Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 110

Phòng khách bé nhỏ của Marie đông đúc đến nỗi gần giống như đang bơi trong đại dương. Bạn đến bất cứ chỗ nào sóng cũng giữ lấy bạn. Một phút trước tôi lắng nghe chàng George Clooney rất điển trai huênh hoang về hệ thống tư pháp của Mỹ, tiếp đó tôi có một cuộc tâm tình cảm động với Jeff, anh trai của Tom, anh kể đang rất lo lắng cho Sean.

- Từ khi bắt đầu mở phiên tòa, nó không còn là nó nữa, - Jeff nói. - Nó lo âu, suy nhược hoặc đại loại thế. Và nó chưa bao giờ nói một lời với tôi về cô gái nào đó.

- Đây là một thời kỳ gay go, - tôi nói và cố an ủi anh, nhưng chưa kịp nói nhiều, tôi đã bị kéo đi như bị sóng lôi tới một chỗ trong góc, cạnh Lucinda Walker, mẹ của Michael Walker. Thật kinh khủng khi đứng trong một đám đông tưng bừng như thế với người mẹ của cậu trai bị giết, nhưng Lucinda nắm lấy bàn tay tôi.

- Cầu Chúa phù hộ cho cô, cô Costello, - bà nói. - Cô đã cứu được mạng sống của một người vô tội nữa khỏi bị hủy hoại. Tôi chưa bao giờ tin Dante giết con trai tôi hoặc các cậu kia. Có lẽ bây giờ cảnh sát sẽ tập trung vào việc tìm ra những kẻ sát nhân thực sự.

Lúc Lucinda nói về Dante và Marie, cửa trước bật mở và Tom len vào cuộc liên hoan chật ních; khi anh mỉm cười với tôi ở bên kia phòng, trái tim tôi bay vút tới anh. Tôi kinh hãi khi nghĩ tôi suýt không cho anh cơ hội thứ hai. Nếu không có vụ này, có lẽ tôi không bao giờ trò chuyện với anh lần nữa.

- Anh cảm thấy như một con cá hồi bơi ngược dòng để đẻ trứng, - Tom nói, mồ hôi trên mũi rỏ xuống từng giọt.

- Đừng nghĩ thế. Sean ra sao rồi?

- Suy sụp chưa từng thấy. Nó buồn, nhưng anh kể cho nó nghe chuyện của anh và chuyển cái ôm của em. Còn em thì sao, Kate? Cô gái của anh thế nào rồi?

- Em không nghĩ hạnh phúc lại làm người ta mệt lử thế này.

- Em nói sao nếu hai chúng ta biến đi một lát?

- Anh có một chỗ nào đó ư?

- Thực ra là có. Đấy là điều bất ngờ anh đã nói lúc trước.

Anh đưa tôi qua phòng, đến chỗ Mack và Marie, bà Marie ôm tôi chặt đến mức tôi bật cười.

- Nhìn hai người kìa, - bà nói, cặp mắt bà long lanh vui sướng. - Cô cậu đã xuất hiện trước mọi người. Tất cả mọi người! Cho toàn thế giới!

- Chúng cháu ư? Còn hai bác thì sao? - Tom nói và chạm chai bia của anh đánh cách vào cốc của Mack.

- Vì các đôi, - Macklin nói và vòng cánh tay ôm Marie.

- Hay lắm, song đôi này muốn về nhà đây, - Tom nói. - Hôm nay là một ngày trọng đại nhưng quả thật là dài. Chúng cháu đứng không vững nữa.

Vị khách danh dự đang ở trong bếp, các bạn thân ở trường vây quanh, chiếu lên cậu cái nhìn kính sợ. Dù cùng trang lứa với Dante, trông họ dường như trẻ hơn dăm tuổi. Dante không để chúng tôi ra về trước khi giới thiệu với tất cả bọn họ.

- Anh chàng to lớn này, - Dante nói và chỉ vào một cậu to con đứng bên trái cậu. - là Charles Hall. Đây là anh em Cutty, đây là Buford, nhưng chúng tôi đều gọi là Boo. Họ là bạn thân của tôi.

Tom và tôi ôm ghì Dante lần nữa, rồi chúng tôi rời khỏi đấy. Thực ra, tôi suy nghĩ nhiều hơn là đang trong tâm trạng đợi điều bất ngờ.
Bình Luận (0)
Comment