Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 68 - Đến Tiền Nhanh Nhất Dễ Dàng Nhất Biện Pháp (2)

Tổ An có chút hiếu kỳ, nữ tử này đến cùng là ai, vì sao ngay cả Mai Hoa Thập Tam cũng không dám gây, hắn thừa cơ đoạt phiếu nợ trong tay đối phương tới nghiên cứu.

Mai Hoa Thập Tam cười lạnh:

- Thế nào, muốn xé bỏ phiếu nợ? Ta còn có mấy bản sao, xé cũng vô dụng.

Tổ An lại không để ý hắn, mà nhanh chóng xem hết, cuối cùng hai mắt tỏa sáng:

- Dựa theo ước định, ba ngày sau mới là kỳ hạn cuối cùng, hiện tại hối cái gì, ba ngày sau ta trả tiền cho ngươi là được.

Mai Hoa Thập Tam nhướng mày, lúc đầu không có ý định nhẹ nhàng buông tha đối phương như vậy, bất quá liếc nhìn nữ tử trong lương đình, cuối cùng vẫn đáp ứng:

- Tốt, nếu ba ngày sau ngươi còn không ra, Thiên Vương lão tử tới cũng không cứu được ngươi.

Nói xong cầm lại giấy nợ, hậm hực rời đi, hắn phải lập tức trở về bẩm báo bang chủ chuyện hôm nay, để bang chủ sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Tổ An nhịn không được nhìn nữ tử một chút:

- Hình như hắn rất sợ ngươi?

Nữ tử mỉm cười:

- Không phải hắn sợ ta, mà là không muốn gây phiền toái cho bang phái. Đúng rồi, ta có chút hiếu kỳ, trong vòng ba ngày, ngươi làm sao góp được 1000 lượng bạc?

Tổ An trở lại đình nghỉ mát, cười đùa tí tửng nói:

- Nếu ngươi nguyện ý cho ta mượn, hiện tại ta có thể đuổi theo trả hết nợ.

Nữ tử không khỏi kinh ngạc, nhìn hắn nhịn không được nói:

- Da mặt của ngươi thật dày.

Tổ An cảm thán:

- Không có cách, ở thế giới nào, người thành thật đều là quần thể thua thiệt nhất, da mặt tự nhiên phải dày một chút mới được.

Nữ tử lắc đầu, lại uống một ngụm rượu:

- Ta không quen ngươi, tại sao phải cho ngươi mượn? Lại nói, ta cũng không có nhiều tiền như vậy.

Tổ An cũng không giận, cười hì hì nói:

- Nểu tình chúng ta từng uống rượu với nhau, nói cho ta biết trong thành kiếm lợi nhiều nhất là ngành nghề gì được không, ta sẽ đi tìm vận may.

Nữ tử để bầu rượu xuống, đánh giá hắn vài lần:

- Ngươi thật rất có ý tứ, ngươi muốn hỏi ngành nghề kiếm lợi nhiều nhất trong thành, đương nhiên là muối sắt của Sở gia, dù sao đại đa số người đều là người bình thường, phải ăn cơm, trồng lúa, sinh hoạt là không thể rời hai thứ này.

- Tiếp là nguyên thạch của Ngọc gia, đó là ngành nghề có lợi to lớn, dù sao nguyên thạch thưa thớt mà trân quý, mỗi một viên đều có tiền mà không mua được.

- Những cái kia đều là con đường kinh thương, nếu như bản thân ngươi đủ mạnh, sẽ không thiếu tiền.

Tổ An liếc mắt:

- Nếu ta đủ mạnh, sẽ còn bị Mai Hoa Bang áp bức.

- Vậy thì không có biện pháp.

Nữ tử bật cười.

Tổ An lại nói:

- Kỳ thật còn có một biện pháp kiếm tiền nhanh nhất, lại dễ dàng hơn nhiều.

- Ồ? Là cái gì?

Nữ tử có chút hứng thú.

- Trước kia ta nghe qua một đại suất ca nói, hắn nói nữ nhân ở thế giới này là vô hạn, mà tinh lực của chúng ta lại có hạn, dùng tinh lực có hạn đi cua số lượng vô hạn, là nhất định phải thua, cho nên hắn quyết định về sau không cua số lượng vô hạn, mà tập trung tinh thần cua cô nàng có tiền. Hiện tại càng nghĩ càng thấy có đạo lý, quyết định phải học tập hắn.

Tổ An nghiêm trang nói.

- Có thể nói ăn bám đến tươi mát thoát tục như thế, chỉ sợ khắp thiên hạ chỉ có ngươi.

Nữ tử không khỏi trợn mắt hốc mồm.

- Cô nương có cần suy tính ta một chút hay không? Ngươi xem thân thể ta rắn chắc... A phi, ta nói là ta anh tuấn tiêu sái, quan tâm người.

Tổ An giới thiệu sản phẩm.

- Ngươi không phải đã thành công trở thành cô gia của Sở gia rồi sao? Còn đi trêu chọc những nữ nhân khác?

Nữ tử gắt một cái.

- Tra nam!

Tổ An sững sờ:

- Ngươi biết ta?

- Vốn không quen biết, nhưng vừa rồi ngươi và Mai Hoa Thập Tam đối thoại, rất dễ dàng đoán được.

Nữ tử cười yếu ớt nói.

Trước đó vài ngày Minh Nguyệt Thành truyền xôn xao, nói công chúa Minh Nguyệt Thành, Sở gia đại tiểu thư thành thân, hơn nữa đối phương không phải thế gia công tử gì, mà là một phế vật.

- Nói thật trước đó ta cũng rất tò mò, nhân vật xuất sắc như Sở Sơ Nhan, làm sao lại tuyển một vị hôn phu như thế.

- Bất quá sau khi nhìn thấy ngươi, ta bỗng nhiên có chút hiểu được.

Tổ An ưỡn ngực:

- Là bởi vì ta quá đẹp trai?

- Không, là bởi vì ngươi đủ vô sỉ.

Nữ tử duỗi lưng một cái, trước ngực hiện ra đường cong cực kì uyển chuyển.

- Ra ngoài lâu rồi, ta phải về, hữu duyên gặp lại.

Nói xong quay người đi vào rừng trúc, lưu lại một bóng lưng thướt tha thanh nhã.

Nhìn nàng rời đi, Tổ An luôn cảm thấy có một loại cảm giác cô đơn, trước đó ở trong lương đình, mặc dù nàng thỉnh thoảng mỉm cười, nhưng hai đầu lông mày tựa hồ luôn có ưu sầu tan không ra.

- Cũng không biết nàng đến cùng vì sự tình gì mà thương tâm khổ sở.

Tổ An nghĩ một hồi, bỗng nhiên sững sờ, giả trang thanh cao cái gì, ngươi còn không phải thèm thân thể của người ta?

Lay đầu, hắn thu hồi suy nghĩ, quyết định đi tìm Ngọc Yên La trước.

Lúc này Mai Hoa Thập Tam vội vàng trở về, đi tới tổng đà của Mai Hoa Bang ở thành nam, sau đó trực tiếp chạy tới thư phòng của bang chủ.

Ầm!

- Không xong bang chủ...

Hắn vừa đẩy cửa ra, liền nghe bên trong truyền đến tiếng nữ nhân kinh hô, không khỏi ngây ngẩn cả người, một nữ tử thân thể trần truồng vội vàng trốn tránh, khắp nơi tìm y phục ý đồ che khuất thân thể.

- Nếu ngươi không có một lý do hợp lý, thì lát nữa đi Hình Đường lĩnh hai mươi roi.

Một đại hán độc nhãn ngồi ở trước bàn sách, đưa tay bắt được tóc của nữ nhân kia, ấn nàng quỳ xuống dưới bàn sách.

Ô ô...

Chỉ còn lại thanh âm mồm miệng không rõ của nữ tử.

Mai Hoa Thập Tam nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm lão bà của Đàm Uy thật trắng.

Bình Luận (0)
Comment