Tiêu Y Đình vĩnh viễn cũng không quên được một ngày đầy nắng năm ấy, anh, Ninh Chấn Khiêm, cùng với Tả Thần An cầm đầu, dẫn theo một đám tay sai trong đại viện, đánh cho bọn ở đại viện bên cạnh một trần thừa sống thiếu chết.
Đã là con trai, có ai mà không đánh nhau, đánh khi tới lớn? Hơn nữa lại còn là thiếu niên trong đại viện, trời sinh đã có khí chất anh hùng cậy mạnh ngay cả một người tao nhã như Tả Thần An nói đến đánh nhau cũng là không kém hung ác chút nào, nhưng vấn đề cũng hoàn toàn nằm ở chỗ này.
Từ nhỏ đến lớn, số lần mà ba bọn họ đánh nhau đã không nhớ rõ, cho dù có bị cha mẹ quản chế chặt chẽ cùng xử lý nghiêm khắc nhưng hình như theo ngày tháng mức độ giận dữ của các bậc phụ huynh ngày càng gia tăng.
Có ba nguyên nhân sau:
Thứ nhất, bọn họ liều mạng đánh nhau khiến cho tay của Tiểu Tam Tử Thần An bị thương, bác sĩ nói thiếu chút nữa liền thương tổn đến gân cốt, thiếu chút nữa là không thể tiếp tục đánh dương cầm được nữa.
Chuyện Thần An không thể đánh đàn chính là chuyện đại sự, đồng nghĩa với việc phá hủy tương lai của cậu ta, trong phút chốc ánh mắt kia chỉ kém nước chém anh thành trăm mảnh.
Thứ hai, cha của tiểu tử bị đánh kia cũng là một đối tượng không chọc nổi, trực tiếp tới đại viện nói xin lỗi, tuy nói là đến xin lỗi, kì thực là đến làm khó dễ, để cho ba người cha của bọn họ đều không thể ngẩng đầu lên nhìn người.
Thứ ba, nguyên nhân lần này đánh nhau là do anh, anh vốn đã nhịn tên hỗn tiểu tử này đã lâu rồi, lần này nó cư nhiên lại dám đào góc tường nhà anh, để cho Tiêu nhị thiếu anh làm sao ngẩng cao đầu nhìn mọi người được chư? Ninh Đại cùng với Tả Tam tất nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nổi huynh đệ của mình chịu uất ức, liền mang theo an hem trong đại viện đánh cho hỗn tiểu tử kia không dậy nổi......
Vì vậy, khi cha già nghe nói anh vì một cô gái gây ra động tĩnh lớn như thế, mặt cũng tức đến xanh xao......
Anh thật may mắn vì sức khỏe của cha mình vẫn vô cùng tốt, bệnh cao huyết áp cùng với bệnh tim cũng không ghé thăm, nếu không thật lo lắng cha già vì vậy liền ngã không dậy nổi......
Dĩ nhiên, người cuối cùng ngã xuống không dậy nổi lại chính là anh......
Anh lúc đó đã gần mười tám tuổi! Mười tám tuổi đã được coi là trưởng thành! Cha già sau khi trở về vậy mà còn bắt anh cửi hết quần áo, dùng dây lưng đánh cho anh thương tích đầy mình......
Cha làm như vậy là có lý do......
Mỗi lần anh bị đánh, mẹ anh đều bước ra che chở, nhưng lúc này, mẹ chỉ đẩy cửa ra ghé đầu vào xong lập tức lại rụt về, theo tiếng bạo rống của cha già: "Chuyện đàn ông, phụ nữ đừng đến nhúng tay vào!", mặt của mẹ già sung huyết đỏ bừng, cũng không dám mở cửa, chỉ ở ngoài cửa ríu rít khóc mãi.
Vậy mà mặc kệ mẹ anh có khóc thế nào, thì lần này cha vẫn rất quyết tâm muốn thu thập anh, trên người trên mặt đều bị dây lưng quất, khiến cho anh ước chừng một tháng không dám ra cửa gặp người......
Cái này, vẫn không tính là bết bát nhất!
Chuyện của đàn ông, coi như huấn luyện là xong! Qua tôi luyện sẽ trở thành một thân mình đồng da sắt!
Hỏng bét chính là cha cư nhiên cho làm thủ tục chuyển trường cho anh, nói gì là đừng có làm hại tiền đồ tốt của Lão đại và Tả Tam, sao lại không nói đến hai người bọn họ sẽ gieo họa cho anh chứ?
Cái này, cũng còn chưa tính là gì!
Để cho anh không còn đất dung thân chính là cha còn mang phiếu điểm giơ trước mặt anh, để cho anh nhìn rõ "Chiến công vĩ đại" các môn đều bị giương cờ đỏ của mình, sau đó liền đứng ra làm chủ, để cho anh lưu ban ở lại lớp......
Lưu ban?! Nói cách khác, trong lúc Lão đại và Tả tam vui mừng hào hứng kết bạn mới thì anh lại phải học lại lớp mười một? Chuyện này không phải sẽ trở thành chuyện cười trong suốt cuộc đời của Tiêu nhị anh sao? Đây là muốn để cho anh sống không bằng chết mà?
Nếu như anh cho rằng đây đã là chuyện ức chế nhất, vậy thì anh đã sai lầm rồi, chuyện chân chính để cho cả đời anh sống không bằng chết bây giờ mới đến......