Editor: Hạ Y Lan
Đêm đó, cô thực hiện lời hứa của mình.
Sau khi rời phòng tắm, cô liền để cho anh nghỉ ngơi, bản thân thì kêu mẹ Tưởng giúp đỡ luyện tập đi chậm ở bên ngoài.
“Không cần phải gấp, sáng mai bắt đầu cũng được.....” Mới vừa rồi trải qua sự ấm áp, cả người anh đều thoải mái, vẫn chưa thỏa mãn, muốn ôm cô thân mật một phen, ngay cả khi không làm gì, chỉ dựa vào nhau cũng đã mãn nguyện.
Nhưng từ trước đến nay cô là người nói một không nói hai, đã quyết định chuyện cần làm thì sẽ không qua loa...
Anh chỉ đành để cô ra ngoài, một mình tựa vào giường ngẩn người, lại nói hôm nay anh còn có chuyện quan trọng muốn nói với cô, về chiếc hộp màu đỏ trên xe…......
Thôi! Vậy thì không nói! Cứ quyết định như vậy! Cũng không phải do cô làm chủ!
Tâm tình thật là vui vẻ, đi ra ngoài nhìn cô đi bộ, nhưng mà vừa mới lộ mặt, liền bị cô nhìn thấy, lập tức ngạc nhiên đuổi anh trở vào, bảo anh phải thành thật dưỡng thương.....
Anh thế này cũng gọi là bị thương? Anh cảm thấy buồn cười, nhưng càng nhiều hơn là lòng chua xót.
Bất quá anh chỉ té rách chút da, cô liền đau lòng thành ra như vậy, trước kia cô chịu nhiều khổ sở như vậy, cũng không nghe cô đề cập đến một chữ. Mới vừa rồi tắm, cô còn hỏi vết thương trên vai anh tại sao lại có, anh tùy ý qua loa cho qua chuyện, anh biết, cô không tin.
Nằm lại trên giường, nghe tiếng khích lệ cô đi của mẹ Tưởng ở bên ngoài, lắng nghe, ngủ thiếp đi, chuyện này với anh mà nói, thật là khó có được.
Cảm giác mình ngủ thật lâu, cô mới trở về phòng, vừa mới nằm xuống, anh mơ mơ màng màng, liền dán tới.
Trong phòng có giọng nói nhỏ nhẹ, anh ngủ rất sâu, hoặc là nói, ngủ không cố kỵ chút nào, cho nên chưa từng nghĩ tới hai chữ kiêng dè.
Sau đó, đèn tắt, một mảnh an tường......
Anh đang trong đêm yên tĩnh hưởng thụ giấc ngủ say đã lâu, đến nửa đêm, giấc mộng cũng có linh tính thương tiếc anh, chưa từng tới quấy rầy, vậy mà, sau nửa đêm, anh lại bị người bên cạnh kéo chặt cánh tay, mơ hồ nghe tiếng: Mẹ! Mẹ!
Trong giây lát anh liền thức tỉnh, quả nhiên là cô!
Diệp Thanh Hòa dùng sức bắt cánh tay của anh, móng tay ngắt thật sâu vào da thịt anh, đầu đầy mồ hôi, miệng lại nói mớ, “Mẹ! Con bắt được mẹ rồi! Mẹ! Con bắt được!”
Anh khẩn trương kéo cô vào lòng, “Em gái! Em gái, em mơ thấy ác mộng! Mau tỉnh lại!” Đồng thời, mở đèn.
Diệp Thanh Hòa bị anh lay tỉnh, vẫn còn hãm sâu sự sợ hãi trong mơ, đôi mắt mê mang hồi lâu mới thanh tỉnh lại, thấy rõ người trước mắt là anh, mới bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt ảm đạm xuống, lẳng lặng vùi sâu vào lòng anh.
“Em gái, là anh! Không sợ! Cũng chỉ là nằm mơ thôi......” Anh hôn gương mặt chảy mồ hôi ròng ròng của cô, mò mẫm lấy cây quạt qua, nhẹ nhàng quạt gió cho cô.
Cô chôn trong ngực của anh rất lâu, cuối cùng, dần dần bình tĩnh lại.
“Em...... Tận mắt nhìn mẹ...... Đi......” Cô có chút nghẹn ngào, nhưng vẻ mặt lại trấn định rất nhiều, “Sau khi biết tin ba qua đời, mẹ liền hôn mê, em không dám khinh thường, vẫn canh giữ bên cạnh, sau đó, mẹ đột nhiên tỉnh lại, nói một câu, một lát sẽ quay lại, em muốn tiến đến đỡ mẹ, đột nhiên mẹ rời giường vọt ra khỏi phòng bệnh, giầy cũng không mang, nhanh đến mức em không kịp phản ứng...... Em lập tức đuổi theo, nhưng......”
Cô nói không được, nghẹn ngào, mới tiếp tục, “Khi đó mẹ rất kỳ lạ, giống như dốc trọn hơi sức vào khoảnh khắc này, rõ ràng đã ngã bệnh, ngày thường đi hai bước đều không được, hôm đó, lại đi cực nhanh, em kéo mẹ lại, vẫn kéo không được, phòng bệnh ở trên lầu, mẹ đi tới cầu thang tựa như hao hết ngọn đèn dầu, đột nhiên ngã xuống, em kéo cánh tay của mẹ, đồng thời cũng bị mẹ túm xuống lầu...... Mẹ ở trước mặt em ngừng thở...... Em nhìn tận mắt...... Lại trơ mắt không có biện pháp......”
“Cho nên...... Vì vậy em mới không muốn đi?” Một tay anh ôm cô, một tay nhẹ nhàng quạt, gió mát thổi đến, mồ hôi trên mặt cô dần dần khô. Cô rất ít khi nguyện ý bày tỏ tâm sự của mình như vậy, cô chôn giấu tất cả trong lòng, đều là anh dốc từng chút tâm sức đào lên, cho dù là gia cừu hay tình cảm của cô đối với anh......
Cô lắc đầu một cái, “Em cũng không biết, có lẽ là...... Có lẽ không phải...... Thật ra thì đã nhiều năm như vậy, em đã sớm nghĩ thông suốt, nhưng vẫn sẽ nhớ tới đoạn ký ức đó, giống như một cây đinh sắt, làm tất cả cơ năng của em như dính lại, mỗi lần muốn khởi động cơ năng này lại nhớ đến nó...... Bất quá, đều đã qua, hôm nay có thể nằm mơ thấy, có thể nói ra với anh, xem như là thật sự đã qua...... Trước đây, em tự cho mình đã thoải mái, cuối cùng vẫn có chút không có thể buông bỏ...... Thậm chí em từng nghĩ rằng, khoảnh khắc cuối cùng mẹ khác thường ấy, nói không chừng là ba trên trời có linh thiêng gọi mẹ đi, mẹ ở bên cạnh ba, ba mới có thể chăm sóc mẹ tốt hơn so với em...... Lúc ngẩn người, sẽ oán giận ba ích kỷ, tại sao muốn mang mẹ đi, không lưu lại một người thân cho em......”
Nói tới chỗ này, cô cười, nụ cười mang bao hàm xúc, phảng phất như trải qua mọi sự đời, là nụ cười lĩnh hội tang thương cả đời mà lão giả mới có......
Cười xong, ngẩng đầu hỏi anh, “Em ngốc lắm phải không?”
Anh không trả lời, chỉ để cây quạt xuống, đôi tay ôm cô, mặt dính sát vào.
Năm đó cô mười sáu tuổi, tâm lý đã ba mươi, hôm nay cô ba mươi tuổi, nụ cười đã tuổi sáu mươi, anh đau, nhưng anh cũng hiểu, cô không cần sự đồng tình và lời khuyên của anh, cô vĩnh viễn so với người khác đều lý trí hơn, nhìn rõ cuộc sống của bản thân, anh chỉ cần để cho cô lĩnh hội, cho dù cô ra sao, nhân sinh của cô thế nào, anh vẫn luôn bên cạnh cô, giống như hiện tại vậy, không bao giờ phân ly, mà việc sau này anh phải làm, là mỗi ngày để cho cô trở về tuổi mười sáu của trước kia, có thể cơ trí, nhưng không thể tang thương, có thể lý trí, nhưng không thể gian khổ......
“Anh hai, ngủ, em không sao......” Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.
“Ừ, ngủ đi, anh vẫn luôn ở đây.” Một tay anh ôm cô, một tay nắm tay của cô.
“Anh hai...... Thật ra thì sau đó em đã nghĩ qua...... Ba mang mẹ đi, lại......” Cô nói phân nửa, dừng lại.
“Ừhm?” Anh chờ cô nói tiếp.
“Không có gì, không nói nữa, ngủ đi......”
Anh liền giật mình, cúi đầu nhìn mặt của cô, linh cảm chợt tới, hiểu được, nhẹ nhàng hôn ánh mắt của cô, “Ba mang mẹ đi, lại mang ba anh tới trước mặt em, dẫn anh cho em phải không?”
Cô có chút kinh ngạc, chưa từng nghĩ anh lại thông suốt như thế.
Nhìn nét mặt cô, là anh biết mình đã đoán đúng, có thể đoán trúng tâm tư của cô, là chuyện không dễ cỡ nào, 14 năm không ngừng cố gắng......
Không có khoảnh khắc nào so với hiện tại khiến anh cảm giác mình đã gần kề cô hơn.....
“Cho nên nói, có một số việc đã định trước, mặc dù chúng ta không nghĩ, không muốn, nhưng không ai có thể ngăn cản sự an bài của số phận. Nếu như có thể, anh thật sự hi vọng chúng ta gặp nhau không phải dưới tình cảnh này, mà là, ba mẹ không qua đời, em ở bên cạnh họ vui vẻ lớn lên, khi em mười tám tuổi, em thi đậu đại học Bắc Kinh, ba mẹ tiễn em lên đây học, chúng ta mới gặp nhau ở Bắc Kinh, mà khi đó tất nhiên anh vẫn là một tên không học vấn không nghề nghiệp, là một tên hoa hoa công tử, lần đầu gặp em đã bị em làm kinh ngạc, sau đó giở đủ vô liêm sỉ *** đua xe, đến trường học của em, dùng các loại phương thức theo đuổi em…em chắc chắn sẽ không thích anh như vậy, anh liền cầu xin ba ra mặt cầu hôn, sau đó em liền bị ba mẹ buộc gả cho anh......”
Cô lặng lẽ nghe, cuối cùng bật cười, chưa từng nghĩ tới ba mẹ qua đời cũng có thể dùng làm giả thiết viết chuyện xưa, mà cô, không chút nào bi thương......
Trong đầu vẽ phác thảo những chỗ anh hình dung, lại cảm thấy, nếu như giả thiết của anh thành lập, có lẽ thật sự có chuyện xưa như vậy, chỉ là, có điều anh nói không đúng, bất luận anh thế nào, cô đều thích, ba mẹ hai nhà làm chủ gả cho anh, cô sẽ vui mừng, sẽ là một câu chuyện bình thường nhất thế gian, nhưng ai nói bình thường là không tốt? Cô muốn cầu, cũng không cầu được......
Chỉ là, dù kết cục thế nào, cuối cùng đều gặp gỡ anh......
Phải, may mắn đã gặp được anh......
Cô chủ động đưa hai cánh tay ra, vòng chặt hông của anh, “Anh hai......”
Hình như cảm nhận được tình cảm cô truyền đến, anh nhỏ giọng nói, “Ngủ đi, đã ba giờ rồi, mấy giờ em mới ngủ?”
“Ưmh...... Quên...... Hình như là mười một giờ......”
“Mười một giờ? Em tập đi lâu như vậy?” Anh cả kinh nói, “Không được! Em phải rèn luyện! Nhưng tuyệt đối không thể mệt mỏi!”
“Không có đi lâu như vậy...... Chỉ đi một lát......” Cô ngáp một cái, mỏi mệt đánh tới, “Sau đó...... Ngô Triều tới, nói chuyện thật lâu......”
“......” Ngô Triều! Trong đầu anh vẽ qua vô số dấu chấm than, “Em gái, anh đã nói với em......”
“Dạ......” Cô dạ một tiếng, rất mệt nhọc......
Anh đột nhiên, hết cả buồn ngủ.....
——— —————— —————— —————— ———
Sáng sớm trong tiệm.
Diệp Thanh Hòa lăn xe đi vào phòng bếp, bữa sáng sáng nay cái gì cũng không có, mẹ Tưởng quên làm điểm tâm rồi sao?
Mẹ Tưởng quay đầu nhìn cô cười một tiếng, “Cô gia nói rồi, sáng nay dẫn con đi ra ngoài ăn.”
Nhưng người cô gia đâu? Giờ phút này đang đứng ở cửa cách vách nhà Ngô Triều nói chuyện, cũng không biết nói những gì, mặt mày hớn hở thật vui mừng, Ngô Triều cũng tươi cười đầy mặt, chỉ là quay đầu lại, lúc thấy cô, nụ cười rất là miễn cưỡng......
Tiêu Y Đình cũng quay đầu lại, vừa thấy cô, nụ cười càng thêm tràn đầy, khoa trương lớn tiếng kêu, “Bảo bối! Tại sao không gọi anh!”
“......” Lại tới nữa...... Một tiếng bảo bối làm cả người cô nổi da gà, quay đầu lại nhìn mẹ Tưởng, trên mặt cười thành một đóa hoa, nhìn lại Ngô Triều, trợn mắt hốc mồm, miệng há có thể nhét vào một quả trứng gà, mấy cô gái nhỏ trong tiệm bàn luận xôn xao......
Mà tên đầu sỏ gây nên ở trước mắt!
Nụ cười muốn chết người còn chưa tính, đang mặc cái gì đây? Quần dài thể thao, bó sát lưng, khiến vóc người hoàn mỹ bày ra không bỏ sót, hai cánh tay, lồng ngực, đường cong bắp thịt vừa đúng, hiện lên vẻ nam tính dương cương, lại không quá mức giống kẻ có cơ bắp lực lưỡng, anh cứ thế đứng ở cửa, là đang khoe dáng người ư? Hay là muốn mời chào buôn bán? Khó trách sáng sớm trong tiệm đã có mấy cô gái nhỏ, lui tới còn không ngừng có người nghiêng mắt nhìn bên này......
Đợi đã nào…! Trên cổ anh......
Cô nhìn anh chằm chằm, anh cố ý phải không? Hay có âm mưu gì?
“Đi mặc quần áo!” Cô trầm mặt nói.
“Hả?” Anh cố ý giả bộ ngu.
Ánh mắt của cô liền nhìn chằm chằm vào mấy dấu đỏ trên cổ anh.
Anh cười hắc hắc, sờ sờ, đi thay quần áo, đi tới một nửa bỗng nhiên lại lượn trở lại, ở bên tai cô hạ thấp giọng nói, “Anh không có nói em cắn, anh nói là con muỗi cắn......”
Anh còn chủ động nói!
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi là cái gì?! Con muỗi cắn như vậy sao? Còn chuyên cắn cổ?!
Cô ngẩng mặt, mỉm cười, “Được, từ đây về sau, anh chờ muỗi cắn.”
“...... Anh lập tức đi thay!” Anh vào phòng thật nhanh.
“Chào, Tiểu Hà, buổi sáng tốt lành.” Ngô Triều cười chào hỏi cô.
“Chào cậu.” Cô khẽ mỉm cười.
“Tối hôm qua thật sự cám ơn cô và mẹ Tưởng, nếu không mấy khoản ghi chép của tôi rối loạn hết.” Ngô Triều mang đến một giỏ nho mới mẻ, lúc trước đưa cho Tiêu Y Đình, bây giờ đặt ở quầy tính tiền.
“Không cần, chỉ là, nếu như cậu không rành mấy khoản này, có thể mời một người trông coi sổ sách.” Tối hôm qua, Diệp Thanh Hòa tập đi bộ xong, Ngô Triều tới, cầm một quyển sổ, mặt ủ mày chau nói các khoản không giống.
Cậu kinh doanh một khách sạn nhỏ, không ngờ sổ sách thật là loạn rối tinh rối mù, cô không phải chuyên nghiệp tài vụ và kế toán, cùng mẹ Tưởng chỉnh sửa cho cậu thật lâu mới rõ ràng.
Ngô Triều cười cười, đổi đề tài, “Tiểu Hà, cô phải cử hành hôn lễ? Chúc mừng!”
Cưới! Lễ! Tại sao cô chưa nghe nói qua?
Nghĩ tới mới vừa rồi dáng vẻ người nào đó ở cửa tiệm mặt mày hớn hở, cô đã hiểu tất cả......
“Bảo bối!” Sau lưng lại vang lên giọng nói ngọt đến phát ngấy của người nào đó.
Cô chỉ có thể bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười kéo ra nỗi một nụ cười, khi anh cúi người, thời điểm hôn lên mặt cô một cái, cô cảm thấy rất nhiều ánh mắt trong ngoài tiệm, nóng hừng hực, đâm vào làm toàn thân cô nóng lên......
“Ha ha, tôi về khách sạn trước, Tiểu Hà, hôn lễ của các người, tôi nhất định sẽ tham gia.” Ngô Triều lúng túng nói, rồi sau đó, trở về khách sạn.
“Bảo bối, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn sáng! Anh hai cõng em!” Anh điều khiển cánh tay của cô, muốn nâng cô lên lưng của mình.
Giọng cô hơi trầm, “Nói chuyện đàng hoàng được không? Tiêu Y Đình?”
“......” Anh cười ha ha, khôi phục lại bình thường, “Em gái, đi ra ngoài ăn sáng thôi.”
“Hôn lễ là chuyện gì xảy ra?” Cô chau mày lại hỏi.
“Hôn lễ......” Anh nói quanh co, “Đương nhiên là hôn lễ cuả chúng ta, cuối tuần này cử hành, em gái em yên tâm đi, tất cả anh đều sắp xếp, em chỉ cần ngoan ngoãn chờ anh tới cưới em là được.”
“Người nào quyết định? Người nào làm chủ?” Hai mắt cô trợn tròn, nhìn anh chằm chằm.
“Anh...... Đương nhiên là anh...... Thuận tiện thay em làm chủ......” Anh có chút lo lắng, “Em thấy chiếc hộp trên xe anh không? Đó là lễ phục, anh đã chuẩn bị xong, đến lúc đó còn có khách từ Bắc Kinh, ba...... Muốn tới uống trà của em......”
“......” Còn có Tiêu Thành Hưng tới! Bây giờ muốn từ chối cũng không nổi! Nhưng không có Khương Vãn Ngư thật sao? Trước đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiêu Thành Hưng và anh đã biết hay không biết? Nếu như biết rõ, sẽ gió êm sóng lặng như vậy? Nếu như không biết, tại sao Khương Vãn Ngư không đến? Cô nhìn anh, “Anh nói anh xử lý mọi chuyện ở Bắc Kinh thật tốt rồi sao?”
“Phải..... Đương nhiên rồi.....” Điểm này, anh có thể như đinh chém sắt bảo đảm.
“Em không biết anh xử lý như thế nào......” Trong mắt cô hiện ra ưu tư, “Nhưng anh quá lỗ mãng rồi, hôn lễ ít nhất phải thương lượng với em một chút, em hi vọng, chuyện này còn có có thể thương lượng lại.”
“Em gái, tối hôm qua anh vốn muốn nói với em, nhưng không tìm được cơ hội! Bây giờ, hàng xóm láng giềng đều biết, bọn Thần An đặc biệt muốn tới rồi, còn có ba anh...... Giờ làm sao quay về?”
“Hàng xóm láng giềng?” Hai hàng lông mày của cô nhăn chặt hơn, “Tất cả?”
“...... Chủ yếu là...... Ngô Triều rồi......” Không có sự đồng ý của cô, anh còn không đến mức dám náo động thế này, ngộ nhỡ không thành, mặt của anh cũng không cần nữa, em gái phải chú ý đến thể diện.....
Diệp Thanh Hòa rốt cuộc hiểu rõ, thở phào nhẹ nhõm, “Cho nên nói, đây là biện pháp anh đáp trả Ngô Triều?” Bao gồm tiếng “Bảo bối” ngọt chết người kia và khoe khoang dấu đỏ trên cổ......
“Cũng không phải...... Anh thật sự chuẩn bị xong để cử hành hôn lễ với em, anh muốn hợp lý hợp pháp ở trong căn nhà này!” Anh mạnh mẽ chỉ về phía tiệm, nói năng có khí phách.