, cánh tay rộng theo kiểu nhà Hán, đầu đội mũ Lưu Tô che khuất hai gò má, thỉnh thoảng đánh vào má cô, rất lạnh, dưới ánh mặt trời tỏa ánh sáng chói mắt......
Cô đứng cuối thảm đỏ, rất nhiều người đi qua người cô, mọi người tươi cười rạng rỡ, đi vào trung tâm đại điện.
Cô thấy anh đứng nơi đó, cũng một thân hồng trang, anh đang đợi cô sao? Đợi cô cùng anh bái đường thành thân, đây là hôn lễ anh muốn cho cô!
Trong mộng là vô thức, trí nhớ trống rỗng, giống như giữa bọn họ chưa từng chia lìa, cô cũng không ốm đau, càng không có Mạnh Thanh Thiển bên cạnh anh, bọn họ, chỉ có nhau......
Vì vậy, cô nhấc làn váy, chạy thật nhanh về phía anh, chen chúc giữa đám đông, tìm kiếm bóng dáng của anh để đến gần anh......
Nhưng từ kẽ hở của đám đông, tại sao bên cạnh anh đã có bóng hình của cô gái mặc áo tân nương khác?
Cô hoang mang, hỗn loạn, cúi đầu nhìn giá y của mình, không biết làm sao.
Đôi giai nhân bái thiên địa, tân nương che khăn voan đỏ thẫm, mà anh lại cười đến rạng rỡ......
Không! Anh hai! Người gả cho anh không phải là cô ấy, là em! Anh nhầm lẫn rồi, anh biết không?
Trong đám đông, cô hô thật to, phất tay để cho anh nhìn thấy, tân nương anh muốn cưới ở chỗ này!
Nhưng âm thanh vui mừng của pháo hoa lại bao phủ tất cả, anh chỉ là ngưng mắt nhìn tân nương bên cạnh, vẻ mặt tươi cười......
Kết thúc buổi lễ......
Anh dắt tay cô gái ấy, bước đi.
Đám người tự động tránh ra một con đường, đẩy cô ra lần nữa, cô phải chen lấn trong đám người, mới có thể nhìn thấy bóng lưng anh từ xa......
Cô nhìn thấy anh dắt tân nương của mình, đi lên chiếc xe ngựa màu đỏ mạ vàng, khăn voan của tân nương bị gió thổi bay, nhẹ nhàng bay về phía cô......
Dưới sự kinh hãi, tân nương ngoái đầu lại nhìn, đưa tay chỉ chiếc khăn bị bay, anh ngoái đầu nhìn lại một cái, nhìn thấy chiếc khăn voan, lại không biết có nhìn thấy cô hay không, chỉ là, lại mỉm cười quay mặt sang trò chuyện với tân nương, rồi sau đó, hai người nhìn về phía trước, không quay đầu lại......
Những cánh hoa hồng lại một lần nữa rơi xuống, cô hòa theo đám người, thẩn thờ đi về phía trước, mắt thấy xe ngựa kia, còn có người nọ, dần dần biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng không nhìn thấy nữa.....
Rốt cuộc cô đã hiểu, không phải anh không nhìn thấy cô, chỉ là, không biết cô mà thôi......
Trái tim cảm thấy thật đau, đột nhiên cô chạy theo chiếc xe ngựa kia, lớn tiếng kêu, “Anh hai! Anh hai! Em là em gái! Em mới là em gái của anh......”
Không khóc nổi! Không kêu được! Cũng chỉ có đau, rất đau!
Ầm, cô bị cơn đau làm thức tỉnh......
Không có nước mắt, thậm chí cũng không biết mình đang ở nơi nào, chỉ có nỗi đau này vẫn níu lấy lòng cô.....
Đôi tay cô nắm ga giường, suy nghĩ dần dần tỉnh táo, thì ra cô không khó chịu, chỉ rất là đau mà thôi......
Từng hình ảnh trong mộng tái hiện lại, rõ ràng mà quen thuộc, rõ ràng giấc mộng này chính là năm ấy, là cảnh tượng anh kết hôn trong trò chơi, ngay cả lễ phục, đồ trang sức, đều giống nhau như đúc, mà khi đó, cô gọi là Người Qua Đường......
Có lẽ, đây là số trời......
Cô chỉ là người qua đường trên con đường của anh......
Có người nói, người và người gặp nhau, cũng chỉ để trả lại khoản nợ kiếp trước. Kiếp trước cô thiếu anh quá nhiều, kiếp này mới cùng anh đi chung một đoạn, bây giờ đã kết thúc, không ai nợ ai, hai người cũng không cần gặp nhau nữa......
Tiếng bảo mẫu sột soạt rời giường, cắt đứt suy nghĩ của cô, cô giật mình nhìn ánh mặt trời đã lên, nhỏ giọng nhỏ, “Dì, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?” Bảo mẫu kinh ngạc hỏi.
“Đi xem anh ấy kết hôn......” Hình ảnh trong mộng cứ quay cuồng, anh dụng tâm chuẩn bị một buổi lễ long trọng thế nào? Mặc dù cô không phải là nhân vật chính, nhưng cô cũng muốn nhìn xem, cho dù chỉ có thể nhìn anh một chút, cho dù cô chỉ có thể giả vờ, người mặc hồng trang bên cạnh anh…là cô......
“Được!” Bảo mẫu vui mừng không dứt, nhưng lại lo âu nói, “Nhưng mà, chúng ta chỉ có thể ở trong xe len lén nhìn! Không thể xuống xe quấy rối!”
Cô “A” một tiếng, “Dì à, dì cảm thấy tôi có thể xuống xe sao?”
Bảo mẫu cười, “Cũng phải, sao tôi lại quên mất chứ? Sợ cô nhất thời vui mừng, muốn đi xem náo nhiệt......”
Vui mừng? Đúng vậy, cô nên vui mừng, vui cho hạnh phúc của anh......
Mà giờ phút này, ở một nơi của nhà họ Tiêu, Tiêu Y Đình cũng đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh, thất hồn lạc phách, giống như cô vậy, không biết mình ở chỗ nào......
Mê man, anh nhanh chóng nhắm mắt lại, không muốn mở ra......
Chỉ vì, chiều nay, anh vậy mà lại mơ thấy em gái......
Một năm nay, đây là lần đầu tiên anh mơ thấy......
Mơ thấy cô đứng trong những cánh hoa bay tán loạn đi về phía anh, một thân lễ phục kết hôn đỏ thẫm, cánh tay rộng theo kiểu nhà Hán, đầu đội mũ Lưu Tô che khuất hai gò má......
Nhưng đến đây, giấc mộng liền bị đồng hồ cắt đứt......
Nhắm mắt lần nữa, vẫn không thấy được hình ảnh của em gái......
Anh giận cầm chiếc gối lên, dùng sức ném vào chiếc đồng hồ, muốn thấy một người, sao lại khó khăn như vậy?
Em gái, em gái, có phải em cũng biết đến ngày hôm nay? Cho nên mới vào mộng gặp anh?
Có lẽ, chúng ta không tin cái gì là tâm ý tương thông, nhưng chúng ta lại tin tưởng, khi mình rất nhớ nhung một người, thì người đó nhất định cũng sẽ nhớ đến mình......
——— —————— —————— —————— ——————
Nơi này, chính là nơi Tiêu Y Đình chọn tổ chức hôn lễ.
Đại sảnh mang mùi hương cổ xưa của Trung Quốc, xa xa, liền nhìn thấy lụa đỏ liên miên, đèn lồng treo cao, phảng phất như chiếu đỏ rực cả mảnh trời......
Một chiếc xe, lặng lẽ lái tới gần, dừng ở chỗ không xa, xuyên qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng.
Thảm đỏ trải dài từ cửa chính, vẫn kéo dài vào bên trong, nhưng cô lại không thể nhìn thấy, không biết tình hình trong đó thế nào.
“Tiểu thiếu gia và mọi người đã tới chưa? Chúng ta phải đi thật sớm.” Bảo mẫu ngồi bên cạnh cô, mong đợi nhìn qua, “Đáng tiếc, không thể đi vào nhìn, không biết tiểu thiếu gia dụng tâm chuẩn bị hôn lễ thì sẽ có dáng vẻ gì!”
Bảo mẫu nhắc tới những thứ này, liền hưng phấn không dừng được miệng, kể lại tất cả nội dung Khương Vãn Ngư đã nói về hôn lễ một lần nữa, “Nghe nói, vì hôn lễ này, tiểu thiếu gia đặc biệt cho chế tác lễ phục cổ đại, do một ông lão rất nổi danh đến làm, toàn bộ đều may thủ công, còn có! Thiếu gia còn tìm người thiết kế một cái mũ quan bằng vàng, thanh Lưu Tô thật dài rủ xuống, ai yêu, không biết nặng bao nhiêu? Tốn bao nhiêu tiền nữa? Chỉ là, hôn sự của thiếu gia, thế cũng đáng......”
Người lái xe là chị dâu của Khương Vãn Ngư, “Khụ khụ” hai tiếng, hình như ngại bảo mẫu nói nhiều lời, bảo mẫu liền không dám nói nữa, thầm than hôm nay quá hưng phấn, đến nỗi có chút không kiềm chế được, nói cho cùng cũng lớn tuổi rồi......
“Ah, tới......” Bảo mẫu ngạc nhiên hô.
Đúng, đã tới, cô cũng nhìn thấy......
Chiếc xe dừng ở cửa, trong xe, một nam một nữ bước xuống, chừng bốn mươi lăm, năm mươi tuổi, bảo mẫu ở một bên nói, “A, đây không phải là Lữ tiểu thư sao? Bao nhiêu năm không gặp! Là bạn học của tiểu thư ngày trước! A, đúng, hôm nay cô ấy là mẹ của thiếu phu nhân! Ah, thật sự là! Thiếu phu nhân cũng xuống xe rồi!”
Thiếu phu nhân trong miệng bảo mẫu, chính là Mạnh Thanh Thiển theo sát phía sau......
Quần áo đen tuyền, bên viền là sắc hồng, mái tóc thật dài búi gần như giống với phụ nữ cổ đại, một cây ngọc trâm tô điểm.
“A, sao kết hôn mà thiếu phu nhân lại mặc áo đen!” Ngay cả biết mình nói nhiều, nhưng lúc này bảo mẫu cũng không nhịn được nói thầm.
Trong lòng Diệp Thanh Hòa nhàn nhạt cười, bảo mẫu không hiểu, nhưng cô lại hiểu......
Nhìn này dáng vẻ, anh tính tổ chức theo lễ cưới triều Hán......
Hán vì Thổ Đức, mà Thổ Đức chọn đen, màu sắc đại biểu cho triều Hán là màu đen, đại biểu cho tôn nghiêm của Đế Vương và uy nghi hoàng thất......
Xe đợi bên ngoài hồi lâu, một số người lục tục tới, đều là người thân hai nhà Khương Tiêu, cô còn nhìn thấy Tô Tô và Vương Triết, nhìn thấy Phó Chân Ngôn và Kiều Tư, thậm chí, nhìn thấy anh Ninh và Thần An.....
Những bóng dáng quen thuộc, vội vàng bước qua trước mắt, qua lại hơn mười năm, từng trí nhớ liên quan về bọn họ cứ hiện ra trước mắt, khóe mắt cô cay cay, đến nỗi, khi Ninh Chấn Khiêm đi qua thì tiếng “Ninh lão đại” thiếu chút nữa kêu thành tiếng......
Bảo mẫu phát hiện sự khác thường của cô, lập tức bụm miệng cô lại.
Cô không giãy giụa, mặc cho bảo mẫu che, trơ mắt nhìn bọn họ vào cửa chính, giẫm tấm thảm đỏ, đi thẳng vào phòng khách......
Bọn họ chờ đợi rất lâu, nhưng vẫn không đợi được Tiêu Y Đình, di động của chị dâu Khương Vãn Ngư reo, không biết ở bên kia Khương Vãn Ngư nói những gì, tiếp điện thoại xong, bà ấy nói với bọn họ, “Y Đình đã ở bên trong từ sớm, hôn lễ bắt đầu, chúng ta đi thôi.”
Xe, chậm rãi khởi hành.
Diệp Thanh Hòa lặng lẽ nhìn cửa xe, loáng thoáng truyền đến từng tiếng sáo, chuông nhạc tương hòa, rồi sau đó, xe chạy qua cửa chính, cô nhìn thấy, cửa lớn mở ra cho đến cửa phòng yến hội, cánh hoa hồng bay lả tả, bầu trời, rơi xuống trận mưa hoa......
Khương Vãn Ngư gấp gáp muốn đuổi cô đi, là sợ cô vào quấy rối sao?
Nhưng bà ấy làm sao biết? Cô lại luôn hy vọng anh hạnh phúc.....
Nỗi đau trong mộng kia, đánh tới lần nữa.
Cô ngồi ở trong xe, cơ thể hơi phát run.
Đây là cảm giác cô muốn......
Đau đến cực hạn, thế mới buông xuôi......
Trời cao đất rộng, rộng đến nỗi chính cô đang ở nơi nào, cô cũng không biết được......