Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 17 - Đột Phá

Tổ An xoay người sang chỗ khác, tìm cái ghế ngồi xuống:

- Bắt đầu đi, ta chỉ có một yêu cầu, đừng đánh mặt, ta còn muốn dựa vào nó ăn cơm.

Sở Hoàn Chiêu không khỏi hận đến nghiến răng, bất quá nàng cũng không muốn bị phụ mẫu và tỷ tỷ biết, liền đáp ứng:

- Không đánh mặt thì không đánh.

Cổ tay lắc một cái, roi trong tay phát ra tiếng âm bạo kinh khủng, đánh tới trước ngực hắn, quần áo trên người bị đánh nát, trên ngực huyết nhục tung bay.

Bất quá nụ cười trên mặt Sở Hoàn Chiêu dừng lại, bởi vì không có truyền đến tiếng kêu thảm mong đợi, càng không có khóc ròng kêu rên, không có cái gì, đối phương chỉ bình tĩnh ngồi ở trên ghế, ngoại trừ biểu lộ có chút kỳ quái.

Biểu lộ của Tổ An đương nhiên kỳ quái, bởi vì vừa rồi loại đau nhức kịch liệt kia căn bản không có, thay vào đó là một loại cảm giác vui vẻ, phảng phất như ở trong sa mạc lạc đường nhiều ngày, bỗng nhiên ăn được một miếng dưa hấu ướp lạnh, lại phảng phất như lúc công bố điểm thi, nhìn thấy mình đỗ đầu, thoải mái đến hắn xém chút kêu lên.

Bất quá cân nhắc đến hình tượng, miễn cho lưu truyền ra tin đồn mình là ngược đãi cuồng, hắn vẫn cực kỳ kiềm chế không cho mình phát ra thanh âm kỳ quái.

- A?

Sở Hoàn Chiêu ngạc nhiên mở to mắt, chuyện phát sinh trước mắt thực vượt quá tưởng tượng của nàng.

Gia hỏa này nhất định là gượng chống, cố ý giả trang ra dáng vẻ chẳng hề để ý, đúng, nhất định là như vậy! Trước đó hắn bị quất đến kêu rên liên hồi, lần này nhất định là vì đổ ước.

Sở Hoàn Chiêu cắn chặt răng, lại một roi quất tới, uy lực của Trường Tiên Rên Rỉ nàng quá rõ ràng, có lẽ có người bằng vào đại nghị lực kháng cự một roi, nhưng tuyệt đối không gánh được roi thứ hai.

Một roi này, lồng ngực của đối phương bị đánh ra một chữ X đẫm máu, Sở Hoàn Chiêu đầy cõi lòng mong đợi nhìn đối phương, ngươi còn không kêu lên đau đớn?

Ai biết Tổ An phản ứng là:

- Ừm? Ân...

Hắn cũng không có cách, đây đã là hắn cực kỳ kiềm chế, loại cảm giác kỳ quái kia cực kì xấu hổ, phảng phất như mở ra một thế giới mới.

Sở Hoàn Chiêu có chút run rẩy, sự tình hôm nay thực vượt qua nàng nhận biết, nghĩ một hồi, quyết định chuyển sang nơi khác đánh, nói không chừng trước ngực đối phương đã bị thương nặng đến chết lặng không còn cảm giác.

Thế là nàng hít sâu một hơi, roi thứ ba trực tiếp quất lên đùi, bất quá nàng lập tức hết thất vọng, mặc dù biểu lộ của đối phương khó chịu, tựa hồ cực lực nhẫn nhịn, nhưng từ đầu đến cuối không có thống khổ kêu rên.

- Ta thắng rồi chứ.

Lúc này Tổ An lại chú ý tới vật chất kim sắc trong pháp trận thứ hai đã bổ sung hơn phân nửa, xem ra tiểu nương bì này ra tay rất ngoan độc.

- Làm sao có thể!

Sở Hoàn Chiêu trợn mắt thật lớn, nhìn roi trong tay, lâm vào hoài nghi thật sâu, chẳng lẽ cái roi này mất hiệu lực?

Nghĩ nghĩ nàng đi đến trước mặt Tổ An, đưa roi cho hắn:

- Ngươi quất ta một roi thử xem.

Tổ An tinh thần tỉnh táo:

- Thật cho ta đánh?

- Bảo ngươi đánh thì đánh đi, bớt nói nhảm! Nhớ kỹ đừng đánh mặt là được.

Sở Hoàn Chiêu ngẩn đầu, một bộ không tin tà.

Thấy nàng nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, gương mặt trắng nõn bóng loáng phảng phất như trứng gà luộc vừa bóc vỏ, Tổ An nhịn không được cảm thán, mặc dù nữ nhân Sở gia một cái không bình thường hơn một cái, nhưng gen vẫn thật tốt.

Hắn đương nhiên sẽ không đánh mặt đối phương, cũng không phải hắn thương hương tiếc ngọc, mà là lo lắng về sau bị người Sở gia khác thấy sẽ phiền phức.

Chỉ nghe hắn khặc khặc nở nụ cười:

- Đã lớn như thế còn chưa bao giờ nghe qua yêu cầu như vậy, nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.

Vừa rồi tiểu nương bì này quất hắn ác như vậy, lần này cũng phải để nàng nếm thử tư vị.

Thế là hung hăng huy động trường tiên quất tới, chỉ bất quá bởi vì nguyên nhân giảm miễn cảm giác đau, hắn đánh giá quá thấp thương thế trên người, bây giờ còn có thể thở đã không tệ, đâu còn có khí lực gì huy động trường tiên.

Một roi kia có thể nói mềm mại bất lực, nhưng dù như thế, sau khi quất lên người Sở Hoàn Chiêu, nàng cũng kêu thảm một tiếng, thống khổ che vết thương trên người:

- Đau quá...

Thấy nàng đau đến nước mắt không ngừng rơi xuống, lần thứ nhất Tổ An cảm thấy may mắn vì mình rút được Phú Bà Khoái Lạc Cước .

- Ngươi tên hỗn đản này, tự nhiên xuống tay nặng như vậy.

Sở Hoàn Chiêu vừa che lấy vết thương vừa lau nước mắt.

Tổ An tức đến xạm mặt lại:

- Vừa rồi ngươi ra tay còn nặng hơn rất nhiều nha.

- Vậy sao ngươi không hô đau?

Sở Hoàn Chiêu tò mò nhìn hắn, nàng biết đối phương ra tay, lực đạo kém xa của nàng.

Tổ An ho nhẹ, lạnh nhạt nói:

- Nam nhân không thể hô đau.

Nên trang bức dù sao cũng phải trang bức nha.

Sở Hoàn Chiêu nháy nháy mắt, cái hiểu cái không gật đầu:

- Xem ra trước kia là ta đánh giá thấp ngươi, tốt, lần này ngươi thắng, ta không truy cứu sự tình Thiểm Cẩu nữa.

Nói xong quay người muốn rời đi, nàng phải trở về để nha hoàn hỗ trợ thoa thuốc, cũng không biết có thể lưu lại vết sẹo hay không.

Ai biết nàng lại bị giữ chặt, chỉ thấy đối phương mong đợi nhìn nàng:

- Trước không nên đi, lại đánh ta vài roi.

Sở Hoàn Chiêu:

- ? ? ?

- Phi phi phi!

Tổ An cảm thấy nói như vậy quá tiện, vội vàng sửa lời.

- Không phải, ta nói là chúng ta lại cược một lần.

Hắn thấy pháp trận thứ hai sắp tràn đầy, làm sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy, huống chi Phú Bà Khoái Lạc Cước kia là có thời gian hạn chế, lãng phí vô ích thì quá đáng tiếc.

- Đánh cược gì?

Sở Hoàn Chiêu vô ý thức hỏi.

Bình Luận (0)
Comment