Editor: Hạ Y Lan
Tiêu Y Đình vẫn là lần đầu tiên gặp người như vậy, chất vấn anh ăn cơm bao (trai bao)? Chất vấn tình cảm của anh và em gái?
Bất quá, anh không muốn đi giải thích với Ngô Triều, ngược lại cười xán lạn một tiếng, cúi đầu hỏi cô, “Bà xã, nuôi anh được không?”
Ngô Triều sửng sốt.
Diệp Thanh Hòa cũng sửng sờ.
Chỉ là, Diệp Thanh Hòa phản ứng nhanh hơn Ngô Triều, dù sao, trình độ không biết xấu hổ của anh cô đã mở mang từ lâu......
Nhưng mặc dù phản ứng kịp thì thế nào? Trừ nhìn anh chằm chằm, còn có thể thế nào nữa? Ở trước mặt người ngoài, dù có ra sao, cô cũng sẽ không nói chữ “Không” với anh......
Chờ đến khi Ngô Triều phản ứng lại, Tiêu Y Đình đã ôm Diệp Thanh Hòa vào nhà, nhớ mang máng, lúc xoay người nét mặt anh ta hết sức vênh váo hả hê......
Nghĩ tới câu nói khiếm nhã mới vừa rồi của Tiêu Y Đình “Bà xã, nuôi anh được không?” cậu đã cảm thấy lòng đầy căm phẫn, Tiểu Hà là cô gái tốt đẹp như vậy, tại sao lại bất hạnh gặp phải loại đàn ông này, loại ăn cơm bao còn xem như đương nhiên......
Nhưng người ta đã kết hôn, kiêu ngạo hò hét giấy kết hôn, cậu là người ngoài, thì phải làm thế nào đây?
Tiêu Y Đình bế cô trở về, vẫn để cho cô đứng trên đất như cũ, anh thì mở máy ra chơi game của mình, ý là, có thể không đi, vậy thì phạt đứng thôi.
Diệp Thanh Hòa nhìn xung quanh mình, giường cách xa cô ba bước, cái ghế gần đây cách cô năm bước, anh muốn buộc cô đi mà......
“Tiêu Y Đình! Bây giờ anh đang khi dễ em không đi được sao?” Cô nhớ lại mấy ngày nay, anh thay đổi hoàn toàn, làm mưa làm gió, tất cả hành động cũng dựa vào việc cô không thể đi, không có biện pháp bắt được anh!
Đầu anh cũng không quay lại, “Cho nên, em nên nhanh chóng luyện tập đi, như vậy thì anh đâu thể khi dễ em?”
Ba bước, cách cô cũng không xa.
Cô bước thật nhanh, ở bước thứ ba liền té ngã.
Cô vốn tính sẽ ngã trên giường, nhưng cô lại tính toán sai lầm rồi, cô ngã vào lòng anh.
Anh nghe thấy âm thanh, lấy tốc độ nhanh hơn cô, ngăn chặn chiều té xuống.
Anh ôm cô thật chặt, hỏi, “Tại sao không tin anh? Anh sẽ không bao giờ để em té ngã.”
Cô ôm hông của anh, chợt khóc.
Lần này, không phải làm bộ, cũng không phải là giận dỗi, mà là chân thật, ôm anh, nằm ở vai anh khóc.
Cô không phải là người giỏi bộc lộ với người khác, anh luôn cho rằng, anh bên cô 14 năm đã có thể hiểu cô rất rõ, nhưng lần này, anh có chút cảm thấy mờ mịt, mà tính tình của cô, mặc dù không còn ẩn nhẫn như ngày trước, nhưng bản chất kiên cường và không giỏi biểu lộ vẫn không thay đổi, dùng hết biện pháp, cũng không thể phân tích tâm sự của cô, anh có chút bất đắc dĩ, việc duy nhất có thể làm chính là mỗi bước cô đi, nắm chặt tay của cô, tại thời khắc cô khóc thầm, ôm lau nước mắt cho cô.
Không tiếp tục buộc cô đi.
Buổi chiều, anh cũng không đi đón Đỗ lão tiên sinh, mà cõng cô trên lưng, ra khỏi cảnh khu.
Đặt cô vào xe anh mới mua, đồ trang trí trong xe, vẫn Bộ Bộ Sinh Liên cô đưa, phỉ thúy sáng bóng cũng không bởi vì thời gian dài mà trở nên ảm đạm, ngược lại càng thêm óng ánh trong suốt.
Ghế sau để một chiếc hộp màu đỏ, cô không biết bên trong là cái gì, anh dẫn cô ra, chắc là đi châm cứu ở chỗ Đỗ lão tiên sinh, có lẽ là quà tặng cho ông ấy cũng không biết chừng.
Anh điều chỉnh ghế ngồi cho cô đến khi cô ngồi thoải mái nhất.
Xe liền rời khỏi trấn nhỏ, đi gần hai giờ, mới đến thành phố H, rồi sau đó xuyên qua thành nội, tới khu ngoại ô.
“Đỗ lão tiên sinh đã sớm về hưu, gần như muốn ẩn cư, hiện tại có bệnh viện mời ông ấy trở lại khám bệnh cho người ta, ông ấy mới lại ra ngoài, chỉ là, chỗ ở có chút xa, hơn nữa, ông ấy không thích ồn ào, không thích ô nhiễm, cho nên, chỗ ông ấy ở, xe không vào được.” Lúc Tiêu Y Đình đậu xe liền giải thích cho cô một lượt.
Vì vậy, xe của bọn họ ngừng ở chân núi, mà nhà của Đỗ lão tiên sinh ở lưng chừng núi.
“Tới!” Anh nửa ngồi, ý bảo cô nằm sấp trên lưng anh.
Nhìn bóng lưng của anh, cô không khỏi nhớ lại, đây là lần thứ mấy anh cõng cô rồi......
Một năm rồi lại một năm, ở trên lưng anh nhìn cảnh vật xung quanh, mỗi lần đều xinh đẹp nhất, bọn họ nhìn lá đỏ, bọn họ nhìn mặt trời mọc, bọn họ nhìn biển …..
Không có ai có thể lặp lại hình ảnh như vậy......
Hoàng hôn cuối tháng tám, vẫn rất nóng bức, anh cõng cô đi trên con đường núi, mà cô nằm ở trên lưng anh, nhìn mồ hôi thấm qua mái tóc ngắn của anh, nhìn từng giọt mồ hôi xuất hiện trên làn da, nhìn giọt mồ hôi trượt lên nốt ruồi nhỏ sau tai, nhỏ xuống tới cổ của anh......
Một chỗ nào đó trong tim cô cũng nhỏ xuống một làn nước, mượt mà, đau xót, ngập tràn......
“Anh hai......” Cô nhẹ giọng kêu.
“Hả?” Hình như sau khi anh tìm được cô, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy.
“Thả em xuống nghỉ ngơi một hồi đi?”
“Không cần!” Ngay chỗ cô không nhìn thấy, anh giương môi cười, “Em thì nặng bao nhiêu chứ?”
Tay của cô khoác lên bả vai anh, lần lượt thay đổi đặt dưới cằm, theo anh nói chuyện, một giọt mồ hôi rơi xuống, rơi trên mu bàn tay cô, tay của cô không nhịn được run lên......
Cô không nói chuyện nữa, cũng không lộn xộn, yên lặng, mặc cho anh cõng lên núi.
Ánh trời chiều như lửa, đốt cả bầu trời thành đỏ ửng, bên kia núi, mấy đám mây đang cuồn cuộn, đấu tranh vùng vẫy giữa ánh mặt trời nóng gắt thành các loại hình dạng kỳ quái, hoặc dữ tợn, hoặc dâng trào, hoặc xé rách, vô luận loại nào, đều phấn đấu nở rộ đến mức tận cùng.
“Em gái?” Anh khẽ gọi.
“Hả?”
“Mặt trời lặn cũng rất đẹp, phải không?”
“Ừ......” Cô một mực thưởng thức. Ở trên lưng anh.
Cảnh vật dọc đường, từng bước một cảnh, cũng là một cảnh một lòng chua xót......
“Em gái?”
“Hả?”
“Đến mùa thu, chúng ta có thể tới xem hoa cúc, còn có thể hái. Lấy hoa về làm trà hoa cúc, không phải em và Kiều Tư học trà nghệ sao? Anh còn chưa thử qua, đúng rồi, ở đây nổi danh nhất là trà Long Tĩnh, tự chúng ta tới hái, gửi về cho ba có được không?” Màn đêm dần dần buông xuống, ánh nắng chiều, không còn dữ dội nữa, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua, mang đến mùi hương cỏ cây thơm ngát, tiếng nói của anh cũng phiêu đãng theo mùi hương ấy, bay nhẹ nhàng, khắp nơi còn có hình ảnh hoa cúc dại, trà Long Tĩnh.
Dường như cô đang nằm giữa một vườn hoa cúc, đỉnh đầu là trời xanh bát ngát, từng côn trùng thoát ra, lơ đãng nhảy lên mặt cô......
Lại có trà xanh Long Tĩnh, trong núi mây mù lượn quanh, tiếng hát của cô gái hái trà trôi dạt du dương.....
Hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng nói một câu, “Sang năm, đi hái trà Vũ Tiền.” (Trà xuân)
Anh đợi bao lâu, mới chờ tới những lời này của cô, cả trái tim đều thót tới cổ họng, trong lòng lập tức buông lỏng, cười khẽ, “Không phải trà Minh Tiền tốt nhất sao?” (Trà Minh Tiền là loại trà ngon hái trước tiết Thanh Minh)
“Ừ...... Minh Tiền, Long Tĩnh tất nhiên là trân phẩm, đối với nông dân trồng trà mà nói cũng có thể bán giá cao nhất, nhưng chân chính uống trà, vẫn là vị của trà Vũ Tiền tốt hơn một chút, cây lá phì nhiêu, so với trà Minh Tiền thì chịu nước hơn,《 Thần Nông thảo mộc 》 có nói, uống trà Vũ Tiền có thể an tâm lợi khí. Em cũng không hiểu lắm, ba em thích uống trà Vũ Tiền.”
Nhà của Đỗ lão tiên sinh đã ở phía trước, cả người anh đầy mồ hôi, nhưng toàn thân lại thấy thoải mái, chè xuân sang năm sao? Anh lại mong đợi như thế......
“Em gái, ba còn chưa uống trà của em!” Anh nói.
Cô sững sờ, uống trà ấy, có quá nhiều ý nghĩa, ý anh nói, là trà đạo? Hay là trà con dâu?
“Em gái, lấy anh được không?”
“......” Qủa nhiên ý anh là thế này......
“Em gái, cả ngày anh chơi bời lêu lổng, không có việc gì làm, em thông minh lại có khả năng như thế, em cưới anh, cho anh một chén cơm bao được không?”
“......” Anh đang đáp lại lời nói lúc sáng của Ngô Triều sao? “Tự anh chứng minh cho Ngô Triều xem!”
“Chứng minh cái gì?” Anh cười, “Chứng minh anh là đàn ông sao? Có phải là đàn ông hay không, chỉ cần em thể nghiệm là được rồi, liên quan gì Ngô Triều!”
“......” Đợi chút, anh nói từ “đàn ông” này, cùng lời nói của Ngô Triều hình như không khớp...... “ Ý của Ngô triều không phải vậy”
Anh cười ha ha, “Ý Ngô Triều là gì?”
“Ý tứ của cậu ấy là.....” Cô mới không tin anh không hiểu ý của Ngô Triều, đây là muốn mượn lời cô nói?
“Vậy ý của anh là gì?” Anh cười hỏi.
Cô biết mà......
“Em gái, anh ăn cơm bao anh rất vinh dự! Em để cho anh ăn có được không?” Lúc này, anh ngược lại đã hiểu theo ý Ngô Triều......
Chỉ là, lời nói này, dĩ nhiên, cũng chỉ có anh có thể nói ra......
Nhà của Đỗ lão tiên sinh, là một tiểu viện ngói xám tường trắng điển hình, xung quanh viện trồng các loại dược thảo không biết tên, ẩn ở trong lưng chừng núi, rất có mấy phần cảm giác tìm được thế ngoại cao nhân.
Đỗ lão tiên sinh đã chuẩn bị mọi thứ đang đợi bọn họ, đón bọn họ liền mời bọn họ vào nhà.
Một bầu trà thơm, mấy tấm tranh chữ, phòng trị liệu của Đỗ lão tiên sinh đơn giản lịch sự tao nhã.
Mà khiến Diệp Thanh Hòa kinh ngạc chính là, tranh chữ trong gian phòng này lại là bút tích của ba mẹ.