Editor: Emma
"Thái thái vậy mà muốn ta cùng Ngũ cô nương đến Lục phủ, nghe nói Lục phủ kia từ chủ nhân đến nha hoàn phía dưới đều là kẻ độc ác tàn nhẫn, mệnh của ta sao lại khổ như vậy a." Nha đầu kia tên là Thược Dược, khóc lem nhem hết cả mặt.
Một nha đầu khác tên là Đỗ Quyên, cũng rưng rưng: "Thái thái phân phó, chúng ta cũng chỉ có thể vâng theo, nói không chừng cô nương chúng ta được lọt vào mắt xanh vị kia gia, chúng ta sau này cũng có thể có chỗ tốt một chút."
"Ngươi như thế nào còn có thể vọng tưởng như thế a!" Thược Dược mở miệng nói, "Ngươi tưởng vị trong phòng này vẫn là Ngũ cô nương chúng ta ư?"
"Cái gì?" Đỗ Quyên hỏi.
Thược Dược nói ra: "Ngươi thật là mỗi ngày ở trong phòng thêu hoa, không biết đến nửa điểm sự tình. Ngươi cho rằng thái thái vì sao phái chúng ta hai nha hoàn thường ngày chỉ làm việc vặt qua đây?"
"Ý của ngươi là, các tỷ tỷ vẫn đang như cũ ở hầu hạ Ngũ cô nương, người mà chúng ta cùng xuất giá, không phải Ngũ cô nương?" Đỗ Quyên hít khí lạnh, phảng phất không thể tin được.
"Ai, ngươi được đừng nói mọi người biết, bằng không ầm ĩ truyền ra, chúng ta càng xong đời."
Triệu Ngưng ở trong phòng nghe xong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn hai cái nha hoàn trước giật mình, tiếp theo sắc mặt càng thêm trắng bệch.
"Có chuyện tiến vào nói đi." Triệu Ngưng lui vào trong phòng ngồi xuống. Nàng đã sớm đoán được Tô thị sẽ không phái nha hoàn hữu dụng cho mình, đối mặt tình hình như thế, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Cô nương." Bọn nha hoàn đáp.
"Tam thái thái đã cho các ngươi theo ta đi Lục phủ, ngày mai thành hôn, chúng ta cũng xem như người trên một cái thuyền, các ngươi rõ chưa?" Triệu Ngưng nói.
"Ân." Bọn nha hoàn thấy Triệu Ngưng không có phát tác, sợ hãi đáp.
"Nếu chạy không thoát, các ngươi cũng chỉ có thể theo ta, các ngươi cũng biết tình hình Lục phủ, nhưng cọc hôn sự này đến cùng là thánh thượng tứ hôn, thanh danh Lục đại nhân tuy làm người ta sợ hãi, lại cũng không thể ngang nhiên đánh giết chúng ta. Mà ta nếu có thể sống ở trong phủ một ngày, cũng tất bảo toàn các ngươi. Qua một thời gian, liền tìm lý do đem bọn ngươi đưa ra khỏi phủ, các ngươi không thể ngay từ đầu đã hoảng sợ, rối loạn như thế." Triệu Ngưng chậm rãi nói, trấn an tâm tình hoảng sợ của hai tiểu nha hoàn.
"Cô nương?" Bọn nha hoàn nghe nói muốn thả mình ra ngoài, vẻ mặt kinh hỉ, lại lo lắng: "Nhưng là thân phận của ngài.."
"Chỉ cần hầu phủ muốn mọi chuyển ổn thỏa, hẳn sẽ không vạch trần. Chỉ cần không lộ tẩy, chúng ta đều sẽ an toàn, cho nên nói, hôm nay các ngươi khóc cũng đã khóc, sợ cũng đã sợ, từ ngày mai trở đi, liền theo ta cùng chống đỡ, nhất định đừng để cho người Lục phủ phát giác việc này." Triệu Ngưng nói.
"Vâng." Đỗ Quyên lớn tuổi hơn lập tức đáp, Thược Dược nhỏ tuổi hơn, tuy là sợ, cũng đáp theo.
"Chúng ta đây từ nay về sau liền nương tựa lẫn nhau." Triệu Ngưng từ trong tráp bên cạnh lấy ra hai đôi bông tai, phân biệt đưa cho các nàng.
Đỗ Quyên cùng Thược Dược liếc nhau, cùng nhau nhận lấy.
Triệu Ngưng cũng không nói gì thêm nữa. Nàng biết sợ hãi trong lòng các nàng không phải dễ dàng tan biến như vậy, tình hình này, chỉ có thể mạnh mẽ dựa vào chính mình.
Hôn lễ rất nhanh đã đến. Vì là thánh thượng hạ ý chỉ, huân quý cả triệu cho dù bình thường kiêng kị Lục Vân Kỳ, hôm nay phần lớn đều đến xem lễ. Trong lúc nhất thời khách đông, ngồi đầy một sân.
Lục phủ khó được náo nhiệt như vậy, các tôi tớ Lục dưới sự chỉ đạo của quản gia Tiền Duệ bận bịu xoay quanh.
Triệu Ngưng ngày hôm đó sớm rời giường, tùy ý nhóm nha hoàn bà tử ăn mặc chỉnh tề, đầu phủ khăn tân nương bước ra cửa lớn Trung Tĩnh Hầu phủ. Triệu Ngưng vốn tưởng rằng còn phải gặp Trung Tĩnh Hầu phu nhân một lần, lại không thấy, suy đoán Tô thị chắc là không có đem sự tình nàng gả thay nói ra, trong lòng không khỏi tò mò Trung Tĩnh Hầu phủ kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Thành thân là một kiện sự tình rườm rà, Triệu Ngưng ngày thường cũng là người quen bận rộn, nên không cảm thấy mệt mỏi, chỉ là ngồi ở tân phòng cảm thấy thời gian qua lâu.
"Cô gia khi nào lại đây a." Thược Dược lo lắng nhỏ giọng nói: "Có phải đúng như lời đồn, mặt mày dữ tợn, râu quai nón dài, trên đầu có ba vết sẹo dài hay không a?"
"Thôi, cẩn thận có người nghe được." Đỗ Quyên trách mắng.
Thược Dược vội ngậm miệng, nhưng hoảng sợ trên mặt hoảng sợ không che dấu được. Ngày đó nghe Triệu Ngưng nói, nàng tuy rằng bình tĩnh hơn chút, nhưng sau đó càng nghĩ càng sợ, từ lúc vào Lục phủ lại càng sợ hơn.
Lúc này Đỗ Quyên quan sát Triệu Ngưng vẫn luôn ngồi ung dung, tâm tình vốn khẩn trương bình tĩnh trở lại.
Canh giờ càng ngày càng muộn, đám hỉ nương nâng các loại vật phẩm tiến vào, tân lang cũng sắp tới.
Trong phòng mọi người càng thêm khẩn trương, ngay cả Triệu Ngưng, nhịp hô hấp cũng tăng. Nàng sai Đỗ Quyên quan sát sơ qua trong phủ không có nha hoàn, chỉ có mấy bà tử tuổi khá lớn, trong lòng biết Lục Vân Kỳ người này tuy lòng dạ ác độc, ngược lại không phải loại háo sắc. Nàng đã nghĩ một vài lý do thoái thác, chỉ là đoán không được đến lúc đấy Lục Vân Kỳ sẽ phản ứng thế nào.
Đang lúc mấy người thấp thỏm chờ đợi Lục Vân Kỳ đến, tiếng hô từ tiền viện truyền vào.
"Có thích khách!"
Trong tiền viện, tân khách còn chưa kịp rời đi, chợt thấy thích khách áo đen che mặt từ ngoài tường nhảy vào, bữa tiệc bỗng trở nên hỗn loạn. Đao quang kiếm ảnh, các tân vội trốn sang một bên, một đám thủ vệ mặc y phục thêu họa tiết hạc trong mây của Minh Kính Tư rút kiếm hướng đám thích khách chém tới.
Trong tân phòng, đám bà tử nghe được thanh âm từ tiền viện truyền đến, không khỏi sắc mặt trắng bệch cả người run rẩy. Triệu Ngưng là người đầu tiên phục hồi tinh thần, lập tức nói: "Đóng hết tất cả cửa sổ, trong phòng có nhiều hòm xiểng, mọi người hỗ trợ di chuyển một chút chặn hết cửa vào." Triệu Ngưng vừa nói xong, đứng dậy đóng cửa sổ lại, lại chỉ vào bình phong bên cạnh: "Đem bình phong chuyển qua đây, đem gì đó chặn lại, phòng bị có thích khách xông vào."
Chúng bà tử vốn là mười phần hoảng sợ, sợ có thích khách xông vào, thấy Triệu Ngưng trầm ổn bình tĩnh, hai mặt nhìn nhau rồi vội vàng lu bù vào việc.
Lục Vân Kỳ dẫn đầu, mặt không dao động, một đường chém giết bảy tám phần thích khách, một tên cầm đầu võ nghệ cao cường thấy tình thế không ổn, nhắm hướng tân phòng chạy tới.
Lục Vân Kỳ mặt không đổi sắc, vung đao chặn ngang đường đi của hắn, một đao sắc bén chém đến trước ngực, máu phun tung tóe một cánh tay máu thịt lẫn lộn bị chém bay đến trên bàn tiệc.
Một lão đại nhân ngồi ngay đó suýt nữa không thể chịu được, thủ vệ Minh Kính Tư lập tức nhanh tay nhanh mắt cầm lấy vất đi.
Tên cầm đầu kia bị trọng thương, sắc mặt thống khổ, không kìm được tức giận: "Lục Vân Kỳ, ngươi rõ ràng là hậu nhân tướng môn, lẽ ra phải quang minh lỗi lạc, hiện giờ lại dùng âm mưu quỷ kế đảo loạn triều đình, giết chết Văn đại nhân. Ngươi nhận giặc làm cha, còn nhớ xuất thân của ngươi không?"
Lục Vân Kỳ thong thả bước tiến lên, lạnh lùng nói: "Lục Vân Kỳ ta từ đầu đến cuối chỉ trung với thánh thượng, tại sao lại nói nhận giặc làm cha? Ngược lại là các ngươi lai lịch không rõ. Áp giải xuống, nghiêm hình tra khảo."
"Rõ." Thủ vệ Minh Kính Tư đem thi thể kéo xuống, lập tức có người đi lên thuần thục lấy nước rửa sạch mặt đất.
Tân khách cả sảnh đường một mảnh tĩnh mịch, lát sau phục hồi tinh thần sôi nổi cáo từ.
Lục Vân Kỳ không có phản ứng dư thừa, thần sắc lạnh lùng tiễn khách.
Tiền viện nhất thời không truyền đến tiếng vang, mọi người trong tân phòng hiểu được thích khách phía ngoài đã bị bắt lấy, thoáng yên tâm, đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm đẩy cửa. Các nàng mới biết là tân lang đến, bận bịu đem hòm xiểng ở trước cửa chuyển đi.
Trong nháy mắt, mùi máu tanh từ ngoài bay vào, khiến mọi người sắc mặt càng thêm khó coi.
Đỗ Quyên lớn hơn có thể chống đỡ, Thược Dược tuổi còn nhỏ trực tiếp òa khóc. Triệu Ngưng nhỏ giọng an ủi nàng, ngoài cửa một trận động tĩnh đám bà tử thỉnh an, Thược Dược lập tức ngậm miệng.
Triệu Ngưng quay đầu, trong phòng là ánh nến Long Phượng, ngoài phòng là đèn lồng màu đỏ, trong ngoài đều dán chữ hỉ đỏ, khắp nơi đều là ám sắc hồng hỉ khí.
Dưới mái hiên, một người thanh niên mặc hỉ phục, mặt mày cương nghị, dáng người cao to, đôi mắt sắc lạnh, đang chăm chú nhìn vào tình hình trong phòng.
Triệu Ngưng ở trên đường có nghĩ tới diện mạo Lục Vân Kỳ, tuy rằng thế nhân đều truyền tai nhau hắn bộ mặt xấu xí, nhưng nàng cảm thấy chắc chỉ là khí chất nghiêm nghị chút, không đến mức xấu xí. Phải biết Lục Vân Kỳ từng đỗ Võ Trạng Nguyên, có thể tiến vào thi đình, không thể đến mức xấu.
Nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, hắn sẽ có dáng vẻ này.
Lục Vân Kỳ có chút nhíu mày, hôm nay bên ngoài xảy ra sự tình lớn như vậy, nhóm bà tử lâu năm trong phủ đều kinh hãi, vậy mà một tiểu thư hầu phủ nuông chiều từ bé có thể bình tĩnh như thế. Trong lòng hắn hơi có chút khen ngợi, trên mặt lại vẫn lạnh lùng nói: "Ngươi là cô nương Tam phòng Trung Tĩnh Hầu phủ?"
Theo lý thuyết, tân nương lẽ ra phải phủ hỉ khăn chờ tân lang dùng một cây gậy hỉ mở ra, nhưng vừa nãy có biến loạn, Triệu Ngưng sớm đã đem khăn cô dâu ném ở trên giường, hiện giờ trong phòng không khí áp lực, càng không ai nhắc tới. Mà chính nàng, khiếp sợ với người trước mắt, chỉ trân trân nhìn hắn, thẳng đến Lục Vân Kỳ mở miệng, mới phản ứng được, nói ra: "Vâng."
"Chuyện lúc trước, ta sẽ không quản, nếu hôm nay ngươi đã gả vào đây, sau này liền ở trong phủ an phận thủ thường, đừng chọc xảy ra chuyện." Lục Vân Kỳ giọng nói cũng không có ý âm ngoan, nhưng người nào cũng đều có thể nghe được ra đây là uy hiếp. Huống chi trên hỉ phục của hắn vẫn còn máu tươi thích khách, thật giống như trong tu la khát máu trong lời đồn.
"Vâng." Triệu Ngưng ứng tiếng, nhưng vẫn là nhìn thẳng Lục Vân Kỳ, không có dáng vẻ quá sợ hãi.
Lục Vân Kỳ phát giác Triệu Ngưng phản ứng có chút ngoài dự đoán, còn chút thức thời, hắn cũng không có kinh nghiệm nói chuyện cùng một cô nương, bèn không nói cái gì nữa, xoay người rời đi.
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh mịch, Triệu Ngưng hiểu được, Lục Vân Kỳ lời nói là ám chỉ nàng, hắn biết rõ Trung Tĩnh Hầu phủ đem cô nương từ đích tôn đổi thành cô nương Tam phòng.
Triệu Ngưng không khỏi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chính mình cũng chỉ là cô nương Tam phòng giả, hắn ngược lại là không nhìn ra.
Bất quá nàng không có đắc ý. Nàng biết rõ thân là Minh Kính Tư chưởng tư sử, nếu như là muốn tra một việc, quá dễ dàng. Sở dĩ trước mắt Lục Vân Kỳ không biết, cũng không chỉ là Tam thái thái che lấp tốt, mà là hắn hoàn toàn không để ý mối hôn sự này, cũng không thèm để ý người thê tử là mình, ngược lại là bớt cho nàng một phen lý do thoái thác.
"Phu nhân, này.." Hỉ bà là từ bên ngoài mời tới phù dâu, làm nghề này xem như hai mươi năm, dù là thấy qua không ít quý nhân thành thân, cũng là lần đầu tiên gặp phải sự tình như này.
"Chuyện hôm nay không thể kể ra ngoài, tất cả giải tán đi." Triệu Ngưng nói.
Hỉ bà tất nhiên là đáp ứng, bận bịu không ngừng lui xuống, chỉ nghĩ đến lập tức rời Lục phủ, không bao giờ muốn tới đây. Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại Triệu Ngưng cùng nàng hai nha hoàn hồi môn. Thược Dược thấy không có người, lại khóc không ra tiếng: "Cô nương, trong phủ này ta một khắc cũng không dám lơ là."
"Ta vốn định qua một thời gian ngắn tìm lý do muốn thái thái giao khế ước bán thân các ngươi lại đây, rồi đem các ngươi thả ra ngoài. Nhưng ngươi nếu như là thật sự không chịu được, chờ đến ngày lại mặt, ngươi liền trở về đi." Triệu Ngưng vốn trong lòng vốn không định công khai đem người đưa trở về, bất quá người ta đã sợ đến như vậy, đến cùng là lưu không được. Nghĩ đến đây, nàng quay đầu lại nhìn về phía Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên lắc lắc đầu: "Cô nương, ta lưu lại cùng ngươi." Nàng nhớ mới vừa thời điểm gặp chuyện không may, Triệu Ngưng phản ứng đầu tiên chính là tháo khăn cô dâu đem các nàng che chắn phía sau đẩy.
"Được." Triệu Ngưng nhẹ gật đầu, nàng lúc trước quan sát qua hai nha hoàn, Đỗ Quyên tính tình bình tĩnh chút, trong lòng tự nhiên an tâm hơn. Dưới hoàn cảnh lạ lẫm, nàng cần một người có thể cùng nàng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Canh giờ không còn sớm, Đỗ Quyên cùng Thược Dược sau khi hầu hạ Triệu Ngưng rửa mặt, thối lui ra khỏi phòng. Thược Dược nhỏ giọng nói: "Đỗ Quyên tỷ tỷ, ngươi thật muốn lưu lại?"
"Tính tình thái thái ngươi cũng biết, nếu như là chúng ta cứ như vậy trở về, sợ là không có gì tốt." Đỗ Quyên khuyên nàng. Các nàng hai người đều là bảy tám tuổi bị bán đến Trung Tĩnh Hầu phủ, biết tính tình Tam thái thái không phải người dễ đối phó.
"Cùng lắm là trở về làm thô sử nha đầu, cả ngày làm chút việc nặng, cũng hơn ở trong này lo lắng hãi hùng." Thược Dược lắc đầu liên tục.
Đỗ Quyên thấy nàng ý đã quyết, thở dài: "Mà thôi, dù sao ta đã quyết định lưu lại."
Hai người nhỏ giọng nghị luận rời đi, Triệu Ngưng mơ hồ nghe được một ít, nhưng vẫn chưa để ý. Hoảng hốt vừa rồi gặp lại Lục Vân Kỳ, đã đè lại tất cả cảm xúc đêm nay.
Bảy năm trước, ở vùng biên giới Vân Châu, Triệu Ngưng cùng đệ đệ Triệu Chuẩn, mùa thu khi kị binh Nhu Nhiên tập kích quấy rối thôn xóm, Triệu Ngưng dắt theo đệ đệ bỏ trốn, lúc sinh tử sắp bị Nhu Nhiên đuổi kịp, là Lục Vân Kỳ mang theo một tiểu đội nhân mã giết hết đám quân địch kia, còn giúp tìm đại phu cho đệ đệ đang sốt cao, Triệu Ngưng trong lòng vẫn luôn cảm kích.
Khi đó nàng cho rằng Lục Vân Kỳ chỉ là tướng quân bình thường, không nghĩ đến hắn là ấu tử của Lục tổng binh. Càng không thể tưởng tượng thiếu tướng quân uy danh hiển hách năm đó, hiện giờ thành chưởng tư sử tiếng xấu vang xa.
Nàng từng thấy tận mắt chứng kiến hắn xách một cây đao, đánh lui quân Nhu Nhiên, bảo vệ dân chúng đào vong. Triệu Ngưng không khỏi cảm thấy hoảng hốt, năm đó thiếu niêm khí phách phấn chấn, lại biến thành như thế dáng vẻ tối tăm này.
Nhớ tới những đồn đãi kia về Lục Vân Kỳ, đáy lòng Triệu Ngương rất nhanh tràn ngập hoang mang, mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..