Editor: Tinh Di
“Còn giống như con chim nhỏ nép vào người, ngoan ngoãn nghe lời..........”
“Ít nhất cũng phải cao 1m68, đi ra ngoài cùng mình mới có cảm giác xứng đôi....”
“Cô ấy không cần làm việc nhà, nhưng phải dịu dàng hiền lành, hiếu kính với cha mẹ của mình.........”
“Đủ rồi! Tiêu Y Đình! Nói không có chút thực tế nào cả! Vừa muốn 1m68, vừa muốn như chim nhỏ nép vào người, 1m68 thì sao có thể như chim nhỏ nép vào người hả?” Tô Chỉ San hung hăng đập vỡ mộng tưởng của anh.
Tiêu Y Đình đắc ý với vóc dáng của mình: “Đi với người khác đương nhiên là không thể, nhưng nếu ở cùng mình chắc chắn có thể!”
“Hừ! Tôi nguyền rủa cậu! Về sau bạn gái của cậu sẽ lùn vô cùng! Không chút dịu dàng, còn có thể như sư tử mẹ, ngày nào cũng trông coi cậu để cậu khỏi tự do!”
“Sao phải độc ác vậy? Vương Triết, cậu coi đi! Coi đi!” Tiêu Y Đình chỉ vào Tô Chỉ San, giận dữ nhấn mạnh.
Vương Triết chỉ cười, Tô Chỉ San và Tiêu Y Đình mắng nhau đến xây xát không phải là chuyện mới mẻ gì.
Hai người ở lại nhà Vương Triết tranh cãi đến tận giữa trưa mới ra về. Đến gần cửa nhà, chợt nghe thấy thanh âm nói chuyện ở bên trong, nhớ lại khi đi vào có thấy ô tô lạ ở ngoài cổng, hai người đoán rằng có khách đến thăm.
Vào cửa, thấy trong phòng khách có hơn bốn người, một đôi độ tuổi trung niên ngang bằng Tiêu Thành Hưng và Khương Ngư Vãn, nhất định là hai vợ chồng, còn có một nam một nữ, đều còn rất trẻ.
Tiêu Y Đình nhận ra họ, vẻ mặt vô cùng vui vẻ chào hỏi: “Bác Quách! Bác gái! Đã lâu không gặp! Mọi người trở về Bắc Kinh sao ạ?”
Đôi vợ chồng trung niên nhìn thấy anh rất nhanh nhớ lại được: “Ôi! Đây là Y Đình sao? Cao lớn như vậy rồi sao? Đẹp trai quá đi! Tốt lắm!”
Người được gọi là bác gái tươi cười trả lời câu hỏi của anh: “Không có, là do Cẩm Nhi thi đỗ trường Đại học Bắc Kinh, hai bác đưa em ấy tới nhận trường.”
Vì thế, cô gái trẻ kia liền đứng lên, nhẹ nhàng cười một cái, rất ngọt ngào: “Anh hai, xin chào. Em là Cẩm Nhi, anh còn nhớ em chứ?”
“Đương nhiên là nhớ rồi! Anh còn nhớ trước đây từng dùng bàn tay bẩn khiến chiếc quần trắng tinh của em trở thành màu đen, còn bị cha anh đánh cho một trận nên thân!” Nhớ lại chuyện lúc nhỏ, Tiêu Y Đình vô cùng vui vẻ.
Quách Cẩm Nhi rất xinh đẹp, mắt sáng long lanh, ngọt ngào động lòng người, vẻ ngoài xuất sắc khiến cô trở thành vật sáng nhất trong căn phòng, mọi ánh sáng đều tập trung bao lấy cô.
Hơn nữa, khi cô cười rộ lên, bên khóe miệng còn khắc sâu một núm đồng tiền.............
Dáng người cao, tầm 1m7, nhưng nhìn chung không quá cao lớn, vẫn giữ được vẻ mảnh khảnh uyển chuyển, cử chỉ hồn nhiên nhưng không mất đi sự đoan trang, hào phóng đúng mực, và cả sự dịu dàng vốn có của con gái.
Lời nói của Tiêu Y Đình khiến cả hai gia đình đều cười vui vẻ, Khương Ngư Vãn còn nói một câu: “Lúc ấy Y Đình của chúng ta rất thích Cẩm Nhi, thấy con bé liền chạy lại ôm.”
Người con trai ngồi bên cạnh Cẩm Nhi cũng tự hào nhìn cô nói: “Tất nhiên là thế rồi, trước đây Cẩm Nhi như một đứa trẻ đến từ xứ sở băng tuyết, người gặp người thích, chả trách Y Đình nhìn em ấy hồi lâu lại muốn ôm.”
“Anh cả!”Quách Cẩm Nhi đỏ mặt, người con gái khi xấu hổ càng thêm quyến rũ động lòng người.
Tiêu Y Đình cũng nhớ lại việc ngốc nghếch mình làm trước đây, ha ha cười: “Anh, đều là chuyện trước đây rồi, giờ lớn rồi không nên nói ra, Cẩm Nhi em ấy sẽ thấy xấu hổ.”
Tiêu Thành Trác từ trên lầu đi xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh người Diệp Thanh Hòa, nhỏ giọng nói: “Đây là mối tình đầu trong truyền thuyết của Tiêu Y Đình, Quách Cẩm Nhi, còn có cả nhà họ nữa.”
Cô mỉm cười nắm lấy tay Tiêu Thành Trác, không cần nhóc con này nói, cô cũng có thể nghe ra.
Người nhà họ Quách lúc này mới dồn chú ý lên hai người bọn họ, Tiêu Thành Trác họ đã gặp qua, còn cô gái đột nhiên xuất hiện trong nhà họ Tiêu này thì không biết.
“Cô bé này là...........” Mẹ của Quách Cẩm Nhi, Quách Hoài Nguyệt cười hỏi.
“A! Đây là Diệp Thanh Hòa, con gái nuôi của mình, lớn lên cùng Y Đình, cùng thi vào một chuyên ngành của trường đại học! Nó chính là niềm tự hào của mình! Đa tài đa nghệ, không gì không làm được!” Tiêu Thành Hưng đắc ý kéo cô về phía mình, giọng điệu vô cùng sủng nịnh.
“Thật sao? Lão Tiêu và Khương Ngư Vãn, hai người chiếm hết tiện nghi rồi, sao nhận nuôi được đứa con gái như thế!” Quách Hoài Nguyệt cười cười, thoáng cứng đờ.
Tiêu Thành Hưng nghe xong rất vui vẻ: “Thật sự rất may mắn! Từ lâu mình đã thích có một cô con gái bảo bối, sau đứa con trai đầu lòng vẫn mong có một đứa con gái, kết quả đứa thứ hai vẫn là một tiểu tử nghịch ngợm! Không biết kiếp trước mình tu được điều thiện gì, kiếp này ông trời mới mang cô con gái này đến, hơn nữa còn giỏi giang như thế đến bên cạnh mình.”
Khương Ngư Vãn nhẹ nhàng cười: “Chị Hoài Nguyệt, chị không biết đâu, Thanh Hòa chính là bảo bối của lão Tiêu............” Cũng không có nói là “bảo bối” của bà, ánh mắt còn nhìn đi nơi khác.
“Bác Quách, bác gái, anh cả, chị Cẩm Nhi, xin chào.” Tuy rằng cô không thích nói nhiều, nhưng hiện tại mọi ánh nhìn đều đang dồn lên người cô, cô cũng không thể tiếp tục im lặng khiến nhà họ Tiêu mất mặt, khéo léo ân cần chào hỏi vẫn nên cần, về phần Cẩm Nhi, đều là con gái, chắc là cô ấy lớn tuổi hơn.
Quách Cẩm Nhi nghe xong lời chào của cô, nhiệt tình đi đến bên cạnh, cầm tay cô: “Thật tốt quá! Cháu còn lo lắng mình là một người ở Bắc Kinh không có người quen, không bạn bè, bây giờ có cô bạn này cùng chơi, thật vui quá! Không biết Thanh Hòa sinh năm nào, rốt cuộc trong hai chúng ta ai lớn tuổi hơn?”
Diệp Thanh Hòa nói năm sinh của mình.
Quách Cẩm Nhi gần như nhảy cẫng lên: “Thật đúng là mình lớn tuổi hơn! Rốt cuộc mình không phải người nhỏ nhất! Còn được kêu là chị! Nhưng làm sao bây giờ?” Khuôn mặt cô đột nhiên trở nên buồn bã, xoay người hướng Quách Hoài Nguyệt nói: “Mẹ, chúng ta không biết trước trong nhà còn có em gái, chưa chuẩn bị quà cho em ấy, phải làm sao bây giờ?”
Lúc nói chuyện với mẹ, Quách Cẩm Nhi khẽ bĩu môi, bộ dạng nũng nịu rất đáng yêu.
Quách Hoài Nguyệt cũng tỏ ra vẻ mặt có lỗi: “Thật đúng là.........” Bọn họ trước khi đến thăm nhà họ Tiêu đều chuẩn bị quà cho từng người, lại bỏ sót một mình Diệp Thanh Hòa.
Quách Cẩm Nhi nghĩ nghĩ, nhướn mày cười, tháo vòng tay bạch kim đang trên tay xuống tiến lại: “Em gái Thanh Hòa, đây là quà anh cả tặng chị khi thi đỗ đại học, hôm nay chị mới đeo, thế nên em đừng ghét bỏ mà từ chối nha......”
Quách Cẩm Nhi nói chuyện đều dịu dàng nhu mì, gọi cô “em gái”, mỗi câu mỗi chữ đều tha thiết, hơn nữa tiếng “nha” kia còn rất nhẹ nhàng êm ái, ngay cả Diệp Thanh Hòa cũng cảm thấy mềm lòng, hơn nữa mùi nước hoa trên người Quách Cẩm Nhi khiến cô thấy hơi chóng mặt.........
Tuy nhiên, dù choáng váng như thế nào, cô vẫn biết cấp bậc lễ nghĩa. Chiếc vòng tay bạch kim kia tuy rằng rất quý giá, nhưng so với hai gia đình này thì chẳng đáng là gì, cô là người sống nhờ nhà họ Tiêu, nếu từ chối, ngược lại có vẻ hẹp hòi, hơn nữa, bất kể cô có nhận hay không, Khương Ngư Vãn sau đó cũng có quà tặng đáp lại họ.
Vì thế, cười nói cảm ơn, nhận.
Đang nói chuyện, Tiêu Y Bằng cũng trở về, chào hỏi hàn huyên một lúc rồi cùng bước vào bàn ăn.
Có vẻ như Quách Cẩm Nhi đặc biệt thích Diệp Thanh Hòa, vẫn cầm tay cô, ngay cả lúc ăn cơm cũng ngồi bên cạnh, hai người một tĩnh một động, một giản dị mộc mạc, một chói lòa..khác biệt rõ nét.
Bữa ăn đương nhiên không tránh khỏi khách sáo và khen ngợi lẫn nhau, lúc này khen điểm tốt của con người kia, khi lại khiêm tốn về con mình....
Bọn trẻ khi ăn cơm rất trật tự, chỉ có các vị trưởng bối, đặc biệt nhóm các bà mẹ luôn có chuyện để nói. Hai người mẹ dùng cơm xong, bắt đầu kể lại chuyện của Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi nhiều năm trước.
“Còn nhớ lúc đó Y Đình học đàn nhị không? Thầy giáo dạy đàn khen nó là một thiên tài! Khả năng lĩnh ngộ tốt! Học một tháng bằng với người thường học một năm!” Quách Hoài Nguyệt khen.
Khương Ngư Vãn nghe xong trong lòng rất vui, nhưng ngoài miệng khiêm tốn: “Có là gì, đứa nhỏ này lười lắm! Bắt nó luyện đàn một lúc không khác gì muốn lấy mạng của nó! Cẩm Nhi nhà hai người mới khôn lớn! Lại còn chăm chỉ, nghe nói lúc đó ở lớp học đàn tranh Cẩm Nhi là người ưu tú nhất! Nhảy múa cũng giỏi, thật sự là tài nữ hiếm thấy! Bây giờ lớn rồi, cả người đều là khí chất nghệ thuật, mấy cô gái tầm thường không thể so với!”
“Không phải! Cẩm Nhi vốn ngốc nghếch! Chỉ là chăm tập luyện!” Quách Hoài Nguyệt cũng rất vui vẻ nhưng ngoài mặt lại tỏ ra tiếc nuối, “Chỉ tiếc hôm nay không cách nào nghe được hai đứa nhỏ hợp tấu. Còn nhớ rõ năm đó, khi hai đứa luyện tập cũng thường hợp tấu, không biết bây giờ Cẩm Nhi có thể theo nổi trình độ của Y Đình hay không nữa.”
“Không phải đâu! Y Đình cũng đã lâu không luyện tập! Chỉ sợ trình độ sơ cấp của Cẩm Nhi thôi nó có xách giày cũng đuổi không kịp! Nhà mình không có đàn tranh, nếu không đã để hai đứa hợp tấu một khúc, mới thấy rõ mấy năm qua Y Đình lười biếng như thế nào!” Khương Ngư Vãn quả thực có buồn bực vì việc này, đứa con trai thứ hai rất thông minh này, lại có thiên phú nghệ thuật, lại cố tình để thành hoang phế.
“Nói như thế mình thực sự rất muốn xem một chút!” Quách Hoài Nguyệt không phải không có tiếc nuối, ánh mắt lập tức sáng lên: “Có rồi! Tuy rằng không có đàn tranh nhưng Cẩm Nhi còn biết khiêu vũ! Chi bằng để Y Định kéo một khúc đàn Nhị, Cẩm Nhi sẽ là bạn nhảy?”
“Chủ ý này thật hay! Kỹ thuật nhảy của Cẩm Nhi chắc chắn là rất tốt!” Khương Ngư Vãn mừng rỡ, lập tức quay lại phía con trai nói: “Y Đình, mang đàn Nhị trên lầu xuống đây, bàn bạc cùng Cẩm Nhi một chút, hai đứa biểu diễn một khúc nào đó!”