Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 110


Lúc này Ngưng Hương đang ngồi ở trong gian phòng tao nhã của tửu lâu, cúi đầu nhìn thực đơn trong tay, Bùi Cảnh Hàn để cho nàng chọn, nàng chọn hai món khác nhau nhưng đều bị hắn hủy bỏ, nhất định muốn nàng chọn đồ ăn mắc tiền.

Không còn cách khác, Ngưng Hương đành chọn một con cá thông quế, một món sườn tẩm mật ong.

Tiểu nhị nghe xong mang thực đơn rời đi, trong gian phòng chỉ còn lại hai người chủ tớ bọn họ.

Cảm giác được ánh mắt không thèm che dấu của người nam nhân đối diện, lòng bàn tay Ngưng Hương căng thẳng đến đổ mồ hôi.

"Vai có chút nhức mỏi, Ngưng Hương qua đây giúp ta xoa bóp đi.


" Thưởng thức đủ khuôn mặt phiếm hồng của tiểu nha hoàn, Bùi Cảnh Hàn thấp giọng nói.

Ngưng Hương không khỏi nắm chặt ống tay áo.

Chiêu này đời trước Bùi Cảnh Hàn cũng đã dùng qua, kêu nàng đi qua đấm lưng, nhưng khi nàng vừa đến bên cạnh thì Bùi Cảnh Hàn lập tức kéo nàng ôm tới trên đùi ức hiếp nàng.

Sức lực của nam nhân quá lớn, môt khi bị hắn ôm thì Ngưng Hương không có cách nào trốn ra được.

Làm sao để không đắc tội với hắn lại không để cho mình chịu thiệt thòi bây giờ?Nàng chậm chạp đứng lên, cố ý cách xa cái bàn một chút mới đi về phía hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm cái ghế dưới chân hắn.

Bùi Cảnh Hàn cảm thấy buồn cười, nhìn theo ánh mắt của nàng nói, "Kêu em bóp vai một chút mà sao giống như ta đang ép em đi ra pháp trường vậy? Ta cũng sẽ không ăn thịt em đâu.

" Chẳng lẽ ánh mắt của hắn quá rõ ràng khiến nàng nhìn ra hắn muốn động tay chân với nàng?Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn, ánh mắt xẹt qua túi thơm bên hông hắn, nghĩ tới hôm qua Tố Nguyệt cự tuyệt chuyến đi này là vì ghét bỏ mùi phân chim, nàng nắm chặt ống tay áo, lúc đứng cách nam nhân này ba bước mới dừng lại, nhìn vào tay mình, cúi đầu nói: "Không phải như vậy, là do lúc ở bách điểu cư tay em đụng phải lồng chim, không biết đã bị dính cái gì mà bây giờ cứ có cảm giác dinh dính , sợ làm bẩn y phục của thế tử.

"Bùi Cảnh Hàn lập tức nhìn vào trong tay nàng.

Trên lồng chim còn có thể dính cái gì?Không phải là! Mặc dù khó tin, nhưng từ trước đến nay Bùi Cảnh Hàn vẫn luôn ưa thích sạch sẽ nên nhíu mày, liếc nhìn chén trà trên bàn, vừa cười vừa đứng dậy rời khỏi ghế, nhấc ấm trà đi đến trước chậu hoa mai, cười với nàng: "Đến đây, ta rửa tay cho em.

"Ngưng Hương lập tức sinh lòng phiền muộn!Sao nàng lại quên mất trong phòng còn có nước trà?Nhưng bây giờ đã không thể đổi ý được nữa rồi, Ngưng Hương đành phải đi tới, kéo tay áo lên trên khuỷu tay, giơ hai bàn tay chờ tiếp nước.


Nhìn hai bàn tay mảnh mai khéo léo, mười đầu ngón tay trắng nõn, tưởng tượng mình lập tức có thể đem đôi tay xinh đẹp này nâng niu trong lòng bàn tay mặc sức vuốt ve, Bùi Cảnh Hàn đột nhiên cảm thấy khát nước, nhưng cũng không làm chậm trễ mà nghiêng ấm trà trong tay xuống, nước trà ấm áp liền chảy xuống.

Trong lòng Ngưng Hương nóng như lửa đốt, liên tục xoa xoa hai bàn tay mình, hận không thể liên tục rửa như vậy.

Bùi Cảnh Hàn không có kiên nhẫn tốt như vậy, sau khi cảm thấy rửa đã sạch, hắn trực tiếp thả ấm trà xuống, thấy nàng vẫn đứng trước bồn hoa liền rút khăn của mình đi tới, đưa cho nàng nói: "Lau tay đi.

"Ngưng Hương mím môi, rủ mắt nói: "Vẫn nên dùng khăn của em.

"Vừa nói vừa lấy khăn ra.

Bùi Cảnh Hàn nâng tay của nàng, bá đạo đem khăn của mình đặt lên, nhìn chằm chằm vào đôi mát hạnh kinh ngạc của nàng nói: "Ta lau giúp em.

"Đôi mắt phượng của hắn sâu kín, như nhìn chằm chằm con mồi đã tới miệng, Ngưng Hương lại không dám nhìn, hai tay lôi kéo khăn của hắn nói: "Không! "Bùi Cảnh Hàn mặc kệ nàng, một tay siết chặt cổ tay nàng, một taycẩn thận lau tay cho nàng, ngay cả kẽ tay cũng nghiêm túc lau, sau khi lau xong lúc thu khăn về, cố ý dùng khăn bọc tay nàng lại, lau từ từ lần nữa rồi mới rút ra.


Khuôn mặt Ngưng Hương không khống chế được mà đỏ lên.

Nàng không hiểu tại sao lúc mình làm như vậy lại không hề cảm giác, đổi lại thành Bùi Cảnh Hàn làm như vậy có cảm giác giống như bị ngứa.

Nàng cắn môi cúi đầu chịu đựng, ánh mắt của Bùi Cảnh Hàn đã sớm rơi xuống trên mặt nàng, nhìn hai bên má nàng càng ngày càng đỏ, hắn đột nhiên không muốn đợi thêm nữa, nắm lấy đôi tay còn đang ướt nhẹp của nàng, cúi người tới gần.

Ngưng Hương hoảng sợ, lập tức lui về phía sau trốn.

Không biết đằng sau lại là vách tường kín mít, Bùi Cảnh Hàn thừa dịp nàng lùi về phía sau mà tiến tới đè lên nàng, thân thể dán sát vào đường cong lung linh hấp dẫn của nàng, một tay cố định hai tay nàng, một tay nắm cằm của nàng, gương mặt tuấn tú dường như muốn dán lên mặt nàng, "Vì sao phải trốn?".

Bình Luận (0)
Comment