Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 71

Kể từ ngày cuối cùng của đại hội thể dục thể thao cộng thêm cả chủ nhật nữa thì bọn họ có tận ba ngày để nghỉ ngơi.

Cô ở nhà họ Tiêu luôn luôn yên lặng, Tiêu Thành Hưng lại bận rộn, Tiêu Thành Trác thì vân còn nhỏ, không có người nói, Khương Ngư Vãn cũng không tự nhiên chú ý đến việc cô có bị bệnh hay không, buổi tối hôm đó đã trở thành một bí mật giữa bọn họ.

Tiêu Y Đình hai ngày nay cũng xin nghỉ ở nhà, ban ngày đều đi ra ngoài chơi bóng với đám Tả Thần An, mỗi buổi chiều khi quay về nhà, bởi vì vận động mà người đầm đìa mồ hôi, có thể thấy được, là anh thực sự đã đi chơi bóng rổ về.

Ba ngày, cũng đủ để cô dần dần bình phục, sáng thứ hai lúc đi học, trừ việc cảm thấy mệt mỏi, thì căn bản đã không việc gì rồi, cuộc sống vẫn diễn ra theo quỹ đạo của nó vốn có.

Sau khi thi giữa kỳ, so với trước kia anh đã ngoan hơn rất nhiều.

Bởi vì không còn cơ hội thức suốt đêm để chơi trò chơi, cho nên, tinh lực thực dồi dào, lúc đi học tự nhiên sẽ không còn ngủ gật.

Diệp Thanh Hòa mỗi ngày đều kiểm tra bài vở của anh, thật hết cách, vụng về hầu như đều là sao chép. Nếu như không sao chép thì...... Thở dài một tiếng, tất cả đều là nước mắt......

Anh nhớ, có một ngày anh cướp một quyển manga của một bạn ngồi cùng bàn, mê mải đọc trong suốt một tiết hóa, kết quả ngày đó không có bài ghi chép.

Vì chuyện này mà suốt ba ngày cô không thèm để ý tới anh, cuối cùng liền phạt anh ở tư thế "Giang rộng chân tay" trong hai giờ, hơn nữa còn vẽ hình con rùa dính vào trên trán của anh nữa......

Tình cảnh như vậy Tiêu Thành Trác sao có thể bỏ qua? Phòng của ba người bọn họ ở sát cạnh nhau, Tiêu Thành Trác vừa thấy anh như thế liền cười lăn cười lộn trên mặt đất, còn dùng máy chụp hình chụp lại khoảnh khắc hiếm có này, nói là muốn lưu lại để làm kỷ niệm, bày ra dáng vẻ rằng, nếu như anh lại phạm sai lầm, liền đem hình này dán lên diễn đàn của trường học bọn họ......

Ngày ấy, Diệp Thanh Hòa cũng bật cười, nhìn anh rất thân thiết, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nói: "Đây chỉ là trừng phạt nhỏ, lần tới nếu tái phạm sẽ bị trừng phạt mạnh hơn."

Biện pháp mạnh này chính là đóng giả thành con rùa ở trước mặt bạn học cả lớp bò một vòng sao?

Đồ con rùa đáng chết!

Anh thật vô cùng hối hận vì bản thân đã nhất thời ấm đầu đồng ý với điều kiện này của cô! Chẳng những không có lừa gạt cha già, mà còn để cho anh rơi vào trong cạm bẫy này mà không có cách nào thoát ra được!

Nhiều năm về sau, Tiêu Thành Trác đã hỏi anh, cháu trai, một người không sợ trời không sợ đất, ngay cả thầy giáo và anh cả cũng hết cách bó tay, tại sao chỉ một lần liền nghe lời của chị ấy như vậy?

Anh ngồi im lặng hồi lâu, còn không phải là do cái hiệp nghị con rùa đã bắt trói anh lại hay sao?

Tiêu Thành Trác vừa nghe, chỉ cười cười......

Có vài người, có một số việc, phải trải qua thời gian rất dài mới có thể nghĩ ra, chuyện cũng không phải tựa như vẻ bề ngoài của nó.....

Nếu có may mắn nghĩ ra, thì hãy còn có thể cứu chữa; nếu có người ngốc đến mức cả đời cũng nghĩ không thông, thì kết cục chờ đợi họ cũng chỉ có mất đi mà thôi…

Sự thay đổi của anh, khiến cho thầy giáo rất ngạc nhiên, liên tiếp khen ngợi anh ở trên lớp, có thể khiến cho người ta ngạc nhiên không chỉ ở biểu hiện tập trung trong giờ học, mà còn cả việc anh bắt đầu làm bài tập ở nhà nữa!

Nhắc tới bài tập, đó chính là nỗi đau thương nhất của anh!

Anh không biết làm!

Nhưng không biết làm vẫn có người buộc anh phải làm bằng được!

Cô tự tay vẽ đầy những con rùa dính lên trên tường trước bàn học của anh!

Chúng lúc nào cũng nhắc nhở anh, kết quả không phục tùng cô sẽ thảm đến thế nào!

Vậy anh có thể tham khảo không? Lấy đáp án của cô tham khảo một chút, tài nguyên phải cùng hưởng không phải sao…

Nhưng mà, làm như vậy cũng không được!

Cô nói với anh cần phải cùng nhau làm bài! Anh phải chịu biết bao nhiêu tội?! Mấu chốt là có lúc làm xong thì cũng đã qua chín giờ rưỡi! Hết thảy chỉ có một giờ để chơi trò chơi! Thời gian ít đến đáng thương?! Hiện tại anh hoàn toàn không có thời gian để luyện cấp nữa? Nếu không phải có lão Tam luyện thay anh thì anh đã sớm bị người ta bỏ rơi ở góc đường rồi!

Mà anh khổ cực như vậy, cuối cùng thì sao chứ? Còn không phải là cho ra đáp án giống y như đúc với cô sao! Trăm sông dổ về một biển, làm sao lại không thể để cho quá trình đơn giản hóa một chút?!

Cũng không phải là anh chưa từng phản kháng qua

Anh đã từng thực hiện kháng nghị! Cũng không thèm làm bài tập! Anh tình nguyện nằm ở trên giường lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng cũng không thèm làm!

Nhưng cho dù có kháng nghị thì một chút tác dụng cũng không có…

Vậy không phải anh sẽ càng đáng thương hơn một giờ cũng không thể chơi sao?

Hơn nữa, cô vẫn ngồi ở phòng của anh, liều chết với anh, ngay cả con rùa nhỏ rụt đầu khốn kiếp kia cũng đang nhìn anh chằm chằm, muốn đấu với anh suốt đêm sao?

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng mỏng manh lại thẳng tắp kia hồi lâu, không biết vì sao, lại nhớ lại cảnh cô đau đớn lăn lộn ở trên giường đêm hôm ấy, nhớ lại cảm xúc khi lòng bàn tay của an chạm vào làn da mềm mại của cô một khắc kia…

Anh phẫn hận, tức đến nghiến răng nghiến lợi mà ngồi bật dậy, rồi đi đến ngồi vào bên cạnh cô.

Vì vậy, từ đó các thầy giáo càng có thêm nhiều chủ đề để thảo luận với nhau say sưa: nhìn Tiêu Y Đình làm bài tập thật là hưởng thụ, chữ viết vừa đẹp, đáp án lại chính xác, cậu bé này đúng là biến hóa đến nghiêng trời lệch đất!

Bài tập của anh còn được dán lên bảng học tập của trường, đón nhận ánh mắt sùng bái của dám Vương Triết, chẳng khác như người anh em của mình đã tu thành chính quả cưỡi hạc trở về, tựa như khoảng cách của bọn họ cũng càng ngày càng xa khiến cho anh cảm thấy không được tự nhiên. Anh thật sự không muốn tốt lên như thế? Thật sự không muốn!

Tờ giao ước tạm thời với ba mươi điều, thường sẽ bị Diệp Thanh Hòa lấy ra so sánh, nếu anh được hạng nhất, cô sẽ đánh dấu phía sau, dần dần, đánh dấu càng ngày càng nhiều, những điều còn lại, cô cũng không nóng vội, muốn thay đổi một con người, không phải chuyện một sớm một chiều.

Mấy ngày sau, vào một buổi sáng sáng sớm, trong phòng của Tiêu Y Đình vang lên hiệu lệnh hào hùng.

Đây là chuông báo thức mà Diệp Thanh Hòa đặt cho anh, mỗi ngày đều sẽ vang lên rất đúng lúc, nhưng mỗi lần đều bị anh vô tình tắt đi, sau đó lật người tiếp tục ngủ.

Hôm nay, cũng không ngoại lệ.

Anh nhắm mắt lại từ trong chăn vươn tay ra, dựa vào cảm giác liền tắt đồng hồ báo thức đi, trong dạ âm thầm buồn bực, mỗi sáng anh đều tắt bỏ đồng hồ báo thức đi, nhưng con bé này mỗi ngày đều chạy sang gọi anh dậy!

Vừa mới chuẩn bị thu tay lại tiếp tục ngủ, liền nghe trong phòng vang lê giọng nói mềm mại nhưng rất rõ ràng: “Anh hai, dậy đi.”

“À?! Đừng có vào? Anh không mặc quần áo đâu!”, anh nắm chặt chăn đắp lên người mình, muốn nằm im giả chết. Cô bắt anh dậy sớm để luyện tiếng Anh, còn để cho anh đường sống nữa hay không đây!

Có thể cho anh chút thời gian cùng không gian hay không? Thật sự muốn nhúng tay vào tất cả sao? Cô có biết rằng đã chiếm đóng anh ban ngày, buổi tối còn xâm chiếm giấc mơ của anh nữa hay không? Đã liên tục trong nhiều buổi tối anh luôn nằm mơ thấy cô, nhưng tuyệt không sắc tình chút nào! Thật sự! Hiện tại cuộc sống của anh không khác gì cao tăng khổ hạnh cả! Cho nên đã không còn tâm tư nghĩ lung tung nữa rồi! Mỗi lần ở trong mơ, anh đều thấy cô cưỡi trên lưng con rùa nhỏ đuổi theo phía sau buộc anh phải làm bài tập! Con rùa kia lại chạy thật nhanh…

"Anh hai, lần trước anh cũng đâu có mặc......" Rất dễ nhận thấy, cô sẽ không bởi vì cái cớ vô sỉ này mà chạy trốn......

Anh thật muốn phát điên rồi!

Lần trước? Lại còn nhắc đến lần trước? Có thể không đề cập tới chuyện lần trước nữa hay không?!

"Anh..... cũng không mặc quần! Ngủ lõa thể! Em mau đi ra đi!", anh vẫn khư khư cố chấp! Dù sao nên nhìn hay không nên nhìn, cô cũng đều nhìn thấy rồi...... Chỉ cần không vén chăn lên ép anh rời giường là được!

Ai ngờ, cô lại đi tới bên giường ngồi xuống, nhỏ giọng gọi: "Anh hai......"

"Hả?" Không dậy nổi! Nói gì cũng không nghe! Anh tự nhỉ với mình rồi nhắm chặt mắt lại.

"Anh hai, dậy đi, cùng chạy bộ với em!", cô lại nói.

"Không......" Ah, không phải luyện tiếng Anh sao? Anh kinh ngạc mở mắt ra hỏi: "Em muốn chạy bộ?"

"Đúng vậy! Em cảm thấy thể chất của mình quá kém! Muốn rèn luyện thêm!".

Thì ra là vậy......Anh vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ mơ màng màng: "Em có chạy bộ được không đấy? Đừng có cố chạy để lại bị bệnh!"

"Chính là bởi vì không rèn luyện thường xuyên cho nên mới muốn tập! Con người ta, mỗi một bước đi đều muốn vượt qua khuyết điểm của mình! Để không trở thành gánh nặng về sau".

Cái này giống như đang mượn chuyện của mình để giáo dục người khác thì phải......

Anh cũng lười muốn nghe!

"Được rồi, rời giường thì rời giường!", vừa nói anh vừa vén chăn lên.

"Ah, không phải anh nói mình không mặc quần sao?", cô kêu lên, đáy mắt sau lớp kính lộ ra ý cười.

"À? Ha......anh quên, thì ra là có mặc...... Ha ha......", anh cười gượng hai tiếng rồi rời giường, mái tóc bình thường được chải chuốt hết sức gọn gang lúc này trở nên rối bù, gương mặt vẫn còn ngái ngủ, cùng với lúc ở bên ngoài luôn để ý ngoại hình, hoàn toàn đảo ngược, mặc dù ánh sáng không tốt chút nào, nhưng cũng thấy rất anh tuấn?

Nhưng anh lại không hề để ý đến điều này, chân không bước xuống giường, nửa người trên để trần, từ trong tủ quần áo tìm ra một bộ thể thao rồi đi vào phòng tắm.

Năm phút sau, hình tượng thiếu niên đẹp trai như ánh mặt trời lại trở về, quay sang cô phất tay nói: "Đi thôi, em gái!".

Buổi sáng mùa thu, mặt trời vẫn còn chưa lên cao, đập vào mặt không khí man mát dìu dịu, nhưng là, hòa lẫn với mùi hoa quế thơm nồng, thật giống như bản thân của hai từ mùa thu này, chan chứa biết bao cảm xúc.

Hai người chạy bộ dọc theo lối dành cho người đi bộ ở tiểu khu, rồi chạy đến bờ sông.

Thể chất của cô quá kém, tế bào vận động lại là số lẻ, chạy đến chỗ này đã là cực hạn, thở hồng hộc nói: "Anh hai, hôm nay chạy tới đây thôi, em không được......"

Anh cười đáp: “Anh thấy em quả thật quá kém cỏi! Được, dừng lại nghỉ ngơi một lát đi!”

Người cô đang đầm đìa mồ hôi, tròng kính phủ lên một tầng sương mù, hoàn toàn không thấy rõ.

Vì vậy liền lấy kính xuống lau.

Bởi vì sợ buổi sáng mùa thu sẽ có gió to, mà cô lại mới vừa lành bệnh, thân thể không chịu được khí lạnh, nên mặc hơi nhiều quần áo, vận động một chặp, mồ hôi cơ hồ đủ để rửa mặt rồi, mái tóc thật dày dán lên trên mặt, cực kỳ khó chịu.

Cô lấy khăn ra, lau mắt kính xong, liền đưa lên lau mặt, vén hết tóc mái về phía sau, sau khi lau xong được những cơn gió mát thổi vào mặt, thấy thật mát mẻ sảng khoái. Muốn hưởng thụ mát mẻ này thêm chút nữa, cô liền buộc hết mái tóc dài ra sau đầu, cực kỳ thoải mái.....

Lúc đó, mặt trời đã ló dạng phía chân trời, phát ra từng tia sáng hồng rực, nước sông bên bờ thường xanh hơn cả bụi cây, trên những phiến lá tròn trịa còn đọng lại những giọt sương mỏng manh, nước chảy trong vắt, vạn vật như vừa bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, hoạt bát vang dội, khoe khoang những ánh sáng li ti nhàn nhạt.

Sáng sớm, tất cả mọi vật đều trở nên tươi mới mà mát mẻ.

Mùi hoa quế bên bờ sông đã trở nên rất nhạt, rất nhạt, trong không khí trong lành, còn mang cả hơi thở khác, là đêm ấy, là mùi hương thoang thoảng trên người cô hòa lẫn trong mùi mồ hôi nhàn nhạt.

Đều nói đàn ông đều không tốt, khó trách! Cô gái đẹp chính là một đại danh từ, ngay cả ra mồ hôi, cũng thơm đến vậy.....

Anh không khỏi cười một tiếng, muốn đùa giỡn mấy câu, trong nháy mắt chợt ngơ ngẩn một lần nữa.

So với lần trước ở phòng y tế thì giờ phút này cô càng làm cho người ta kinh ngạc.

Trong phòng y tế, hai mắt của anh tỏa sáng khi lần đầu nhìn thấy diện mạo thật của ai đó, nhưng bởi vì bị bệnh nên không nhìn ra được khí chất của cô.

Còn cô gái trước mắt anh bây giờ, da thịt trong suốt trắng nõn, lông mày sắc như vẽ, môi đỏ như son, nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt, rất sáng, ánh mặt trời khúc xạ vào đôi đồng tử màu đen của cô phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến cho anh nghĩ đến chiếc vòng mã não cùng những hạt châu đen lấp lánh dưới ánh đèn của bà nội mình, còn cô chung quy lại vẫn dùng mắt kính để chống đỡ....

Sau khi vận động, hai má hồng rực khỏe mạnh không còn nhợt nhạt như trước đó, đứng trong màn sương mù, toàn thân tỏa ra hơi thở thanh xuân, tựa như một đóa hoa sen đang nở nhụy.

Từ trong thâm tâm anh thầm cảm than: “Em gái, thật là phí của trời!”

“Cái gì?”, cô nhìn anh, môi hồng răng trắng, trong mắt lấp lánh châu quang làm cho người ta không cách nào thích ứng.

“Lá lách xanh tươi và rậm rạp, sương trắng xóa phủ khắp mọi nơi, người mà đnag nói hiện thời, ở vùng nước biếc cách vời một phương. Cảnh hay ý đẹp như vậy, lại bị em cố tình phá hoại, luôn luôn đeo cái kính rách nát kia làm gì? Còn cả tóc mái kia nữa, đúng là dân hai lúa chính gốc, tuyệt không thích hợp với em!”

Cô vừa nghe anh nói như vậy, vội vàng đeo kính lên, cũng không đáp lại câu gì.

“Em gái!”, anh tự tay chém giết mắt kính của cô: “Càng nói em lại càng cố chấp rồi! Đi mua cặp kính mới đi! Nếu không thì đeo kính sát tròng cũng được!”

Nàng cúi đầu chui qua phía dưới cánh tay của anh, sau đó hất cằm lên nói: “Anh hai, một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, buổi sáng tốt như vậy, không bằng, chúng ta luyện tiếng anh đi!”

“À?”, anh tuyệt đối tin tưởng, cô đã mang cái từ đẹp này hủy diệt đi tất cả! Đùng là kẻ hủy diệt! Không chỉ phá tan vẻ đẹp của mình mà còn phải phá hủy đến triệt triệt để để! Còn phá hủy cả một ngày tốt như hôm nay nữa! Phá hủy tâm tình của anh! Phá hủy cả cuộc sống của anh!

Có lẽ việc chạy bộ buổi sáng tốt đẹp này chính là một âm mưu! Một âm mưu đã có dự mưu từ sớm rồi! Quả là như thế! Người vạch ra âm mưu ngay cả sách tiếng Anh cũng mang ra rồi!

Anh đúng là số khổ mà...

Anh muốn kêu cha gọi mẹ!

Mà lúc này cô đã mở sách, nhàn nhạt cười nói: “Anh hai, vậy em gọi bác Tiêu tới đây giúp anh nhé?”

Hả....Anh lập tức câm mồm. Cha anh tới đây?

Chẳng phải lại hung hăng đạp cho anh một cú..........

Cuối cùng, vẫn bị cô ép buộc học thuộc một bài khóa, lúc trở về bước chân của người đó thật nhẹ nhàng, mà bước chân của anh thì ngược lại, ôi cuộc sống này, thật là tịch mịch như tuyết....

Trong chung cư người dậy tập luyện cũng đã nhiều hơn, có cụ ông, cụ bà, cũng có cả những đứa trẻ hoạt bát vui vẻ.

Một đứa nhỏ mập mạp, trong tay đang cầm một sợi dây, đứng ở đó dậm chân kêu: “Nhanh lên một chút! Tiểu Nhị, nhanh lên một chút!”

Tiểu Nhị? Gì thế? Đứa nhỏ này có vật gì thế?

Hai người bọn họ đều sinh lòng hiếu kỳ, vừa nhìn theo sợi dây, liền thấy Tiểu Nhị thì ra là một con rùa.....

Trên thế giới này có dắt chó đi dạo, mang chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch nhưng chưa từng thấy qua dắt rùa đi dạo bao giờ! Hơn nữa con rùa này có tên là Tiểu Nhị!

Lúc ấy, cô liền bật cười, cười ra thành tiếng.

Cô tới nhà anh lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cô cười không hề giữ kẽ như thế.

Đó là tiếng cười mà một cô gái tuổi này nên có, không mang vẻ chững chạc, tỉnh táo, thanh thúy dễ nghe, lại tùy ý...........

“Cười cái gì mà cười?! Không được cười!”, ngược lại với sự sung sướng của cô, là vẻ mặt căng thẳng đầy uy hiếp của anh.

Cô lại càng cười vui vẻ hơn, rồi ngồi xổm xuống, lấy tay chạm vào đậu con rùa nhỏ.

“Chị, chị thích tiểu Nhị của em sao?” đứa bé nghiêng đầu vui vẻ hỏi.

“Thích chứ! Thật đáng yêu!”, đối mặt với đứa bé cùng “Tiểu Nhị” khả ái thế này, cô liền tháo bỏ vẻ chững chạc vẫn thường ngày ngụy trang, biểu hiện ra tính trẻ con của mình: “Tại sao lại gọi nó là Tiểu Nhị chứ?”, cái tên này quá thích hợp.

“Em là con cả trong nhà, nó chính là đứa thứ hai!”, đứa bé nhiệt tình giải thích cho cô.

“À....Có đạo lý....Con lớn nhất, con nhỏ hơn....” cô kéo dài giọng nói, đồng thời cười hì hì nháy mắt với Tiêu Y Đình.

Mặt của anh lúc này càng cứng lại, thật không rõ, trên thế giới tại sao có thể có loại động vật rùa này! Tức giận nói: “Em bé! Mau dắt rùa về nhà đi! Nào có ai dắt rùa đi dạo bao giờ?”

Đứa trẻ chớp mắt hỏi: “Bởi vì rùa chạy chậm hơn thỏ! Cho nên phải rèn luyện thân thể cho nó có thể chạy nhanh hơn!”

Hắn vừa nghe, liền cười bò, ngồi xổm xuống ôm vai của cô nói: “Có nghe thấy không? Chạy chậm mới là rùa.....”

“Ừ!”, cô gật đầu nói: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ chạy tiếp!”

Hả? Anh còn đang thầm nhủ, ngày mai không bao giờ lấy lý do chạy bộ ra ngoài với cô nữa, kì thực muốn hành hạ anh làm thú vui mà!

“Đi thôi! Về nhà!”, anh cầm cổ tay cô kéo đi.

Cô vừa đi vừa quay đầu lại, lưu luyến nhìn con rùa nhỏ: “Rùa nhỏ thật sự rất đáng yêu!”

Đứa trẻ kia cười hì hì vẫy tay nói với cô: “Chị à, ngày mai em cũng dắt rùa nhỏ tơi chạy bộ, chị cũng tới nhé!”

“Được! Chị cũng sẽ mang rùa theo!”, cười đồng ý.

Tiêu Y Đình nghe thấy thế liền lườm cô một cái, lôi cô đi càng nhanh hơn.
Bình Luận (0)
Comment