Sau khi ăn sáng vào ngày hôm sau, Đường Phong Hoa dắt Đường Bách đi dạo chợ. Hai mẹ con nhởn nhơ cùng thoải mái, không có chút nào giống với những người đang vội đi tìm người báo thù.
"Oa! Bánh bao nhân thịt! Thơm quá! Oa thơm quá!"
Trước một tiệm bánh bao, Đường Bách túm chặt tay mẹ, chết sống không chịu đi.
"Ừ, đúng là rất thơm." Đường Phong Hoa mang ý cười trên môi, trả lời thân thiết, nhã nhặn.
"Mẹ, mua một cái nha?" Đường Bách ngẩng khuôn mặt tròn xoe lên, dùng bộ dạng đáng thương mà nói.
"Được." Đường Phong Hoa cũng không dong dài. Nàng lấy ra mấy đồng tiền đưa cho ông chủ tiệm bánh bao, sau đó nhận lấy một cái bánh bao nóng hổi.
"Mẹ! Con rất yêu mẹ!" Đường Bách hưng phấn nhảy dựng lên, trong bụng thầm vui mừng việc mẹ hắn đã quên mất chuyện đêm qua.
"Con trai ngoan, mẹ cũng yêu con." Đường Phong Hoa cười dịu dàng đầy hàm ý, thanh tao cầm chiếc bánh cắn một miếng.
Đường Bách trợn to mắt nhìn chòng chọc, thấy chiếc bánh bao kia bị cắn từng miếng từng miếng rồi biến mất. Cậu mới sững sờ chuyển sang tức giận: "Mẹ xấu xa! Mẹ xấu xa ăn hiếp con trai!"
Đường Phong Hoa mỉm cười, xem như không nghe không thấy. Nàng ngoảnh đầu làm ngơ, tiến về phía trước một mình.
Đường Bách bần thần đứng yên tại chỗ. Đôi mắt to đen lay láy nhìn chằm chặp vào chiếc lồng bánh bao đang tỏa hương nghi ngút ra xung quanh.
"Đói bụng à?"
Thình lình có một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng Đường Bách. Cậu quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông cao lớn, đĩnh đạc đang nhíu mày nhìn cậu.
"Muốn ăn bánh bao sao?" Người đàn ông đó lại hỏi.
"Muốn chứ..." Đường Bách thành thật trả lời, bộ dạng tủi thân như đang bị ngược đãi. "Ta muốn ăn thịt cơ..."
"Lâu rồi không được ăn thịt ư?" Người đàn ông tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy." Đường Bách chớp mắt, ngây thơ vô tội nhìn người đàn ông.
Vầng trán của nam tử anh tuấn kia càng nhăn lại. hắn quay về phía ông chủ bán bánh bao, nói: "Cho ba cái bánh bao thịt."
Đường Bách nuốt nước miếng cái ực, len lén đưa mắt nhìn theo hướng đi của mẹ cậu. Là người ta tự nguyện mua cho, chứ không phải cậu xin của người ta, mẹ không thể mắng cậu được!
"Đây." Nam tử đưa chiếc túi giấy dầu đựng bánh bao đến trên tay Đường Bách, dịu dàng nói, "Ăn từ từ thôi."
Đường Bách vừa mới vươn một cánh tay lên, thì cách đó không xa có một giọng nói trong veo nhàn nhạt truyền đến: "Bách nhi, có phải lâu lắm rồi con không bị mẹ đánh đòn, hử?"
Giọng nữ trong trẻo dễ nghe đó, nhưng lọt vào tai Đường Bách thì lại như tiếng sấm sét. Cậu sợ đến độ vội vàng thụt tay về.
Nam tử thấy tình cảnh này, đáy lòng thầm nảy sinh cảm giác tức giận. Đây chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi mà thôi, nỡ lòng nào lại ép bé ăn chay sao? Trên đời này lại có một người mẹ nhẫn tâm như vậy ư?
"Ây da, bánh bao của ngươi ta không có phúc được hưởng rồi." Đường Bách như ông cụ non thở dài thườn thượt, bày ra dáng điệu chắp tay, "Tạm biệt, hẹn sau này còn gặp lại."
Nói xong, cậu chạy bình bịch đuổi theo bước chân của mẹ cậu.
Đường Phong Hoa kéo bàn tay của Đường Bách, không hề quay đầu lại. Trong lòng nàng đang có cơn sóng nhỏ đang lăn tăn. Cha con họ thế nào cũng sẽ gặp nhau, nàng đã dự liệu từ trước rồi, nhưng có gặp lại cũng chỉ là những người xa lạ mà thôi...
"Mẹ, mẹ năm đau tay của con rồi!" Đường Bách dùng sức rút tay ra, không hiểu nguyên do nên cậu nhìn mẹ và hỏi. "Mẹ, mẹ giận sao?''
Đường Phong Hoa chưa kịp trả lời, người nọ phía sau đã vượt lên trước, nói chen vào: "Phong cô nương, hà tất phải so đo giận dữ với trẻ con?"
Khóe môi Đường Phong Hoa hơi vênh lên, mang theo nụ cười giễu. Nàng xoay người lại nhìn người mới đến chăm chú, chẳng buồn lên tiếng.
Đường Bách cười hì hì, dùng giọng điệu quen thuộc xưa nay nói: "Vị huynh đài này, hẹn sau này còn gặp lại đúng là mau! Đa tạ huynh đã cứu giúp kẻ giang hồ. Chẳng hay huynh đài danh xưng thế nào?" Cậu không chỉ nói mà còn làm bộ dạng cúi chào.
Hiên Viên Triệt nhếch môi cười khẽ, trả lời Đường Bách: "Tại hạ Hiên Tư Hoa."
"À..." Đường Bách cố làm ra vẻ hiểu biết à một tiếng. "Hiên huynh thật lễ độ, tiểu đệ là Phong Bách."
"Phong tiểu đệ không cần khách sáo." Hiên Viên Triệt rất phối hợp mà đáp lễ lại.
Đường Phong Hoa không khỏi muốn lấy gì đó che mặt. Hai người này lại xưng huynh gọi đệ, cái này rốt cuộc có quan hệ vai vế thế nào đây?
Chỉ có điểu, hắn dùng tên giả "Hiên Tư Hoa*"? Là đang ám chỉ lẫn thăm dò cái gì?
(*Hiên Tư Hoa ở đây chữ Tư nghĩa là nhớ. Vậy cái tên này nghĩa là Hiên nhớ Hoa)
Mặt trời ngày càng lên cao, dòng người vẫn qua lại tấp nập đi chợ. Đột nhiên có một chiếc xe ngựa lao ra từ góc đường bên cạnh! Chú ngựa kia giống như điên cuồng mà chạy tán loạn, đạp đổnhững gánh hàng ven đường. Những người đi đường đều cả kinh, vội dạt sang hai bên và kèm theo tiếng hét chói tai liên tục!
"Cẩn thận!" Hiên Viên Triệt phản ứng cực nhanh, ngay lập tức phóng lên. một tay hắn đã kéo lấy cánh tay của Đường Bách, thuận thế nhảy vọt lên!
Con ngựa điên loạn kia hí vang, chợt có một bóng đen từ trong thùng xe nhảy ra. Tốc độ của kẻ đó rất dũng mãnh, bất ngờ tấn công Hiên Viên Triệt!
Trong tay thích khách kia cầm một thanh đoản kiếm, ánh kiếm như tia chớp đến chói mắt. Hiên Viên Triệt ôm Đường Bách bay vút lên trời, cao hơn vài thước. Hắn đợi đúng lúc đánh ngược trở lại, đạp mạnh lên cánh tay của thích khách. Tiếng "leng keng" vang lên, thanh kiếm rơi xuống đất.
Thích khách kia thấy không có cách nào một chiêu mất mạng, cũng không đuổi theo. Tên đó ưỡn ngực nhắm mắt, rõ ràng đây là thái độ tự sát của tử sĩ.
"Khoan đã!"
"Khoan đã!"
Hai tiếng quát lớn đồng thời vang lên. Hiên Viên Triệt duỗi thẳng cánh tay, bóp gò má của thích khách, để ngăn hắn ta cắn lưỡi. Đáng tiếc là đã chậm một bước, thích khách kia đã cắn vỡ túi độc dưới lưỡi, một ngụm máu đen tanh lập tức trào ra!
Hiên Viên Triệt kịp thời xoay người bảo vệ Đường Bách. Vài giọt máu đen bắn ra dính lên lưng áo của Hiên Viên Triệt, trong nháy mắt đã thấm vào trong quần áo.
Thích khách áo đen lệch đầu qua một bên, cơ thể ngã ầm xuống đất, tức thời tắt thở và mất mạng.
Đường Phong Hoa nhíu chặt mày, ôm con trai từ trong tay của Hiên Viên Triệt. Vừa rồi nàng bật thốt ra, cũng không phải là muốn ngăn cản thích khách tự sát, nhưng bây giờ nói cái gì đều đã muộn.
"Không sao chứ?" Câu hỏi với giọng trầm ấm phát ra từ miệng Hiên Viên Triệt. Hắn im lặng chăm chú nhìn Đường Bách, đôi mắt đen ôn nhu mà thân thiết.
"Dọa ta sốc một chập..." Đường Bách hoảng sợ còn chưa hoàn hồn, vỗ ngực mình cho đỡ sợ.
Đường Phong Hoa thầm lắc đầu, ngựa điên vừa rồi không phải là vấn đề quan trọng, mục tiêu của kẻ được phái đến cũng không phải là Bách nhi.
Nàng bước đến gần Hiên Viên Triệt. Nàng dùng khăn lụa lau vết máu sau lưng Hiên Viên Triệt, sau đó cúi đầu ngửi một chút, ngẩng đầu lên nói: "Là Ứ độc của Minh môn."
Khi nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo sáng ngời của nàng, Hiên Viên Triệt tim đập mạnh và ngớ người trong giây lát. Vì sao vừa nhìn vào ánh mắt của nàng, trái tim hắn sẽ đau âm ỷ? Đôi mắt sáng chói này cùng đôi mắt cô gái trong mộng của hắn quả thực rất giống nhau...
Giây phút này, hắn quên mất việc bản thân bị trúng độc, chỉ cảm thấy tất cả âm thanh xung quanh dường như đều dừng lại.
Hai người đứng ở rất gần nhau, im lặng mắt đối mắt. Đáy mắt cả hai đều có tia sáng rối ren phức tạp xoay quần.
Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần hắn chìa tay ra là có thể kéo vạt áo trên bờ vai của nàng. Hắn muốn nhìn xem trên bả vai của nàng có một dấu răng hay không!
Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần nàng xoay cổ tay một cái, thì chiếc ám khí trong vòng tay của nàng sẽ đâm thẳng vào trái tim của hắn!
Bóng dáng hai người đứng thẳng, mặt không biến sắc, suy nghĩ lại u ám.
Trong giây lát đối mặt, ấn đường của Hiên Viên Triệt dần dần thâm đen, lộ ra một màu đen đặc biệt khác thường. Hắn hơi chau mày kiếm, cố đè xuống cảm giác khó chịu, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Ngươi có biết y thuật?"
"Không biết." Giọng điệu của Đường Phong Hoa cũng rất hờ hững.
Hiên Viên Triệt chăm chú nhìn nàng thật lâu. Khóe mắt của hắn bỗng nhiên thoáng thấy chiếc khăn lụa trong tay nàng, đáy lòng chấn động! Cây cỏ dại được thêu trên một góc khăn kia...
Suy nghĩ như sóng biển dạt dào, dữ dội khó kiểm lại. Hắn cố gắng dằn xuống, thấp giọng nói: "Ta về hành quán trước đây."
Đường Phong Hoa mím môi không nói, cũng không giữ hắn lại. Nhiều năm không gặp, hắn vẫn giữ cái tính cách này, dù đau thế nào cũng không chịu hé răng nhờ vả.
"Mẹ?'' Đường Bách nhìn theo bóng dáng ngày càng xa của Hiên Viên Triệt. Cậu có chút bất an liền kéo ống tay áo của mẹ, thắc mắc: "Chất độc gì đó rất kịch liệt sao? Có phải chúng ta nên đi nhờ tiểu Hoa cứu người không?"
Trong đáy mắt của Đường Phong Hoa xẹt qua một tia sáng phức tạp, rồi nàng thản nhiên phun ra một câu: "Không cứu."